Đắn đo mãi vẫn không ra được một cái tên tử tế, thôi thì cứ để vậy có gì sửa sau.
Nối tiếp của phần tâm sự trước.
Cái này thì cô đọng hơn, nhưng cũng khó hiểu hơn, nên phải viết cái kia trước đã.
***
Những nỗi niềm như thế
Chẳng ai hiểu được gì
Dấu chân tròn mục ruỗng
Rồi cứ thế mà đi
Rồi cứ thế mà đi
Ta không tìm được nhau
Ta không tìm được mình
Mong ngày dài qua mau
Mong ngày dài qua mau
Cho nắng không nhạt màu
Cho bờ mi không ướt
Cho tôi được là tôi
Cho tôi được là tôi
Đi qua đời xốc nổi
Chật hẹp thêm một chút
Đòi lại người niềm vui
Có bao giờ người biết
Người vô tình quên tôi
Có bao giờ người biết
Gió thổi ở lưng đồi?
Gió thổi ở lưng đồi
Không ai nghe cỏ lay
Nỗi niềm mỏng như mây
Rồi sẽ tan thành nước
Rồi sẽ tan thành nước
Trôi dạt lại bờ tôi...