Mình bỗng nhớ tới La La land vì có một người bạn cùng nhóm với mình kể rằng cậu ấy đã từng đi xem phim này với người yêu, và không thích cái kết vì nó quá buồn.
Ngày xưa hồi xem xong phim mình có thấy buồn và tiếc nuối nhiều, vì La la land có đủ yếu tố để dẫn tới một Happy Ending điển hình: "màu cổ tích" (cái này là mình gọi), thể loại nhạc kịch, yếu tố tình yêu lãng mạn và đam mê lý tưởng, tribute, ... nhưng lớn hơn một chút mình bắt đầu hiểu ra tại sao nó không thể "điển hình" được. La la land không phải một tác phẩm kinh điển để người ta tán dương nó qua hàng thế kỉ, nhưng là một bộ phim đáng xem để suy nghĩ về tuổi trẻ, tình yêu và đam mê. Thi thoảng mình vẫn ngâm nga hát "City of stars" giữa đêm khuya, như đang cố mường tượng về một thành phố xa xôi ngàn sao nào đó, nơi mình vui đùa và có can đảm nhảy múa như Seb và Mia, được sống, được làm điều mình thích, yêu và được yêu bằng cả trái tim. Rồi xong thì mình bật khóc, bởi bỗng nhớ ra rằng Seb và Mia, đã không thể chạm đến được cái cuối cùng mà họ mong muốn. Tuổi mười tám của mình bắt đầu thấu hiểu và từ từ chấp nhận cái kết của La la land, không chê buồn nữa vì đó là thực tế, là sự thật mà bản thân mình và bạn bè mình đang đối diện hàng ngày. Ai ai cũng sẽ biến thành khẻ khờ trong chính giấc mơ của mình, mà cũng chẳng sao cả, còn khờ nghĩa là còn ước mơ, như thế (với mình) thì vẫn tốt hơn là lúc nào cũng chỉ nghĩ được một tháng thì lương mình có chín chữ số hay không.
Cuộc sống thì không vẹn toàn được như cái thế giới mộng mơ mà chúng ta xây đắp nên, thế nên sẽ có lúc nào đó ta phải hy sinh một giá trị này cho một giá trị kia, không khác được. Dù rằng bỏ cái nào cũng đều khiến ta đau đớn, tổn thương và nhiều khi hối hận đến cùng cực. Bản thân mình là đứa có nhiều tham vọng và suy nghĩ, còn gia đình mình thì không thích thế , họ thích thỏa hiệp với mọi thứ và để yên những gì đã tồn tại đủ lâu để biến thành lối mòn dù chúng vừa vô lý vừa vô nghĩa. Đấy là cách mà người thân mình muốn bảo vệ mình khỏi "cái ác", mình biết và mình thương, nhưng mình không tránh được những mâu thuẫn trong tâm tưởng.
Mọi người khuyên mình là phải vững vàng và dũng cảm lên, nhưng chẳng nói là để đấu tranh hay để thỏa hiệp lại với cuộc đời. Thế là mình nhớ tới Seb và Mia, rốt cục thì họ có tiếc nuối, và mình không chắc là họ sẽ quên,nhưng rồi cuộc sống mà, họ chấp nhận để lại một hồi ức đẹp đẽ, một thế giới nơi mà họ có tất cả trong tay để mà bước tiếp. Có lẽ mình cũng nên có một lựa chọn nào đó cho riêng mình.
Ngày xưa hồi làm La la land, tổ mình so sánh nó với "Đời thừa" để thấy được sự đặc điểm của văn chương và điện ảnh khi cùng nói về một chủ đề, càng phân tích lại càng thương Seb, Mia và Hộ - những con người đã và luôn mắc kẹt giữa thực tại và mơ ước. Cái tên "Những kẻ khờ mộng mơ" là tổ mình lấy để làm đầu đề, vừa vặn thay, chúng mình cảm thấy so với những chữ ấy thì chúng mình cũng không sai khác là bao.
"City of stars.
Are you shining just for me?
City of stars
You never shined so brightly..."