Vào buổi chiều giao thừa, Mạnh Kiều và Thẩm Yến ở nhà cùng nhau làm sủi cảo nhân cải trắng thịt lợn, hai người làm rất nhiều bánh, thời tiết lạnh nên không sợ bị hỏng.
Dưới bàn có đặt một cái bếp lò đang đốt than củi, Mạnh Kiều đặt một cái giá lên trên bếp than củi, có vài củ khoai tây đang nướng.
Thẩm Yến lấy hai đồng tiền xu, rửa sạch rồi cho vào trong bánh bao.
Bà nội đang rán thịt lợn và thịt viên trong bếp, bình thường không muốn cho, trong ngày Tết, nhà nào cũng rán những món này để có thể ăn trong vài ngày.
Mùi thơm tỏa ra tràn ngập mũi.
“Thơm quá.” Mạnh Kiều cúi đầu chuyên tâm gói sủi cảo, hít hà, thấp giọng thầm thì.
Anh mỉm cười đứng dậy đi ra khỏi cửa, một lúc sau bưng một bát thịt lợn và mấy viên chả đặt lên bàn ăn, gắp một viên thịt vàng ươm đưa đến bên miệng cô ấy rồi cưng chiều nói: “Vợ, há miệng.”
Mắt cô ấy lấp lánh, nhanh chóng há miệng cắn một miếng, vừa nếm đã bị chinh phục, ngoài giòn trong mềm, vô cùng khoái khẩu, không kìm được lại cắn thêm một miếng: “Rất ngon, còn rất thơm nữa.”
Thẩm Yến cười cười, gắp lấy một viên nữa đưa đến miệng cô ấy, cô ấy vừa định há miệng thì thịt viên chạm vào khóe môi cô ấy rồi trượt đi.
Cô ấy chớp mắt, thầm nghĩ tại sao bây giờ Thẩm Yến lại xấu xa như vậy?
Thẩm Yến nhai miếng thịt viên trong miệng, nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô ất rất là đáng yêu, ý cười của anh rất sâu: “Haha, đúng là rất ngon.”
Cô ấy trừng mắt nhìn anh rồi tiếp tục cúi đầu làm sủi cảo.
Cô ấy ghi thù trong lòng rồi, làm lơ anh luôn, anh làm gì cũng mặc kệ, quan tâm anh sẽ là chó con, ít nhất cũng phải giận đến ngày mai.
Nghĩ đi nghĩ lại, không được, ngày mai là mùng một Tết, không thể tức giận được.
Vậy thì giận đến tối nay, đúng, đến tối không cho anh ngủ trên giường.
Nghĩ một lát, vẫn không được, anh mà không lên giường ngủ thì cô ấy sẽ lạnh chết mất.
Vậy thì giận dỗi đến lúc trước khi đi ngủ, đúng, cứ như vậy đi, phớt lờ anh.
“Vợ, há miệng ra.” Anh gắp thêm một miếng thịt viên nữa rồi đưa đến gần miệng cô ấy.
Mạnh Kiều ngậm chặt miệng mà tiếp tục làm sủi cảo, không phản hồi lại anh, coi anh vô hình là được.
Có điều thịt viên rất là ngon.
Thẩm Yến nhìn cô ấy hình như tức giận rồi, khóe miệng cong lên, đem thịt viên dán lên môi cô ấy, môi cô ấy dính chút mỡ bóng loáng lấp lánh.
Thịt viên đang ở bên miệng.
Cô ấy đột nhiên há miệng, “ngoặm”, thế nhưng cô ấy lại không cắn không trúng!
“Ha ha…” Anh cười rộ lên.
Xấu xa quá mà.
Mạnh Kiều lườm anh và tức tối thề rằng cô ấy quyết định sẽ lơ anh suốt ba ngày tới.
Anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, đút cho ăn lần nữa, nín cười, nhẹ giọng dỗ dành: “Vợ à, không trêu em nữa.
Em ăn đi.”
Cô ấy mới không thèm để ý đến anh đấy.
Vừa xong còn thề cơ mà.
Anh lại gắp thịt viên đưa đến miệng cô ấy, cô ấy không bao giờ há miệng nữa, miệng phính lên.
Anh ngớ người, chẳng lẽ vợ giận thật rồi?
Đặt đũa xuống, anh giơ tay ôm hai bờ vai cô ấy, mặt kề sát vào cô ấy, còn cô ấy thì tiếp tục cúi đầu gói sủi cảo, nhìn cũng không thèm nhìn anh, cứ xem anh là vật thể trong suốt là được.
Anh nhẹ giọng gọi: “Vợ?”
Hoàn toàn không có phản ứng gì.
Anh ôm cô ấy gần hơn một chút, hai tay ôm cô ấy vào lòng, mềm giọng dỗ dành: “Em đừng tức giận, được không?”
Mặc dù ở trong vòng tay anh cảm thấy rất ấm áp, nhưng vừa rồi cô ấy đã thề rồi đấy, cứ không để ý anh, phải tiếp tục tức giận.
Trong lòng có chút nôn nóng.
Anh lại nhẹ giọng gọi: “Vợ?”
Vợ của anh hoàn toàn làm lơ anh.
Anh ôm cô ấy ngồi lên đùi mình, nhìn thấy cô ấy quay mặt sang bên kia, hai tay đặt lên má cô ấy, hơi ngẩng đầu lên, áp môi mình lên đôi môi anh đào của cô ấy: “Vợ?”
Vẫn không có phản ứng gì?
Một tay đặt ở gáy cô ấy, còn tay kia thì đặt lên lưng cô ấy, làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Mạnh Kiều chớp mắt.
Anh nhắm mắt lại, lông mi dài, sống mũi cao và thẳng, đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả đường viền môi mỏng của cô ấy, cố gắng chiếm lấy nó, trong khi cô ấy vẫn ngậm chặt miệng.
Đột nhiên, bàn tay anh từ phía sau di chuyển đến thắt lưng, sắp thò tay vào trong quần lót, cô ấy kinh hãi thở gấp, khẽ mở miệng, vậy là bị anh lợi dụng.
Hơi thở của cả hai cùng hòa vào nhau.
Cô ấy từ từ nhắm mắt lại, càng ngày càng ý loạn tình mê, hai tay vô thức đặt lên lưng anh.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Nụ hôn sâu hơn, môi răng quyện vào nhau, triền miên và thâm tình.
Bà nội từ phòng bếp đi ra, từ xa nhìn thấy bọn họ đang ở trong phòng khách ôm hôn nhau giữa ban ngày ban mặt.
Khuôn mặt già nua đỏ lên.
Thoăn thoắt xoay người bước nhanh trở lại phòng bếp, trong lòng thầm mắng: Hừ, tiểu hồ ly tinh biết câu dẫn người.
Một lúc lâu, hai người thở không nổi.
Cảm thấy hạ thân nóng rực, tim cô ấy đập thình thịch.
Giọng nói của anh đặc biệt khàn khàn, trầm thấp hỏi: “Vợ, còn tức giận nữa không?”
Cô ấy nhanh chóng lắc đầu.
Coi như thôi đi, không giận nữa.
Mà cũng không tức giận nổi.
Anh cong môi cười, lại hôn môi lên môi cô: “Vợ thật là ngoan.”
Anh bế cô ấy ngồi lại ghế, nếu tiếp tục nữa thì anh sẽ mất bình tĩnh mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làn da trắng nõn ửng hồng, cúi đầu tiếp tục làm sủi cảo, đút thêm một miếng thịt viên vào trong miệng, bây giờ không tiếp tục giở trò xấu nữa, cô ấy vừa há miệng thì thịt viên đã được đút vào miệng rồi.
Cuối năm, hai người đã mua về rất nhiều đồ Tết, sau khi gói sủi cảo xong thì đi dán câu đối, dán lưới cửa sổ.
Các riềm giấy cửa sổ là do bà nội điêu khắc bằng tay, khắc như vậy là để hút tài lộc vào nhà, Mạnh Kiều đang bưng một chậu hồ keo, Thẩm Yến đã lấy riềm giấy dán lên từng cánh cửa sổ trong nhà.
Màu đỏ tươi, tinh xảo và đẹp.
Khi dán câu đối, Thẩm Yến giẫm lên ghế đẩu, sau khi dán câu đối trước, lúc dán câu đối sau thì hét lớn: “Vợ ơi, em nhìn xem, dán có cân đối chưa?”
Cô ấy so sánh cẩn thận: “Còn phải dịch lên một chút nữa.”
Anh hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Dịch sang phải một chút,” cô ấy nói thêm, “Được rồi, được rồi, cân đối rồi.”
Anh mỉm cười dán câu đối sau lên, ngắm nghía một lát, vô cùng hài lòng vỗ vỗ tay rồi xoa đầu vợ mình.
