Những Năm 70 Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Quân Nhân


Sau khi ăn xong, cô rửa bát, quay lại thì thấy Lục Lương Nguyên đã thay quần áo và đứng chờ cô bên chiếc xe đạp.

Chiếc xe đạp thời này là loại khung lớn, yên sau chỉ được làm bằng những ống sắt.

Con đường bây giờ toàn là đường đất, đi xe sẽ rất xóc, mông cô chắc sẽ khổ đây.

Hạ Nhan Nhan quay vào nhà, tìm bốn năm chiếc áo rồi gấp lại chồng lên nhau.

Cô thử ngồi lên rồi hài lòng gật đầu.

Lục Lương Nguyên nhìn đống quần áo với ánh mắt thâm trầm, nói: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”

“Anh là đàn ông, làm sao nghĩ được nhiều như vậy.

Anh đồng ý cho em đón em gái về, em đã rất biết ơn anh rồi.”

Hạ Nhan Nhan ngồi ở phía sau, tay ôm chặt vào yên trước.

Trên đường đi, họ gặp không ít dân làng đi làm đồng.

Trong làng không có nhiều xe đạp, nên ai cũng ngoái lại nhìn.

Vì là ngày thứ hai sau khi kết hôn, Hạ Nhan Nhan vẫn mặc áo đỏ, làm tôn lên làn da trắng ngần của cô, trông vô cùng xinh đẹp.

Mấy cậu trai trẻ đang nhổ cỏ dưới ruộng nhìn đến ngẩn ngơ.

Những người lớn tuổi hơn thì ít lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt Hạ Nhan Nhan.

Trước đây họ chỉ thấy Hạ Nhan Nhan mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng, không ngờ cô cười lên lại đẹp đến vậy.

“Lục Lương Nguyên, lại đi hợp tác xã à?”

Lục Lương Nguyên: “Không, có chút việc.”

Mọi người nhìn theo hai người rời đi, lắc đầu nói: “Vẫn là cưới một cô gái trong làng thì tốt hơn, mấy cô thành phố chỉ muốn chạy đi nơi khác thôi, nhà ai có tiền mà chiều được.”

“Đúng thế, tôi nghe cháu nội của ông Đỗ nói, vợ của Lục Lương Nguyên đưa cho bọn nhỏ ăn loại trái cây mà chúng chưa bao giờ thấy.”

“Lục Lương Nguyên đúng là ngốc, cưới cô vợ đẹp thế này về để ở nhà, mà anh lại không ở đó, sau này sẽ có chuyện đấy.”

Những lời này tất nhiên Hạ Nhan Nhan không nghe thấy.

Cô vô cùng háo hức, đầu óc chỉ nghĩ đến việc đi đón em gái.

Lục Lương Nguyên đạp xe suốt một giờ đồng hồ, điều kỳ lạ là anh không hề hỏi đường.

Hạ Nhan Nhan tò mò hỏi: “Anh quen thuộc với ngôi làng này

sao?”

“Anh từng đến vài lần.”

Hạ Nhan Nhan gật đầu và không hỏi tiếp nữa.

Nếu Lục Lương Nguyên không nói thêm, cô cũng không cần truy vấn.

Nguyên chủ đã từng đến quê nhà, nên khi vào làng, Hạ Nhan Nhan biết mình nên đi đường nào.

Nhan sắc của Hạ Nhan Nhan và Lục Lương Nguyên nhanh chóng thu hút sự chú ý của dân làng.

Chưa kể đến việc họ còn dắt theo chiếc xe đạp.

Chẳng mấy chốc, có người dân tò mò hỏi họ là ai.

Hạ Nhan Nhan trả lời: “Cháu là Hạ Nhan Nhan, con gái của Hạ Chí Minh.”

Người xung quanh nghe vậy liền nhận ra, “Ồ, thì ra là con gái của Chí Minh, bảo sao lại xinh đẹp thế.

Nghe nói cháu mới kết hôn à, đây là chồng cháu?”

Hạ Nhan Nhan gật đầu: “Đúng vậy.”

Thấy có người định đi thông báo cho bà nội cô, Hạ Nhan Nhan liền nói to hơn: “Không cần báo cho bà đâu, cháu muốn tạo bất ngờ cho bà.”

Nếu để người ta đi thông báo, cô sẽ không thể biết những người này đã đối xử với em gái cô như thế nào.

“Mới cưới mà đã về thăm bà rồi, đúng là đứa cháu ngoan.”

“Hạ Nhan Nhan, chồng cháu là quân nhân phải không?”

Hạ Nhan Nhan: “Đúng vậy.”

“Cháu sướng thật đấy, bố cháu tìm được cho cháu một người chồng tốt quá.”

“Này, chẳng phải tôi nghe nói cháu với Vu Chính Sinh ở thành phố...!Ối, sao lại đánh tôi?”

“Im mồm đi!”

Khóe miệng Hạ Nhan Nhan hơi trễ xuống, “Chồng cháu là hôn ước do ông ngoại cháu định sẵn từ khi cháu còn nhỏ.”

Lục Lương Nguyên không nhịn được quay đầu nhìn cô.

Khi cô nhắc đến cha mình, dường như không có chút vui vẻ nào.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến nhà bà nội.

Có bốn, năm đứa trẻ đang bắt cá và tôm ở con suối trước nhà.

Gần đó có một cô bé khoảng mười tuổi đang giặt đồ, bên cạnh là chậu quần áo đầy ắp, quần áo trên người cô bé vá chằng vá đụp, khuôn mặt thì vàng vọt xanh xao.

Hạ Nhan Nhan đứng sững lại.

Em gái của nguyên chủ thực sự giống y hệt em gái của cô.

Nhưng em gái cô từ nhỏ đã được nuông chiều, làn da trắng như bông.

Khi lớn lên, em gái cô thậm chí tốt nghiệp từ một trường danh giá nhưng không chọn làm việc ở thành phố lớn mà ở lại giúp cô quản lý công ty vận tải để bảo vệ bí mật về không gian của cô.

Lúc này, một cậu bé vừa bắt tôm liền nhặt một hòn đá và ném xuống trước mặt cô bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui