Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường


Sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Lâm đưa diễn viên chính cùng với một đám trợ lý sản xuất của đoàn làm phim, đến một quán ăn ngoài trời ở ven đường, ban ngày là một quán bán hàng rong, ban đêm lại trở thành quán ăn, chiếm cứ hết nửa con phố.

Mấy cái bếp cùng được mở lên, khói lửa tràn ngập.

Trên đỉnh đầu là bảng hiệu đèn flash đủ màu sắc lộn xộn không đồng nhất, lít nha lít nhít đan xen vào nhau.

Tiếng huyên náo rộn rộn ràng ràng, tiếng còi ô tô chói tai, tiếng ly bia chạm vào nhau, tiếng cười, tiếng nói, còn có cả tiếng xóc chảo, tiếng xào thức ăn bằng lửa lớn trong căn bên ngoài trời.

Thức ăn có mùi rất thơm.

Mạnh Kiều đi theo bên cạnh bọn họ.

Trên người ông chủ quán ăn mặc một chiếc áo ba lỗ ố vàng, hai tay có hình xăm, khăn mặt vắt trên cổ, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, lại mở hai ra hai cái bàn tròn dạng gấp đặt ở ven đường, chuyển một chồng ghế nhựa đến, động tác lưu loát đặt ghế ngay ngắn.

Sau khi đạo diễn Lâm ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười nói với Nhiếp Chí Minh: “Chí Minh, cậu qua đây ngồi.”
Nhiếp Chí Minh nhìn thoáng qua Mạnh Kiều bên cạnh, do dự một chút.

Mạnh Kiều tìm chỗ ngồi xuống, thấy anh ta vẫn còn sững sờ đứng đấy, ngẩng đầu nhắc nhở anh ta: “Này, đạo diễn Lâm gọi anh kìa!”
“Ừ.” Anh ta đi tới ngồi bên cạnh đạo diễn Lâm, nhìn thấy có một người phụ nữ và một người đàn ông ngồi hai bên của Mạnh Kiều.

Anh ta bỗng nhiên có chút khó chịu, vốn dĩ là anh ta đang ngồi bên cạnh cô.

Mạnh Kiều cầm bình nước bằng nhựa lên, đổ trà nóng vào trong bát, cọ rửa đũa và bát.

Sau khi mọi người ngồi xuống liền bắt đầu gọi món, nơi này không có menu, nhìn nguyên liệu nấu ăn có trong quán, rồi gọi món ăn ngay tại chỗ, ông chủ cầm một quyển sổ nhỏ ghi lại.

Đám người hò hét ầm ĩ, gọi một két bia.

Đạo diễn Lâm cười nói: “Mọi người uống một chút bia trước, tối nay chúng ta đến hộp đêm của tổng giám đốc Đinh chơi, đến lúc đó uống rượu tây sảng khoái.”
Tất cả mọi người đều cười hưng phấn.

Ngoại trừ Nhiếp Chí Minh không biết hộp đêm là cái gì, còn có Mạnh Kiều với vẻ mặt luôn bình tĩnh.

Quán ăn xào thức ăn lửa cháy hừng hực, sò lụa xào lăn, cá khoai muối tiêu, hủ tiếu xào bò, bánh hàu chiên ngập dầu, nước chát thịt nguội, thức ăn không nhiều dầu mỡ, vô cùng thơm ngon.


Bọn họ đang cười nói bàn luận viển vông, cái gì mà tiểu thư của Hương thị, tuyển chọn gì đó, nhà giàu gì đó, Mạnh Kiều không nói chen vào, làm một người trong suốt, yên lặng ăn cơm.

Nhiếp Chí Minh không quen nói tiếng bản địa, cũng không chen lời, thỉnh thoảng sẽ len lén nhìn thoáng qua Mạnh Kiều ngồi ở đối diện, nhưng không dám gắp thức ăn cho cô.

Mạnh Kiều vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đạo diễn Lâm gắp thức ăn cho Nhiếp Chí Minh, trong tư tưởng của Nhiếp Chí Minh vẫn chưa có khái niệm “Đồng (tính)”.

Nhưng Mạnh Kiều thì không giống như vậy, từng tiếp nhận sự “Độc hại” Của xã hội hiện đại, cũng từng xem khá nhiều manga trong khía cạnh này, phim chiếu mạng tiêu chuẩn gì đó cũng từng tìm hiểu.

Tất nhiên cũng hiểu được tâm tư của đạo diễn Lâm.

Nhiếp Chí Minh phát hiện Mạnh Kiều đang nhìn anh ta, mặt có chút phiếm hồng.

Bây giờ anh ta cũng hiểu bạn gái có nghĩa là gì, nhưng sợ cô không hiểu, anh ta cũng không tiện xác nhận với cô một chút.

Dù sao cô cũng từng nói, là bạn nữ giới.

Ăn trong quán ăn, uống bia, rất dân dã, tâm trạng của mọi người đều thoải mái.

Sau khi ăn uống no say, một đoàn người lại tấp nập kéo nhau đến hộp đêm cấp cao nằm trong một khu vực phồn hoa.

Có mấy người hẳn là khách quen, nhân viên lễ tân cũng quen biết bọn họ, dẫn bọn họ đi mở một phòng riêng.

Mạnh Kiều tò mò đánh giá hoàn cảnh nơi này, đi vào bên trong, chính giữa hộp đêm là phòng khiêu vũ.

Trong hành lang hai bên chính là những căn phòng riêng lớn nhỏ không đồng nhất.

Phòng khiêu vũ giống như quán ăn đêm ở thời hiện đại, ánh đèn lấp lóe, âm nhạc đinh tai nhức óc.

Nam nữ khiêu vũ trên sàn nhảy ăn mặc cũng rất có đặc sắc của thời đại, có không ít đàn ông mặc đồ tây, quần tây màu trắng, màu vàng, màu xanh lục cũng có, còn phụ nữ đa phần đều mặc váy ngắn màu sắc sặc sỡ, có thể nhìn ra được đẳng cấp của hộp đêm này cũng khá cao.

Cơ bản của khiêu vũ là đầu hơi hất, mông hơi vểnh, hai tay đong đưa trái phải.

Lưu Mị thấy Mạnh Kiều đứng nhìn chằm chằm phòng khiêu vũ, đi lướt qua người cô, nhỏ giọng thầm thì: “Gái nhà quê.”
Tất nhiên Mạnh Kiều nghe thấy, nhưng không để ý, từ trước tới nay tâm tư của cô chưa bao giờ đặt trên những người và những việc không có ý nghĩa này, sẽ tự động lọc bỏ.

Cô cũng theo mọi người đi qua hành lang, rẽ thêm một cái ngoặt đi vào một trong một căn phòng riêng rộng lớn, Nhiếp Chí Minh ở phía sau cũng tò mò với nơi này, anh ta đi theo vào.


Mấy người đi chọn bài hát, bọn người đạo diễn Lâm gọi rượu tây và mấy chai nước ngọt, còn có cả trái cây và các món nguội.

Dưới ánh đèn u ám lắc lư, đám đàn ông bắt đầu thư giãn, hút thuốc, chơi bài, vô cùng náo nhiệt, mấy cô gái cũng cùng chơi với bọn họ.

Mạnh Kiều ngồi cuộn ở một góc ghế sô pha trong phòng riêng.

Đêm nay cô tới đây, chỉ là muốn tìm hiểu thử chỗ ăn chơi của thời đại này như thế nào.

Cảm thấy không khác biệt gì mấy so với thời hiện đại.

Cô nghĩ đến những ông cụ bà cụ thích múa quảng trường, rất có thể là cùng một nhóm người thích chơi ở phòng khiêu vũ hoặc sàn nhảy ở hiện tại, là lão đại nha.

Đạo diễn Lâm ôm bả vai của Nhiếp Chí Minh uống rượu, mọi người dường như cũng ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không chú ý đến bọn họ quá mức.

Nhiếp Chí Minh cũng có chút không được tự nhiên, mấy người có quyền lực thường hay kéo kéo chạm chạm, có hơi khó chịu nhưng không thể nói ra được, lại càng không thể hiểu nổi mục đích của đạo diễn Lâm.

Lưu Mị đứng phía trước cầm microphone hát hò, ngũ âm không được đầy đủ, nghe có chút khó chịu.

Hiển nhiên karaoke là một chuyện mới mẻ, ngoại trừ các ngôi sao ca nhạc, mọi người cơ bản đều tám lạng nửa cân.

Sau khi hát xong, không ít người đều nhiệt liệt vỗ tay.

Mạnh Kiều ngậm ống hút nước ngọt, một mình cũng vô cùng vui vẻ.

Bỗng nhiên, cửa phòng riêng bị đẩy ra.

Mấy người đàn ông mặc áo sơmi hoa trào lưu nam nhân tràn vào trong, người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu không cao không thấp, dáng người hơi gầy, mặt nhọn mũi cao, nhếch miệng cười đi tới nói: “Đạo diễn Lâm, lại tới ủng hộ à?”
Đạo diễn Lâm cùng với mấy trợ lý sản xuất đều đứng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giám đốc Đinh.”
Tổng giám đốc Đinh nhìn lướt qua phòng riêng, mười mấy người, rượu không đủ lắm, bèn nói với người bên cạnh: “Đi lấy hai chai rượu ngon tới đây, tặng cho đạo diễn Lâm và mọi người cùng uống.”
Đạo diễn Lâm nói với vẻ mặt tươi cười: “Tổng giám đốc Đinh, anh làm thế là khách sáo quá rồi, không ổn lắm đâu?
“Không có gì, vẫn còn cần đạo diễn Lâm chiếu cố thường xuyên mà.” Tổng giám đốc Đinh cười cười, có sự khôn khéo của người làm ăn, lông mày nhướng lên: “Lát nữa nếu như có hứng thú, để mọi người đến phòng khiêu vũ đi chơi một chút?”
Đạo diễn Lâm lập tức hiểu ngay.


Trong đoàn làm phim có không ít ngôi sao nổi tiếng, có thể gia tăng không khí cho phòng khiêu vũ.

Vỗ tay một cái, cười hỏi mọi người: “Các cô cậu ai nhảy múa giỏi, đến đó thể hiện tài năng đi?”
Tổng giám đốc Đinh cười nói: “Không phải nhảy không công đâu, lên sân khấu chơi, nhảy một bài một ngàn tệ.”
Không đợi mọi người lên tiếng, trong sự kinh ngạc của mọi người, Mạnh Kiều đã đứng lên đầu tiên, cô cười híp mắt nói: “Tôi biết nhảy.”
Một ngàn tệ lận đó.

Ngu sao không lấy.

Đinh tổng quan sát cô gái ăn mặc giản dị này một chút, từng gặp vô số phụ nữ, tất nhiên biết cô không tệ.

Cười nói với đạo diễn Lâm: “Cô gái này trông lạ mặt quá.”
Không giống như ngôi sao nổi tiếng.

Đạo diễn Lâm nghi hoặc nhìn thoáng qua Mạnh Kiều, không biết lai lịch của cô, chỉ nghe Lưu Mị nói cô đến từ nông thôn, sợ cô lên sân khấu lại bị người ta chê cười, thế là cười khẽ hỏi: “Mạnh cái gì? Cô thật sự biết nhảy sao?”
Anh ta không nhớ được tên của cô.

Mạnh Kiều đứng dậy đi tới, dửng dưng cười híp mắt với tổng giám đốc Đinh, nói: “Tôi biết.

Nếu như không tin, bài thứ nhất tôi có thể không lấy tiền, nhưng mà, nếu như muốn nhảy bài thứ hai, vậy tôi muốn lấy gấp đôi giá tiền đó nha.”
Tổng giám đốc Đinh nghe xong thì nhếch miệng cười, nói chuyện với người thông minh, thật là thú vị.

“Được, chỉ cần cô nhảy đẹp thì không thành vấn đề.

Thử một chút đi.

Nhưng mà, bộ quần áo này của cô….” Lại quay đầu nói với người bên cạnh: “Đưa cô gái này đi thay quần áo.”
Lưu Mị hai tay ôm ngực, nở cười lạnh như muốn xem kịch hay, còn Nhiếp Chí Minh thì lòng tràn đầy nghi hoặc, cô luôn làm những chuyện khiến người ta không thể nào ngờ tới được.

Sân khấu DJ mở âm nhạc sống động.

Mạnh Kiều xõa tóc ra, không trang điểm, đồ trang điểm là đồ dùng chung, cô ngại bẩn, rồi chọn một chiếc váy ngắn màu đen kim tuyến lấp lánh, mạng giày cao gót, tự tin đi lên sân khấu.

Đám người dưới sàn nhảy reo hò.

m nhạc vang lên, ánh lộng lẫy sặc sỡ chiếu lên người người cô, chân vừa trắng lại vừa dài, cả người đều sáng long lanh, lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc, cảm giác tiết tấu của cô rất mạnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy điệu nhảy này, động tác tùy ý, lại rất trôi chảy, cô thể thoải mái, thể hiện thành thật lại tự tin, bầu không khí ở nơi này bị kéo theo, tất cả mọi người dưới sàn nhảy nhảy loạn theo.

Một mình Mạnh Kiều chơi rất high, nhảy càng hăng, cảm thấy mỗi mỗi tế bào đều trở nên sôi sục.

Tổng giám đốc Đinh đứng một bên cũng nhìn ngây người, gật đầu không ngừng, rất hài lòng.


Nếu như phòng khiêu vũ có thể thuê được cô, vậy chắc chắn độ nổi tiếng sẽ càng tăng cao.

Đàn em bên cạnh cúi người ghé vào tai anh ta, nói: “Tổng giám đốc Đinh, anh Phi kêu anh qua đó một chuyến.”
Anh ta nghe xong, lập tức đi đến phòng riêng ở trong cùng của hành lang, trong lòng có chút lo sợ bất an.

Vừa mở cửa phòng riêng, thì nhìn thấy Thẩm Yến đang xem sổ sách, Trần Hổ ngồi bên cạnh giúp đỡ sắp xếp tài liệu.

Anh ta nhếch miệng cười đi qua: “Anh Phi.”
“Ừ.

Sấu Hầu cậu ngồi đi.” Thẩm Yến nhíu mày, trầm giọng nói: Gần đây tình hình làm ăn của hộp đêm giảm đi không ít so với quý trước, nói đi, có chuyện gì?”
Mặt Sấu Hầu lộ vẻ khó xử: “Con phố đối diện mới mở một hộp đêm cướp mối làm ăn, rượu giá thấp hơn chúng ta.

Đã cướp đi một phần doanh thu.”
Thấy anh Phi trầm mặt, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Sấu Hầu đề nghị hỏi: “Anh Phi, anh nói xem chúng ta có cần làm mấy khoản giá đặc biệt về rượu không, thu hút khách hàng một chút?”
Lại tức giận nói: “Hay là tìm người đi xử lý bọn họ, dám giành mối làm ăn với chúng ta, cũng không biết ra ngoài hỏi thăm thử xem, đúng là không biết sống chết.”
Trần Hổ cất sổ sách đi bỏ vào túi văn kiện, trong lòng cười thầm cái tên nhãi Sấu Hầu này vẫn lỗ mãng giống như trước kia, bây giờ thân phận không giống như lúc trước, thế mà cả ngày vẫn còn chém chém giết giết nữa chứ.

“Sấu Hầu, làm ăn không phải làm như vậy đâu.” Giọng điệu Thẩm Yến thản nhiên, không nghe ra một chút cảm xúc, tùy ý gấp sổ sách lại bỏ qua một bên, cầm điếu xì gà trên bàn lên.

“Anh Phi, lửa.” Sấu Hầu vội vàng châm lửa giúp.

Gãi gãi ót, lại gần nói: “Anh Phi, em làm ăn là học theo anh, anh nói xem chuyện này phải xử lý như thế nào mới tốt đây?”
Đôi mắt Thẩm Yến lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái.

Gạt đi tàn thuốc: “Một là chúng ta đi theo loại hình cao cấp, khách hàng mà chúng ta thu hút tất nhiên cũng là khách hàng cao cấp, không thể hạ giá một cách mù quáng.

Hai là đề cao tiêu chuẩn của hộp đêm, cậu xem những cô gái mà cậu thuê gần đây, không có chút đặc sắc nào cả.”
Nhắc đến cô gái, Sấu Hầu nhớ đến cô gái nhảy múa ở phòng khiêu vũ lúc này, giọng điệu kích động nói: “Anh Phi, đêm nay có một cô gái đến phòng khiêu vũ, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách thú vị, nhảy múa cũng tốt, có cần đưa tới cho anh gặp thử không?”
Anh ta muốn đưa đến cho anh Phi gặp thử, chắc chắn sẽ khen anh ta có mắt nhìn người.

Trần Hổ ho nhẹ một tiếng.

Biết rõ anh không ham gái đẹp, tên nhãi Sấu Hầu này còn dám đưa phụ nữ đến cho anh ấy gặp.

Thẩm Yến lười biếng dựa lưng lên ghế sô pha, hút một hơi xì gà, dừng lại trong miệng mấy giây, rồi chậm rãi phun ra, thản nhiên nói: “Không cần, hộp đêm giao cho cậu quản lý, tất nhiên là tin cậu, cậu tự quyết định đi.”
“Ồ, được.” Sấu Hầu cười gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận