Đất có mùi của muối
Dẫu biển còn xa khơi
Em có mùi của khói
Dẫu cách vạn dặm trời
Đi về đâu em hỡi
Giữa gió núi đầu sông
Đi về đâu em hỡi
Giữa cát vàng mênh mông
Em không đến biển xanh
Em không về núi biếc
Chẳng nơi đâu là nhà
Lẽ người đi biền biệt
Vô tâm với thời gian
Vô minh với muôn ngàn
Mình em về chốn cũ
Ôm cõi lòng mênh mang
Mặt trời rồi cũng tắt
Tình kia rồi cũng tan
Lời dặn dò sau cuối
Rồi cũng hóa tro tàn.
***
Chà mình cũng chẳng biết phải viết gì thêm, vì mình vừa thi xong và đầu mình toàn debit với credit thôi :)))) cảm thức về vấn đề lạc lõng và bơ vơ của mình không làm mình thấy quá hoảng loạn, nhưng ở một mức độ nào đó nó khiến mình băn khoăn về những gì mà mình nên làm để trải qua khoảng thời gian đại học đầy trăn trở này. Cứ viết và cứ sống, đi về núi hay về sông cũng đều khó khăn cả, nói sao đây, lẽ bởi tương lai chưa bao giờ nhuốm một màu buồn lâu đến như thế. Mở mắt dậy thấy mùa đông đang tới gần, một nửa năm học lại sắp qua đi, điều gì sẽ còn đợi chờ mình ở phía trước? Hy vọng rằng lời dặn dò kia sẽ không hóa thành tro, vì mình tin mặt trời sẽ không bao giờ tắt. Cứ vậy đi...