Giọng nói của Hạ Nhan Nhan vang lên phía sau lưng Lục Lương Nguyên, “Lương Nguyên, đây là đại bá và nhị bá của anh đúng không?”
Đại bá của Lục Lương Nguyên thấy anh đã buông con dao xuống, lập tức thẳng lưng hơn, đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Nhan Nhan đưa tờ giấy nhám cho Lục Lương Nguyên, nói: “Người trong nhà dùng dao dùng kiếm thì không hay lắm.
Dùng cái này đi, dù sao da mặt của đại bá và nhị bá cũng dày, mài kỹ một chút chắc cũng không sao.”
Lục Vệ Bang tức giận nói: “Cô có ý gì?”
Hạ Nhan Nhan chớp mắt, làm ra vẻ vô tội: “Đại bá và nhị bá vừa rồi giận dữ vì tôi mang tiền về nhà mẹ đẻ, nếu không biết chuyện chắc người ta còn nghĩ hai bác rất công bằng, chưa từng lấy của Lương Nguyên nhà tôi một đồng nào.”
“Cô...!”
Hạ Nhan Nhan tiếp tục: “Cũng đúng thôi, không lạ gì khi đại bá và nhị bá khó chịu khi thấy tôi dùng tiền của Lương Nguyên, hóa ra là vì hai bác muốn dùng số tiền đó.”
“Nhưng tiếc thật, bác trai dùng tiền của cháu mình thì dù có lý lẽ cũng không thể chấp nhận được.”
Hai người bị cô nói mà mặt mày tái xanh, lúc trắng lúc đỏ.
Hạ Nhan Nhan búng tay một cái, rồi nói: “Hay là thế này, các bác nhận Lương Nguyên làm cha đi, như vậy việc con dùng tiền của cha là chuyện đương nhiên, không ai có thể bắt bẻ gì cả.”
“Cô! Cô đúng là đàn bà lắm miệng!” Lục Vệ Bang giận dữ đập tay xuống bàn.
Lục Vệ Dân tức đến run rẩy, nói: “Lục Lương Nguyên! Trong mắt cậu còn có chúng tôi là trưởng bối không?”
Hạ Nhan Nhan nhếch môi cười nhạt, “Trưởng bối? Tôi còn tưởng là hai con chó lang thang xin ăn.”
Lục Vệ Bang tức giận đến mức hoa mắt, suýt ngất.
Lục Vệ Dân nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó, thấy chiếc chổi tựa vào cột nhà, ông ta liền bước nhanh tới.
Ngay khi tay ông ta sắp chạm vào chiếc chổi, Lục Lương Nguyên đã kịp thời đá nó bay đi xa hơn hai mét, rơi xuống đất với tiếng “cạch”.
Lục Vệ Dân đỏ mắt quát lên, “Lục Lương Nguyên, cậu làm cái gì thế?”
“Tôi ở nhà mình, sao có thể để các người bắt nạt vợ tôi?”
“Được lắm! Rõ ràng là trong mắt cậu không còn trưởng bối nữa.
Sau này nhà cậu có chuyện gì thì đừng mong đến tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ!”
Hạ Nhan Nhan cười khẩy nói: “Đừng nói như thể các người đã giúp đỡ nhiều lắm vậy.
Chỉ cần các người không đến gây chuyện, nhà chúng tôi chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Được! Đi thôi, lão nhị!” Lục Vệ Dân tức giận ra lệnh.
Hạ Nhan Nhan ngay lập tức đóng cửa lại, nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Hai người quay lại lườm họ một cái rồi mới quay lưng rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà Lục Lương Nguyên, Lục Vệ Bang vẫn còn run rẩy vì tức, “Anh à, chúng ta cứ thế mà đi sao?”
“Chứ còn làm gì được nữa? Lục Lương Nguyên giờ cứng cáp rồi, không coi chúng ta ra gì.
Sau này sẽ có ngày cậu ta phải khóc thôi.”
Khi Hạ Chí Minh dẫn Hạ Nhan Nhan đến đây, từ cách ăn mặc đến khí chất của cô đều không giống một cô gái bình thường.
Lúc đó, ông đã định không để Lục Lương Nguyên cưới cô mà muốn cô về làm dâu nhà mình.
Nhưng cô gái chết tiệt đó dám chỉ vào mặt ông mà mắng.
Nếu cưới cô về, chắc chắn gia đình ông sẽ không còn ngày yên bình.
Cô gái này chẳng phải loại người dễ bảo.
Vậy nên ông và lão nhị mới bàn bạc để lừa Lục Lương Nguyên cưới cô ta.
Không ngờ sau khi lấy Lục Lương Nguyên, cô ấy vẫn giữ được cái miệng sắc bén, nhưng lại quay ra bảo vệ Lục Lương Nguyên.
***
Bên trong nhà.
Hạ Nhan Nhan vừa đóng cửa lại thì quay người, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của em gái.
“Chị, chị giỏi quá!”
“Bây giờ em đã tin chị có thể bảo vệ em rồi chứ?”
Hạ Tĩnh Tĩnh nói: “Em cũng muốn giống chị, sau này cũng sẽ bảo vệ chị.”
“Được thôi, nhưng chỉ giỏi nói thì không được, em có muốn học chút võ để tự bảo vệ mình không?”
Hạ Tĩnh Tĩnh gật đầu mạnh mẽ.
Hạ Nhan Nhan quay sang nhìn Lục Lương Nguyên, “Lương Nguyên, anh có muốn dạy em gái tôi vài chiêu không?”
Khi cô quay đầu lại, cô bắt gặp Lục Lương Nguyên đang nhìn mình chằm chằm.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lục Lương Nguyên mới bừng tỉnh, ánh mắt của anh đầy cảm xúc phức tạp, phức tạp đến mức cô không thể hiểu được.
Ánh mắt anh lướt khỏi người cô, “Tất nhiên là được.”
Hạ Tĩnh Tĩnh vui mừng nhảy cẫng lên, “Cảm ơn anh rể!”
Lục Lương Nguyên ngây người.
Nhìn Hạ Tĩnh Tĩnh hạnh phúc kéo Hạ Nhan Nhan về phòng, Lục Lương Nguyên đứng trong sân, mất một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Sau khi cha anh mất, mẹ anh tái hôn nhanh chóng, chỉ còn ông nội là người duy nhất bảo vệ anh.
Nhưng từ khi ông nội mất, không còn ai đứng ra che chở cho anh nữa.
Trong phòng.
Hạ Tĩnh Tĩnh vừa trải giường cùng Hạ Nhan Nhan vừa háo hức hỏi chị rằng mình sẽ phải học những gì, và nói rằng cô sẽ chăm chỉ học tập.
Hạ Nhan Nhan vừa nghe vừa gật đầu.