Còn phải treo đèn lồng nữa.
Anh trèo lên cái thang, cô ấy thì ở dưới đỡ.
Nhìn anh treo đèn lồng đỏ hai bên cửa.
Vô cùng rực rỡ, viên mãn và đặc biệt vui mừng.
Tuyết ngoài hiên đã được dọn sạch sẽ, trong nhà vò nào cũng đầy nước, thùng gạo cũng chứa đầy gạo, trong nhà ngoài nhà ai cũng vui vẻ, hớn hở.
Cả hai cùng vào bếp để phụ giúp và chuẩn bị bữa cơm tất niên cùng nhau.
Trong nhà bếp có hai bếp lò, một bếp để đun nước nóng để dùng và một bếp đang xào rau.
Thẩm Yến cắt rau, bà nấu rau, Mạnh Kiều thì phụ trách đốt củi, mỗi người làm những việc khác nhau.
Lúc sập tối, Thẩm Yến ra cửa đốt pháo, dây pháo dài từ cửa kéo ra chỗ đất trống ngoài cửa.
Mạnh Kiều đứng ở cửa ngó xem thử, chưa châm pháo, thì cô ấy đã bịt tai trước rồi.
Thẩm Yến mỉm cười, ngồi xổm xuống đốt pháo, ngọn lửa bùng cháy trong chốc lát, anh nhanh chóng chạy vào nhà, ôm eo Mạnh Kiều đang ở cửa, cùng nhau trốn vào trong nhà.
Tiếng pháo ngoài cửa không ngừng vang lên đùng đoàng, mỗi lúc một gần, không lâu đã vang lên tiếng nổ lớn nhất rồi yên tĩnh lại.
Mạnh Kiều trốn trong vòng tay của anh, hai tay ôm lấy lưng anh, mặt cô ấy áp sát vào ngực anh, một bên tai lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, bên tai kia được anh bịt chặt lại.
Khi ngẩng mặt lên, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười gần trong gang tấc, bên trong đó phản chiếu hình bóng cô ấy nhỏ xíu, long lanh lấp láy, rất quyến rũ, trái tim cô ấy cũng đập rất nhanh.
Bữa cơm tất niên, cả gia đình ba người ngồi quây quần bên nhau.
Món ăn trên bàn rất phong phú, có sáu món.
Cá kho tộ, thịt viên chiên giòn, đậu phụ áp chảo, thịt heo kho khoai môn, thịt ba chỉ xào cần tây, xà lách xào.
Thẩm Yến cười hỏi: “Vợ, em có thể đoán được ý nghĩa của từng món ăn không?”
Mạnh Kiều nhìn các món ăn, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Um, đây là năm nào cũng đầy đủ, đoàn viên sum họp, sung túc no đủ, an khang thịnh vượng, rau cần có nghĩa là siêng năng, còn rau xà lách có nghĩa là phát tài.”
Anh xoa đầu cô ấy, cưng chiều cười nói: “Vợ của anh thật thông minh.”
Bà nội bưng rượu gạo ấm từ trong bếp ra, mỗi người một bát.
Thẩm Yến không muốn cho cô ấy uống rượu, nhưng thấy cô ấy vui vẻ, lại đang ở nhà nên cho phép cô ấy được uống nửa bát.
Mạnh Kiều bưng bát lên, cười híp mắt với bà nội nói: “Bà ơi, vất vả cho bà rồi, sang năm mới, cháu chúc bà luôn dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý, cầu được ước thấy.”
Thẩm Yến cũng bưng bát rượu lên, nói: “Bà ơi, cháu chúc bà phúc thọ an khang, bình an khỏe mạnh.”
Bà nội cười, ăn Tết thì phải vui vẻ, nên bà cũng cho cô ấy một sắc mặt tốt, bà cười hiền từ nói: “Bà cũng chúc vợ chồng các cháu hòa thuận, bình an, suôn sẻ”.
“Cạn ly!” Mạnh Kiều chạm bát với họ.
Sau đó mọi người nhấp một ngụm rượu.
Uống vào miệng có vị ngọt, âm ấm, vô cùng nhuận họng.
Thẩm Yến gắp đồ ăn cho bà nội, cũng gắp thức ăn cho vợ vùi đầu vất vả, cô ấy cũng đút thức ăn cho anh ăn rồi nói: “Anh cũng ăn thử đi, món này ngon lắm.”
Thẩm Yến và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đầy tình cảm, há miệng ăn một cách tự nhiên, nhai rồi cười nói: “Ăn rất ngon.”
Thức ăn vợ anh đút đều rất ngon.
Bà nội cúi đầu im lặng ăn thức ăn, ngay từ đầu bà đã khinh thường hành động của bọn họ, đến hiện tại đã quen lâu rồi.
Trong lòng nghĩ, quan hệ phu thê của bọn họ tốt là được, nhưng mà đừng có bắt nạt cháu trai.
Sau khi cháu trai ở với cô ấy, thì nó cười nhiều hơn.
Tiểu hồ ly tinh này ngoại trừ hơi lười và ngốc một chút ra thì dường như không mắc phải sai lầm lớn nào.
Cả gia đình cùng vui vẻ ăn bữa cơm tất niên.
Mạnh Kiều còn ăn trúng cái sủi cảo có đồng xu may mắn nữa.
Cô ấy cười rất vui vẻ, có thể gặp được Thẩm Yến là một điều may mắn, có bà nội cũng là điều may mắn, ở đây lại có được mái ấm gia đình đã mất từ lâu cũng là điều may mắn.
Chỉ là cô ấy không biết rằng thật ra cái sủi cảo này là do Thẩm Yến đặt sẵn vào bát của cô ấy.
Anh cũng cảm thấy may mắn khi có được người vợ như cô ấy.
Sau khi hai người dọn dẹp bát đũa xong, cô ấy nghĩ đến muốn mặc quần áo mới nên gấp gáp đi tắm.
Thẩm Yến giúp cô ấy đổ nước nóng vào bồn tắm, sau đó múc nước lạnh vào để giúp cô ấy điều chỉnh độ ấm vừa phải.
Trong phòng tắm, Mạnh Kiều nhìn bóng lưng anh, từ phía sau ôm lấy eo anh, yêu kiều cười nói: “Có muốn cùng tắm không?”
Anh ngây người, mặt đỏ bừng.
Xoay người ôm cô, lộ ra vẻ khó xử cười nói: “Bà nội sẽ biết.
Không hay lắm.”
“Ồ.” Cô ấy cười đáp lại, nhưng thật ra cô ấy đang nói đùa, chỉ muốn trêu chọc anh một chút.
Không nghĩ đến anh nói khẽ: “Đợi bà nội ngủ say rồi, chúng ta sẽ cùng nhau tắm.”
Giọng điệu ẩn ý mang theo ý cười, anh có vẻ rất mong đợi?
Mạnh Kiều: “…”
Sau khi tắm xong, cô ấy thay bộ quần áo mới rồi ngồi bên bếp lò ăn đồ vặt, không có ti vi nên không thể xem Xuân Vãn, Mạnh Kiều cảm thấy có chút buồn chán.
Trời còn chưa tối, tiếng pháo bên ngoài hết đợt này đến đợt khác nổ đùng đùng.
Cô ấy kéo cánh tay Thẩm Yến: “Chúng ta ra ngoài đi dạo, được không?”
“Muốn đi đâu?”
“Đi dạo bên ngoài đi.”
Hai người đi trên con đường nhỏ trong thôn, nhà nào cũng náo nhiệt tưng bừng cả.
Những thanh niên có học được nghỉ lễ và có thể về thành phố để ăn Tết.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường đầy tuyết, men rượu cũng tiêu tán đi không ít, sau đó lại trở về nhà.
Cởi áo khoác, lại nằm trên giường, cảm thấy không có chút vui thích gì cả, ăn Tết thật tẻ nhạt.
Sau khi Thẩm Yến tắm xong, cũng ngồi xuống nhìn vợ ban ngày luôn hào hứng dạt dào, thế nào mà bây giờ lại ủ rũ như vậy.
Có chút khó hiểu, cười hỏi: “Vợ, em làm sao thế?”
Cô ấy lăn trên giường vài vòng rồi ngồi ở bên cạnh anh, tò mò hỏi: “Trước kia khi ăn tết anh làm những gì?”
Thẩm Yến ngẫm nghĩ, những năm trước không có vợ, trong nhà chỉ có hai người là anh và bà, gia đình sống có hơi vắng vẻ.
Năm nay đã có vợ, trong lòng anh vô cùng cao hứng, cùng cô ấy gói sủi cảo, cùng nhau dán câu đối và còn cùng nhau làm rất nhiều việc.
Mỗi việc đều là việc vui..