Những Mùa Táo Nở Hoa




Đã rất lâu không quay lại chốn nhỏ bé này, cũng không biết là vì mình đã hết buồn vì những thứ thuộc về tuổi 20, hay thực ra đến giờ câu chữ cũng đã cạn kiệt trơ đáy, khiến cho bản thân mình không còn có thể viết được những dòng văn thật sự có hồn như trước. Không biết nữa, cuộc sống trong hai năm trở lại đây có rất nhiều thay đổi, nỗi buồn lớn và niềm vui cũng lớn. Đôi lúc cũng tự hỏi rằng liệu niềm vui có khỏa lấp đi được những nỗi buồn không, nhưng rồi lại nghĩ mọi thứ chỉ đơn giản là một tổ hợp đan xen của cảm xúc. Làm gì có ai vui được mãi, và cũng làm gì có ai buồn được mãi. 


Dạo này mình thích nghe Kidult của 17, thật sự thích nhạc của 17, vì 17 nói về nhiều thứ mình cứ trằn trọc mãi và rồi lại tự hỏi có nên trằn trọc về những điều ấy hay không. Bản thân mình không còn là một đứa trẻ nữa, mình đã lớn, chắc chắn còn lớn nữa, và còn phải chịu trách nhiệm cho nhiều thứ hơn nữa. Nhưng phần nào trong mình vẫn khao khát được trẻ con một chút, được bước ra khỏi lằn ranh của hai từ "trưởng thành", rằng là có đôi khi mình ước ao có thật nhiều khoảnh khắc mình có thể mỉm cười thật tươi, và nói những điều ngô nghê, những điều thật trẻ con mà chẳng bị bất cứ một ai đánh giá. 

Ý là, nếu sự khát khao được trẻ con trong một vài đoạn của cuộc đời không làm ảnh hưởng đến ai, không khiến mình vô tình tổn thương ai, thì vì sao mình lại không được làm như thế. Mình không dám làm này làm nọ, không dám thể hiện này kia, nhiều lúc cũng không biết vì lẽ gì mà mình lại yếu đuối, nhu nhược và nhát gan đến như thế. Có lẽ là đứa trẻ trong mình đã bị kìm kẹp lâu quá, đã bị bắt phải lớn lên sớm quá, nên nó luôn muốn òa khóc lên và nói với mình rằng nếu dũng cảm hơn một chút thì giờ mày đâu phải khát khao được là tao mà không bị đánh giá. Mình chẳng thể trách móc bất cứ ai về nhưng điều này, vốn dĩ mình đã là đứa lắm suy tư và luôn tự làm mình mệt vì những suy tư như thế. Người ta có thể lạnh lùng làm tổn thương mình rồi ngoảnh mặt quay đi, có thể chứ, đâu phải ai cũng có nghĩa vụ phải tốt hết với mình, nhưng vì mình nghĩ cho người ta nhiều quá, tốt với người ta nhiều quá, thành ra cuối cùng chỉ có mình mình dằn vặt về chuyện người ta thật là "máu lạnh" vì không để ý tới cảm xúc của mình. 

Mình luôn phân vân giữa những lựa chọn, thậm chí đắn đo lên xuống chỉ vì việc mua một chiếc váy. Mình ghét những lời chỉ trích, những cái nhăn mày, rằng sao không thế này, sao không thế kia. Đời người đâu phải lúc nào cũng lựa chọn đúng đắn, đời người đâu phải lúc nào cũng có thể vừa vặn với tất cả những gì mình lựa chọn. Mình không cho phép bản thân mình được sai, mình yếu đuối, mình không chống đỡ được trước những lời mỉa mai, nhưng mình cũng đâu biết làm thế nào nữa, làm sao để mình không phạm phải bất cứ sai lầm nào trong cuộc đời mình. Thật kỳ lạ khi mình lúng túng không biết trả lời sao khi sếp mình hỏi nếu làm sai sẽ làm gì, và rồi sếp chỉ bảo sai thì sửa em ạ, chỉ cần lỗi của em không phải vì em lười nhác hay cố tình sai dù biết nó sai, trong khi những người mình kỳ vọng sẽ bao dung với mình hơn, thì chưa bao giờ tiếc rẻ những lời chỉ trích với mình. 


Mình thấy mọi người bắt đầu nhắc đến chuyện yêu đương và kết hôn, nhưng thú thật, mình thấy sợ hãi nhiều hơn là hào hứng. Mình vẫn còn rất nhiều thứ muốn làm, mình nhìn nhận tuổi 22 bước ra khỏi mái trường đại học chỉ như một bước khởi đầu, nếu không muốn nói rằng là để bù đắp cho những quằn quại đau khổ mà một ngành học mệt mỏi đem lại cho mình. Từ đại học ra đến cuộc sống, tự dưng mọi người bắt mình phải ngay lập tức gánh những trách nhiệm mà mình muốn phải từ từ để có thể thích nghi và học hỏi. Mình muốn đi thật chậm, thật chắc, ít lỗi sai nhất có thể, bởi vì mình biết rằng dù cho mọi người có nhắc hoài những chuyện bảo là vì lo cho tương lai của mình, thì rồi khi tương lại của mình thật sự có chuyện gì đó xảy ra, đó cũng chẳng phải việc của họ, may mắn lắm thì sẽ không bị họ chửi là ngu, là dốt. 

Cuộc sống là gì nhỉ, mình không biết nữa, mình luôn nhìn thấy những điều tệ hại xung quanh mình, suy nghĩ và trằn trọc, rồi lại cố gắng tìm lấy một niềm vui nào đó để khỏa lấp đi tất cả. Mình set mục tiêu rằng cố gắng đến tuần sau để đi xem concert online của 17, xa hơn nữa là đi concert ở Bangkok, có lẽ chỉ có như thế mới khiến mình mở mắt dậy và tự động viên với bản thân rằng kiếm tiền đi mình sắp được an ủi rồi. Tất nhiên, mình sung sướng hơn rất nhiều người, mình may mắn hơn rất nhiều người khi mở mắt dậy suy nghĩ cố gắng là để đáp ứng nhu cầu giải trí thay vì cơm áo gạo tiền. Thi thoảng điều đó làm mình day dứt, vì tại sao mình được bảo bọc mà mình vẫn thấy mình thật mệt mỏi, vẫn muốn trốn đi thật xa một mình, thức dậy trong một căn nhà chỉ có nắng và tiếng chim hót ngoài kia. 


Mình suy nghĩ quá nhiều đến mức nhiều khi mình thấy đầu mình như muốn nổ tung, rằng là nếu không dừng những day dứt mệt mỏi này lại có lẽ mình sẽ không thể gượng dậy được và nghĩ tới những mục tiêu tốt đẹp mình muốn cố gắng đạt được. Tại sao thế nhỉ, tại sao sau bao nhiêu lâu và sau khi biết mình còn chẳng khốn khổ đến thế, mình vẫn không tài nào dừng được những cảm xúc tiêu cực trong mình. Tại sao mình không thể tha thứ cho những người, ừ họ làm tổn thương mình thật, nhưng điều đó chắc cũng chẳng đáng để mình phải giữ hận thù với họ. Vì lẽ gì, mình vẫn cảm thấy bản thân thật là tệ hại. 

Đứa trẻ trong thâm tâm của tớ ơi, tớ hy vọng rằng từ này về sau cậu có thể cùng với tớ, chung sống và tạo nên nhưng niềm vui giúp tớ vượt qua được những bước ngoặt của cuộc sống này. Tớ sẽ cố gắng để không đè nén cậu, không làm cậu cảm thấy mình là thứ không cần thiết, không vứt bỏ cậu kể cả khi người ngoài nói rằng tớ nên làm như thế. Vì tớ cần cậu, tớ cần cậu bên tớ, nếu không, cuộc sống này hẳn sẽ nhàm chán và vô vị lắm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận