Những Mùa Táo Nở Hoa





Đáng nhẽ ra mình phải viết cái này vào hai ngày trước, nhưng có lẽ mình bận quá. Hơn hai tuần nữa mình thi giữa kỳ hai môn kỳ này, và đến bây giờ mình cũng vẫn chưa biết phương thức thi của mấy môn kỳ trước, haizz... Lại là một năm nữa trôi qua, thật tệ vì tuổi mới của mình cứ bị dày vò vì dịch bệnh. Mình chẳng đi đâu, chẳng làm được gì cho ra hồn, mỗi ngày nằm ở nhà đều suy nghĩ về tương lai mình sẽ ra sao, sẽ như thế nào. Trong khi đáng nhẽ ra ở tuổi này mình phải hoạt động, bay nhảy thì trông mình chẳng khác nào một bà già lê lết. Và càng buồn hơn khi càng ngày mình càng ý thức rõ hơn lý do tại sao chọn một ngành không phù hợp với mình lại có thể khiến mình khủng hoảng đến như thế. Nếu như việc học làm mình vật lộn, cố gắng mãi mà vẫn thấy chẳng hiểu ra thêm cái gì, thì sự năng động của bạn bè lại càng khiến khoảng cách trở nên rộng ra đến đáng sợ. Đứa thì đi làm, đứa thi học CFA, đứa thì chơi chứng khoán hay đào tiền này nọ,.... Tất tần tật chúng nó đang làm những việc phục vụ cho tương lai, những việc liên quan đến tài chính mà mình chỉ nhìn thôi là đã có thể phát khóc vì thấy chúng đáng sợ. Có thể là do mình yếu đuối, có thể là do mình nhu nhược, mình không biết nữa, vì mình đâu có quyền gì bắt chúng nó dừng lại đâu? Những việc mình làm, không vô ích, nhưng nó chẳng giúp mình gì trong việc bổ trợ cho công việc thuộc ngành này cả. Rồi thì người khác cứ bảo mình sau này học ngành khác rồi làm việc khác. Cái đấy chẳng cần nói thì cũng biết là mình sẽ làm như vậy, nhưng người như mình không tránh nổi cái cảm giác tội lỗi và day dứt vì ăn của bố mẹ một đống tiền (nhà mình bảo số tiền ấy không quan trọng nhưng tiền thì có bao giờ là không quan trọng?), đã thế còn tốn thời gian, công sức, từ thời gian học ngành cũ cho tới thời gian để vượt qua khủng hoảng của chính mình. 

Có một đứa em lớp dưới học lớp văn muốn hỏi mình về chuyện thi Ngoại Thương. Nó bảo nó giống mình nên nó nghĩ hỏi mình sẽ phù hợp với hoàn cảnh của nó. Mình rất muốn nó từ bỏ cái ý định đó, thi vào một cái gì đó vừa tầm sức với nó hơn, vừa để nó không lâm vào sự mệt mỏi của mình ở hiện tại. Nhưng làm sao được? Vì rốt cuộc mọi thứ cũng chỉ là cảm quan của mình, biết đâu đây mới là điều tốt cho nó, biết đâu nó hợp với chỗ này, chỉ là nó đang ngộ nhận nó giống mình? Cái không gian "Ngoại Thương", cái chất "Ngoại thương" không bao giờ dung hợp được với mình, đứng giữa trường lớp, giáo viên, bạn bè, mình quý mọi người nhưng chưa bao giờ mình có cảm giác thuộc về nơi này cả. Mình thấy lạc lõng trong những cuộc nói chuyện và bàn bạc của tập thể, mình thấy mình bất lực và nhỏ bé trước sự "khổng lồ" của các bạn, (nhất là cái vụ chúng nó làm một cái kịch bản rất thổ tả và hời hợt ở xuho, nó cợt nhả đến mức khiến mình không thể loại bỏ cảm giác rùng mình khi nghĩ mình là một phần của nó), mình thấy buồn rất nhiều....


Và có lẽ, nếu như mình chỉ đơn giản là thấy khó, thấy không hợp và chẳng có định hướng gì thì mình sẽ chẳng dày vò dằn vặt như thế này, có lẽ mình sẽ giống Chi Hoàng. Không thích thì ơ hờ với nó thôi, không phản ứng nữa. Thế nhưng mình thấy rất bực, rất khó chịu, rất muốn phản kháng, chắc là bởi mình thích làm một cái gì đó khác chứ không phải những thứ này. Về xã hội, về con người, về những vấn đề mà mình có thể nhìn thấy nó trong chính gia đình mình hiện tại chứ chẳng phải đâu xa. Nhưng tại sao mình cứ không đủ can đảm để bước ra ngoài thế? Tại sao mình lại hèn thế? 

Ừ thì tuổi 20, mình biết ơn rất nhiều vì bạn bè đã quan tâm và dành cho mình nhiều tình cảm. Thế nên mình ước tuổi mới mình có thể vui vẻ lên nhiều chút, mình sẽ "mặc kệ" được những mối lo (mình không dám loại bỏ nó, mình sợ nhàn nhã sẽ làm mình trượt dài), và sẽ cố được để chui ra khỏi mớ bòng bong này. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận