Một ngõ nắng nhỏ
Một giàn hoa buông
Em ở đâu giữa cái oi ả của ngày hè tháng sáu
Hỡi em người con gái chẳng biết buồn
Dư vị quả ngọt căng tràn trên môi
Ánh mắt rót mật phảng phất lòng tôi
Người ta có yêu em không
Hỡi nàng thơ mùa hạ
Như cái cách mà tôi hằng thương em
Niềm vui nho nhỏ
Một ngày xa xôi
Dứt cơn bồi hồi
Em im lặng quá
Em biết buồn rồi ôi hỗi nàng thơ
Tối qua chợt thấy mắt em hoe mờ
Có phải thu về mang trong mình đó
Rả rích đêm ngày u uẩn tình mơ
Vui lên đi em vì thu sẽ qua
Mùa đông cũng vậy và mùa xuân là thế
Con ngõ lại nắng và lại nở hoa
Mong cho tình tôi sẽ chẳng phai nhòa...
***
Em, người con gái của tháng sáu, của những tia nắng hè gay gắt và cũng ngọt ngào chẳng kém một hũ mật ong vừa được rót đầy. Em, một phần của tôi, bản ngã của tôi, quá khứ của tôi... Tôi thấy sao mà em xinh xắn quá, xinh xắn như tuổi 16 nó vẫn là như thế, đẹp không tì vết dưới cái nắng vàng mơ của Chu Văn An. Nhưng tôi của bây giờ thì sao, tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi không thể là em của những ngày xưa cũ, tôi cũng chẳng thể là tôi của hiện tại, và tôi cũng không biết mình sẽ là gì của tương lai. Tôi về Chu rồi, về lại dưới ánh nắng của tuổi 16, về lại khung cửa sổ và lớp học ngày xưa, về lại ngắm những gì đã từng là một phần tâm hồn tôi thuở đó. Tôi vui chứ, vì tôi lại nhìn thấy em, thấp thoáng đâu đó trên ghế ngồi, trên bục giảng, hay trong phòng tổ văn, trên sân cỏ ngày hội,... Nhưng tôi hiểu em và tôi của thuở đó đều không còn giống nhau nữa rồi, em ở lại còn tôi sẽ phải bước đi, dù mỗi bước xa em là mỗi bước tôi thấy mình càng nhung nhớ em hơn. Tôi không tủi thân nữa đâu, cũng không nghĩ rằng mình đủ khả năng để buồn nữa, tôi thấy mừng cho em, vì em đã chẳng đi đâu cả, em vẫn ở đó, và với tôi thế là đủ rồi em ạ.
Hãy chúc tôi một câu may mắn em nhé, nhớ em và thương em rất nhiều <3