Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường


Mấy ngày này, mẹ Mạnh Kiều muốn dẫn cô ấy đi ra ngoài dạo, làm quen lại lần nữa với hoàn cảnh, cho tiện sau này sống ở trong thành phố.

Cô ấy vẫn luôn ở trong nhà, bình thường im lặng nằm ngây người ra ở trên giường, một lần nằm chính là nằm cả ngày, tiếp tục như thế này cũng không được.

Nhưng cô ấy không muốn đi đâu hết.

Không biết những điều lưu ý đưa cho Từ Đông Đông, anh đã nhìn thấy chưa?
Rốt cuộc anh muốn giải quyết như thế nào? Bà mắng cô ấy là hồ ly tinh, anh cũng không biết thay cô ấy phản bác, Thẩm Yến anh thật đáng ghét.

Bây giờ chỉ có thể đánh cược một phen.

Không ít hàng xóm láng giềng qua đây thăm cô ấy, cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn mỉm cười, cũng sẽ không nói nhiều hơn một câu.

Ba Mạnh Kiều vì chuyện công việc của cô ấy mà bận đến sức đầu mẻ trán.

Nửa đêm, cô ấy có thể nghe thấy ba mẹ khẽ nói chuyện, về công việc bây giờ không dễ dàng gì tìm được, nghĩ cách xem dùng tiền nhờ vả các mối quan hệ giúp cô ấy làm một giấy phép nghỉ bệnh trước.

Như thế này thì có thể không cần phải quay lại nông thôn.

Bà Mạnh không thể xin nghỉ phép quá lâu, cũng muốn đi làm nữa.

Một mình Mạnh Kiều ở nhà cũng chán, tính một chút trên người vẫn có hơn sáu mươi đồng, nên đeo ba lô lên rồi đi ra ngoài.

Ở đây mua đồ nhanh và tiện hơn rất nhiều so với thị trấn Đại Bộ, dưới lầu chính là một dãy cửa hàng bán đồ, sản phẩm nhiều vô số kể.

Cô ấy dựa vào những ấn tượng có nhìn qua lúc ngồi xe, đi khoảng mười phút thì đến cửa hàng bách hóa hữu nghị.


Dòng người đang đi ra cửa, sờ vai xoa gót, xe đạp đậu đầy ven đường, xung quanh vừa náo nhiệt vừa ồn ào.

Đi vào lầu một, hai bên trưng bày những tủ kính lớn, số lượng sản phẩm bên trong ít mà tinh xảo.

Trong lối đi ở giữa cũng có bày ra những cái tủ thủy tinh được sắp xếp ngăn nắp.

Những sản phẩm cung ứng khá là đầy đủ.

So với những bộ đồ màu xám xanh lục đầy trên đường phố, cách ăn mặc của những khách hàng nơi đây cũng khá gọn gàng kín đáo, có người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, có người mặc kiểu âu phục.

Mạnh Kiều không chút để ý đi dạo quanh một vòng lầu một, không có cái gì muốn mua, không có hứng thú với cái gì hết, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở quầy chuyên bán đồ trang điểm.

Các loại sản phẩm chăm sóc da ở đây đều đầy đủ, có đủ các loại dưỡng da của các hãng lâu đời như Nhã Sương, Bách Tước Dương, Hữu Nghị, còn có đồ trang điểm nữa.

Cô ấy chỉ mua một lọ phấn Bông Tuyết Hữu Nghị.

Kem trang điểm Hữu Nghị vừa rẻ vừa chất lượng, tiền còn dư của cô ấy không nhiều, cũng không dám mua đồ lung tung, hơn nữa tâm trạng bây giờ không tốt.

Đầu óc rối bời.

Cảm thấy khá uất ức.

Trên đường trở về, gặp Đại Tráng ở dưới lầu, anh ta từ trên xe đi xuống, mỉm cười chào hỏi với cô ấy: “Tiểu Kiều, đi ra ngoài mới về sau?”
“Ừm.

” Cô ấy cười nhạt đáp một tiếng, thì chuẩn bị lên lầu, một bàn tay từ phía sau giữ cánh tay cô ấy lại, giọng điệu gấp gáp nói với cô ấy: “Ây, Tiểu Kiều, em trước hết đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em.


Mạnh Kiều liếc nhìn cánh tay một cái, trừng mắt liếc anh ta một cái, có chút không vui: “Bỏ tay ra.


Đại Tráng bất tri bất giác buông tay ra, có chút xấu hổ gãi sau ót, mở miệng: “Tiểu Kiều, bây giờ em làm sao vậy, không đồng ý nói chuyện cùng anh nữa? Buổi chiều anh không cần lái xe, chúng ta lái xe đi công viên nhân dân trong thành phố chơi được không? Nghe nói có thể chèo thuyền ở hồ trong công viên, rất vui.


“Không đi.

” Giọng nói Mạnh Kiều rất điềm đạm, cô ấy hoàn toàn không muốn cùng anh ta có bất kỳ liên quan nào, tốt nhất là cắt đứt suy nghĩ của anh ta, cũng không muốn giao thiệp cùng với những người ở đây, hay có bất kỳ sự qua lại nào.

Thậm chí mấy ngày này còn xảy sinh ý nghĩ muốn quay trở về.

Cô ấy bước nhanh đi đến cầu thang, sau khi lên lầu ba, ở trong hành lang, vô thức nhìn xuống lầu một cái.

Trong lòng hồi hộp một hồi!
Bỗng nhiên, phát hiện ở đầu phố dưới lầu có một bóng lưng màu trắng quen thuộc, trốn ở trong đám người, càng lúc càng xa.

Chỉ là bóng lưng, cô ấy vẫn là liếc mắt một cái là đã nhận ra được.


Anh đã đi rồi sao?
Tim Mạnh Kiều đập rất nhanh, về đến phòng uống một ly nước, tâm tình rất lâu cũng không thể bình thường lại.

Vừa nãy Thẩm Yến vẫn luôn ở phía sau cô ấy sao?
Nghĩ đến đây, nằm trên giường, ôm lấy cái chăn, nhịn không được nở nụ cười.

Lúc chập tối, ba mẹ Mạnh Kiều đi làm về.

Mẹ Mạnh Kiều giống như mọi khi từ trong nhà ăn đơn vị gói một hợp đồ ăn về cho cô ấy, sau khi mở ra, bên trong là thịt sườn kho tàu và thịt cắt lát xào súp lơ.

Trong nhà không có phòng bếp riêng, trong nhà đều dùng phòng bếp công cộng, ba mẹ Mạnh Kiều có thể ăn ở đơn vị, vừa tiết kiệm tiền vừa có thể ăn ngon.

Mẹ Mạnh Kiều đưa mắt ra hiệu cho ba Mạnh Kiều.

Ba Mạnh Kiều lên tiếng, dịu dàng nói: “Tiểu Kiều, chuyện công việc, bây giờ chức vụ trong thành phố eo hẹp, ba đã bàn bạc ổn thỏa với mẹ con rồi, mẹ con nghỉ hưu sớm, để chức vụ lại cho con tiếp nhận, tiền lương một tháng ba mươi sáu tệ, công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ phúc lợi cũng không tệ, con cảm thấy như thế nào?”
“Con không cần.

” Mạnh Kiều nghĩ cũng không thèm nghĩ, đang ăn cơm, miệng nói có chút mơ hồ không rõ, lại bổ sung thêm một câu: “Con không muốn đi.


Mẹ Mạnh Kiều ngạc nhiên không thôi, đây là chức vụ mà biết bao nhiêu người cầu mà không được, để cho con gái mình tiếp nhận ca, cũng coi như là nước phù sa cũng không chảy ra ruộng người ngoài.

“Tại sao? Cái đơn vị này rất tốt mà, có thể diện lại nhẹ nhàng, sau này để con tìm người yêu, cũng có thể tìm được người tốt hơn, bây giờ đối tượng trong thành phố cũng coi trọng công việc ở đơn vị.


Lại tiếp tục khuyên bảo nói: “Mẹ thấy Đại Tráng con trai của thím mập vừa ý con rất lâu rồi, nó chỉ là một người lái xe, người lại gầy, mẹ vẫn thật sự xem không vừa mắt.

Con trai chị Vương trong đơn vị chúng ta đang làm ở chính phủ, bộ dạng cũng khôi ngô tuấn tú, mẹ cảm thấy con rất hợp với thằng bé.

Mạnh Kiều ngẩng đầu lên, cười nói: “Con muốn trở lại.


Cô ấy thật sự muốn quay lại Bách Trượng Ao.


“Trở lại đâu?” ba Mạnh Kiều thắc mắc.

Mạnh Kiều để đôi đũa xuống, đối diện với nét mặt kinh ngạc của hai người, cô ấy tủm tỉm cười: “Con muốn trở lại Bách Trượng Ao.


Hai người ngạc nhiên sửng sốt một hồi.

Ngơ ngác nhìn nhau.

Ba Mạnh Kiều dịu dàng nói: “Nếu như con lo lắng cho công việc của mẹ con, không cần lo lắng, tiền lương của ba có thể nuôi sống cả gia đình, hơn nữa mẹ con cũng muốn nghỉ hưu sớm, mà công việc của con trong thành phố cũng có thể giải quyết.


Mạnh Kiểu lắc đầu, ánh mắt trong trẻo cười nói: “Không phải, là bởi vì con có người mình thích ở đó, con muốn sống cùng anh ấy.


Vừa nhớ đến hôm nay trong lúc vô ý phát hiện ra anh, trái tim bỗng nhiên đập đặc biệt nhanh.

Bà Mạnh: “!!!”
Ông Mạnh: “???”
Bà Mạnh từ trong sự kinh ngạc phản ứng lại, cẩn thận hỏi: “Tiểu Kiều, đối phương cũng là người trí thức?”
Mạnh Kiều thẳng thắn nói: “Không phải, anh ấy chỉ là người dân ở địa phương.


Ba mẹ Mạnh: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận