Ăn tết xong, Thẩm Yến nhờ vả quan hệ của đội trưởng Dương sắp xếp cho Mạnh Kiều một công việc.
Ngày ngày ở nhà cô đã sắp ngột ngạt chết rồi.
Muốn tìm một công việc không phải làm nông và có một chút không gian cá nhân.
Cuối cùng cũng đã tìm được.
Có hai vị trí công việc cho cô lựa chọn: 1, nhân viên phụ trách vật tư.
2, giáo viên tiểu học.
Thẩm Yến đề xuất cô làm nhân viên phụ trách vật tư, nơi làm việc gần, ở phân đội sản xuất bên cạnh đại viện Trí Thanh, chủ yếu là quản lý và đăng ký tư liệu, công việc dễ làm, cũng không quá nhiều.
Cô có suy nghĩ một lúc, nhưng cô vẫn chọn làm giáo viên.
Nhân viên vật tư ngày nào cũng phải ở trong nhà kho, hình thức cũng gần như ở nhà, chỉ khác là đổi chỗ mà thôi.
Ngược lại làm giáo viên thì linh hoạt hơn nhiều.
Nguyên chủ là một người tốt nghiệp cấp ba, đủ tiêu chuẩn công việc này, còn nhờ vào quan hệ của đội trưởng Dương đi gặp mặt hiệu trưởng, làm một bài khảo sát kỹ năng là có thể thuận lợi trở thành giáo viên tiểu học.
Từ nhà đến trường tiểu học Khê Nam mất khoảng 40 phút đi bộ.
Mỗi ngày đi dạy có mười công điểm.
Cô phụ trách số học và âm nhạc từ lớp ba đến lớp sáu, thỉnh thoảng còn phải dạy thay, môn số học ở những năm 70 tương đương với toán học.
Ngày hôm sau, hiếm khi cô dậy sớm mà khi trời chưa sáng.
Không thể ngủ nướng nữa, cô phải đến trường trước tám giờ.
Thẩm Yến đạp xe đạp đưa cô đi, được nửa đường mới hỏi: “Vợ, anh dạy em đi xe đạp nhá.
Sau này em đi bằng xe đạp sẽ thuận tiện hơn.”
Anh đang nghĩ khi anh không có ở nhà thì vợ đạp xe đi làm cũng không mệt như thế.
“Không cần đâu, xe đạp to quá, em không thích, thà đi bộ còn hơn đi xe.” Cô ôm lấy eo anh nói, vừa dứt lời cô lại ngáp một cái, cảm thấy chưa ngủ đủ giấc, nên có chút buồn ngủ.
Xe đạp trên thị trường hiện nay đều là loại 28 tấc có thanh khung xe ngang lớn ở đằng trước, xe đạp chắc nhưng rất thô nặng.
Cô từng thấy Tô Dao đi xe đạp Tô Dao thấp hơn cô một chút, cô ấy lên xe cần phải giẫm chân trái lên bàn đạp trước, đạp vài lần mới ngồi được lên xe.
Cô cảm thấy con gái đạp chiếc xe 28 màu đen rất “Xấu”.
Cô không muốn học, cô thà rằng đi bộ.
Thẩm Yến cười cười, không có tiếp tục ép buộc cô.
Khoảng 20 phút nữa là đến, trường tiểu học Khê Nam có diện tích khá nhỏ, đằng trước chính diện là ngọn cờ bay phấp phới trong gió, phía xa xa đằng sau là một dãy nhà 3 tầng mái bằng để dạy học, so với nhà mái ngói của thôn dân thì cơ sở thiết bị của tòa nhà giảng dạy có khí phái hơn nhiều.
Sau khi xuống xe, cô hôn lên má anh một cái, cười ngọt ngào nói: “Em đi làm đây, anh về đi.”
Anh cười cười: “Vợ, đợi em vào rồi anh sẽ về, vào đi.”
“Ồ.” Cô ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại rồi đi thẳng vào phòng dạy học, trên đường cũng có rất nhiều học sinh đeo khăn quàng đỏ và xách cặp đi về phía lớp học.
Quay đầu liếc nhìn lại, anh vẫn ở hàng rào ngoài cổng.
Không muốn anh đợi lâu, sau khi vẫy tay với anh, cô liền chạy vào văn phòng giáo viên ở tầng một.
Văn phòng không lớn.
Tính cả cô vào thì có năm giáo viên.
Cả trường có không đến 100 học sinh, các em đều là học sinh từ các thôn trang gần đây đến học.
Chương trình giảng dạy của trường chủ yếu dạy ngữ văn và số học, dạy bổ sung thêm kiến thức chung, tư tưởng và đạo đức, còn có mĩ thuật và thể dục…
Học phí được trợ cấp, học sinh không cần đóng tiền học nhưng bữa trưa các học sinh phải tự mang đồ ăn của mình đến trường.
Vào đầu mỗi tháng, học sinh sẽ mang gạo, rau củ quả, bột mì… Từ nhà để vào giỏ hoặc bao gai để nộp cho nhân viên quản lý căng tin thống nhất việc quản lý.
Nó tương đương với trả tiền cơm nước.
Hiệu trưởng Từ, cũng là thầy giáo dạy ngữ văn, là một ông già cao gầy.
Nghe nói trước đây từng làm giáo viên trường Đại học Thủ đô, nhưng bị nắm thóp trong thời Cách mạng Văn hóa, nên bị buộc phải về quê làm nghề nông, mấy năm nay chính sách nới lỏng nên mới thoát khỏi công việc nghề nông cực khổ, nhờ có trình độ học vấn cao nên có thể trở thành hiệu trưởng trường tiểu học nơi đây.
Mạnh Kiều là người trẻ nhất trong số họ.
Sau khi niềm nở chào hỏi mọi người, cô ngồi xuống bàn ghế của mình, bàn ghế gỗ có hơi lụp xụp, trên bàn có vài cuốn sách giáo khoa số học, dụng cụ viết, mực,…
Cô đặt cặp sách xuống cầm sách giáo khoa lên để chuẩn bị trước cho bài giảng.
Bên này sau khi Thẩm Yến đưa Mạnh Kiều đến trường thì liền đạp xe lên đường quốc lộ hướng đến Nguyên thành.
Không phải đèo vợ, anh đi nhanh như thường lệ, tầm một giờ đồng hồ là đến Nguyên thành.
Dừng xe ở bến phà, ngư dân và hành khách đi lại nhộn nhịp trên bến đò.
Anh xuống xe, đậu xe ở chỗ đông người bên đường rồi khóa chìa khóa vào.
Giả vờ như vô ý liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, anh chậm rãi đi về phía một chiếc thuyền đánh cá nhỏ không bắt mắt bên bờ, chiếc thuyền đánh cá cũ nát, không khác mấy với những chiếc thuyền xung quanh.
Khi lão lái đò đội mũ rơm ba góc nhìn thấy anh, ông ta không nói tiếng nào, rồi mở cửa khoang thuyền bằng gỗ phía sau, anh khom người xuống chui vào trong.
Một vài nam thanh niên ăn mặc như ngư dân bên trong nhìn thấy Thẩm Yến bước vào, vội vàng đứng dậy kêu lên: “Phi Ca.”
Anh ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy điếu thuốc Sấu Hầu đưa qua, ngậm một bên miệng, Sấu Hầu nhanh chóng biết điều giúp anh mồi lửa.
“Phi Ca, đồ đã chuẩn bị xong.” Trần Hổ lấy từ hòm gỗ bên dưới ra một cái hộp sắt bê lên đặt trên bàn, sau khi mở ra, bên trong toàn là phiếu lương thực với những số tiền khác nhau.
Anh kẹp điếu thuốc lại, ngón tay lật nhanh một lượt, đóng hộp lại rồi vươn tay cầm lấy sổ sách do Sấu Hầu đưa đến, xem xong, anh khẽ cau mày trầm giọng nói: “Trịnh thành sao lại có nhiều lỗ hổng như vậy? “
Trần Hổ thấp giọng nói: “Phi Ca, gần đây tin tức ở Trịnh thành rất căng, bị đánh bay vài cứ điểm, mấy người ở đó xem như là thông minh, đều nói là đồ của nhà bán ra, nên không bị bắt đi, chỉ cần viết giấy bảo lãnh thì có thể thả người, nhưng phiếu trong tay bọn họ đã bị tịch thu hết rồi.”
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, anh từ từ thổi ra làn khói trắng trong miệng, khói trắng lúc này không ngừng lượn lờ xung quanh.
Ánh mắt của mấy người đàn ông đều rơi vào trên người anh, đáy mắt như bị một tầng sương mù bao phủ, không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Đông thành thiếu hụt, lô hàng này trước tiên đưa đến Đông thành, Trịnh thành thì ngừng hoạt động một thời gian.
Dạo này, phiếu đồ gia dụng và phiếu xe ở Nguyên thành cũng trở nên khan hiếm, ở Đông thành thuận đường thu mua thêm một chút.
Còn người ở Vũ thành nói thế nào?”
Ngũ khí anh không nhẹ cũng không nặng, rơi vào tai mọi người có sự uy tín và sức thuyết phục không cách nào giải thích được.
Sấu Hầu nhếch mép nói: “Phi Ca, giá cả hiện tại ở Vũ thành chỉ giảm mấy thành so với một năm trước.
Chúng ta có cần chớp thời cơ mua vào với số lượng lớn, như thế sẽ kiếm được một vố lớn?”
Mới có mấy thành?
Anh lạnh lẽo liếc Sấu Hầu một cái, Sấu Hầu liền ngậm miệng lại.
Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, tiếng nước sông ùng ục ngoài cửa sổ thuyền, rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng nói: “Đi Thanh thành bên cạnh Đông thành thu mua, Đông thành rớt giá thì giá cả Thanh thành tất nhiên càng thấp hơn.”
Sấu Hầu tỉnh ngộ ra, không ngừng gật đầu, “Phi Ca, anh nói đúng.”
Trần Hổ cười nói: “Em sẽ đi thu xếp ngay.”
Anh ta lại hỏi: “Phi Ca, có mấy anh em muốn đi Hương thành mà anh nhắc đến lần trước, nhờ em hỏi xem, khi nào thì anh có thể đưa mọi người cùng đi đến đó xông pha?”
Anh kẹp điếu thuốc trong tay, thần sắc lãnh đạm, chế nhạo cười một tiếng: “Sao, không sợ chết à?”
Trước đây Phi Ca đã nói qua, mọi người cũng thực sự sợ hãi.
Anh ta không biết nhiều về Hương thành, chỉ nghe Phi Ca nói rằng nền kinh tế của Hương thành gấp gần 30 lần ở đây.
Ba mươi lần khái niệm là gì, nghĩa là ở đây kiếm được một đồng tiền thì ở đó kiếm được ba mươi đồng, có vẻ khắp cả Hương thành toàn là vàng.
Một lần nữa nghe thấy phải mạo hiểm, nơi đó người lạ đất không thuộc, đi đến cũng phải mất một thời gian chịu khổ để thích ứng.
Bây giờ đi theo Phi Ca cũng khá tốt, Phi Ca trọng tình trọng nghĩa, đem phần lớn lợi nhuận chia cho anh em, nên các anh em đều quyết tâm xông pha cùng với Phi Ca.
Nếu như Phi Ca muốn đến Hương thành, các anh em đều muốn lăn lộn xông pha theo Phi Ca, cũng muốn mạo hiểm thử xem, phú quý thường trong nguy hiểm.
Nghe thế, Trần Hổ cười nói: “Phi Ca đi, em cũng đi.”
Sấu Hầu cũng sát gần tới, “Phi Ca, anh đi đâu, em đi theo đó.”
Ngoài ra mấy người thường ngày lăn lộn cùng Trần Hổ và Sấu Hầu cũng gật đầu, theo anh sai đâu đánh đó.
Anh cười nhạt dập điếu thuốc: “Nói sau đi.”
Bây giờ anh không thể liều lĩnh không màng mọi thứ như trước nữa, anh đi rồi thì vợ anh phải làm sao?
Tính cách của Mạnh Kiều rất được đám đông trẻ em yêu thích.
Chưa đầy một ngày, học sinh mấy lớp đều thích cô giáo trẻ vừa xinh đẹp lại vừa hay cười này.
Hơn nữa, cô giảng không cứng nhắc, nhạt nhẽo như những giáo viên dạy số học trước đây, bài mà cô giảng đều rất dễ hiểu rất sinh động, và thú vị.
Hiệu trưởng Từ cũng rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Sau giờ học, rất nhiều học sinh đều chào cô rất nhiệt tình: “Cô giáo Mạnh.” “Chào cô giáo Mạnh!” “Tạm biệt cô giáo Mạnh!” “…”
Cô nở nụ cười và gật đầu.
Làm gương tốt cho học sinh thật là vui, dạy số học cho học sinh tiểu học cũng có cảm giác thành tựu ghê, nội dung giảng dạy đơn giản hơn nhiều so với ở tiểu học hiện đại.
Lúc chập tối, cô đeo chiếc túi chéo trên lưng bước ra khỏi văn phòng giáo viên, lúc đi đến cổng trường, cô thấy Thẩm Yến đang đứng dựa lưng vào tường đợi cô.
Cô lặng lẽ đi ra ngoài, anh khẽ giật mình, cô nhào vào vòng tay anh ôm lấy anh.
Giọng hưng phấn nói: “Hôm nay không phải anh đến Nguyên thành sao, sao anh về sớm như thế?”
Mạnh Kiều nghĩ rằng anh vẫn như trước, anh đi Nguyên thành sẽ về nhà rất muộn.
Cô dự tính hôm nay mình sẽ đi bộ về.
Bởi vì không vội nên sau giờ học cô ở lại văn phòng dọn dẹp tư liệu một lúc, trời gần tối mới về.
Nếu như thế thì anh đã đợi rất lâu thì phải?
Thẩm Yến vứt điếu thuốc trong tay đi, dùng hai tay ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng cong môi cười theo: “Vợ, chúng ta về nhà.”
“Ồ.” Cô nhướn mặt cười.
Đợi anh ngồi lên xe đạp, trước khi lên xe, Mạnh Kiều vô tình nhìn thấy trên mặt đất có mấy đầu mẩu thuốc lá, vừa rồi cảm thấy mùi trên người anh không đúng, trước đây thỉnh thoảng cũng ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt, nhưng hôm nay mùi khói thuốc lại có hơi đậm.
Cô ngồi lên xe, rất tự nhiên ôm lấy eo anh.
Hai người hứng ánh chiều tà đạp xe về nhà, anh đi xe không nhanh nhưng cực kỳ vững vàng, anh ngoảnh đầu lại, ôn nhu cười hỏi: “Vợ, ngày đầu tiên có thể thích nghi không?”
“Có thể.” Cô cười nói: “Em cảm thấy khá là vui.”
Chỉ cần vợ vui vẻ là được, anh cười cười: ” Vợ thật là giỏi, về nhà sẽ thưởng cho em.”
Cô ấy vừa nghe liền bật cười, cô kiều mị cười nói, “Này, đồng chí Thẩm, phần thưởng của anh là cho em hay cho anh đấy?”
“Haha, vợ, sao em lại thông minh như thế chứ.” Anh cười to nói thêm, “Là cho em đó.”
“Ồ.” Cô ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại, cô không nói tiếp nữa, mặt dán vào lưng anh, yên tĩnh thổi nhẹ hơi gió.
Hoàng hôn ở phía chân trời đang dần nhạt đi, một mảnh chân trời màu vàng cam, những chú chim không rõ loài gì đang lượn vòng trên không trở về tổ của nó, xa xa khói bếp bay lên lờ mờ, tiếng côn trùng ríu rít trong đám cỏ dại bên vệ đường quanh quẩn bên tai.
Một khoảng không gian thật yên tĩnh..