Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường


“Tổng giám đốc Đinh, bạn trai của tôi anh ấy sẽ không thích tôi đến hộp đêm làm việc đâu.” Mạnh Kiều cười cười nói: “Tôi không thể đồng ý với anh được.”
Lại lo lắng anh ta sẽ tức giận rồi quỵt nợ, tiền biểu diễn tối qua vẫn chưa thanh toán mà, hơn nữa thấy anh ta vung tay xa xỉ, miếng thịt mỡ đã tới tay không thể để vuột mất được.

Thấy vẻ mặt tổng giám đốc Đinh lập tức xụ xuống.

Cô lại cười nói: “Hơn nữa sức lực của một mình tôi cũng có hạn.

Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, tôi có thể đến dạy nhân viên nữ của các anh nhảy múa, như thế bọn họ đều sẽ học được, cũng có thể phục vụ cho hộp đêm của các anh, chẳng phải là càng tốt sao?”
Tổng giám đốc Đinh nghe xong, lập tức mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, nghĩ thầm cô gái này quá thông minh, mà anh ta luôn thích nói chuyện với những người thông minh.

Cười sảng khoái đáp ứng: “Ha ha, như vậy tất nhiên là tốt nhất.

Cô Mạnh, cứ như vậy quyết định đi.”
Đôi mắt Mạnh Kiều sáng lên, cười tủm tỉm hỏi: “Còn về phần tiền lương, không biết tổng giám đốc Đinh có thể trả bao nhiêu?”
Anh trầm ngâm một lát, trả thấp thì sợ cô không đồng ý, trả cao thì cũng không biết là rốt cuộc cô có thể dạy tốt hay không.

“Thế này đi, tôi trả trước cho cô sáu ngàn tệ một tháng, về sau có hiệu quả tốt có thể thỏa thuận lại.”
Cô ngẫm nghĩ, theo như tiền lương ở Hương thị bây giờ, sáu ngàn tệ cũng đã không thấp rồi, cong môi cười cười: “Hai tư sáu làm việc, thời gian là từ bốn giờ chiều tới sáu giờ, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hộp đêm các anh, tổng giám đốc Đinh thấy thế nào?”
Tổng giám đốc Đinh hài lòng gật đầu, nghĩ thầm cô quả thật suy nghĩ rất chu đáo, nhưng mà, một tuần đi làm có ba buổi thì hơi ít một chút.

Nhưng tạm thời như vậy trước đi.

Anh ta đưa tay ra: “Cô Mạnh, hợp tác vui vẻ!”
Mạnh Kiều cũng hào phóng bắt tay với anh ta: “Tổng giám đốc Đinh, hợp tác vui vẻ.”
Tổng giám đốc Đinh cười hỏi: “À, quên, cô tên là gì?”
Cô cười trả lời: “Mạnh Kiều.”
Ể? Đồng âm với tên công ty giải trí do Trần Hổ quản lý, có duyên thật đấy: “Ha ha, tên nghe rất hay.”
Sau khi bàn chuyện hợp tác xong, mọi người ăn cơm cũng rất thoải mái.

Nói chuyện phiếm một lúc mới biết được, thì ra khi tổng giám đốc Đinh vừa mới tới Hương thị cũng có một khoảng thời gian nếm không ít đắng cay, thường xuyên xảy ra những cảnh tàn sát khốc liệt, thường xuyên phải trà trộn đầu đường, bây giờ có thể có được một chỗ đứng vững chắc, còn mở hộp đêm, thật đúng là tài giỏi.

Sau khi chia tay nhau, đã rất muộn rồi, nên cô không có ý định ngồi xe buýt, thế là gọi một chiếc xe taxi.

Tâm trạng của Mạnh Kiều rất tốt.

Trong túi xách có năm ngàn tệ tổng giám đốc Đinh đưa cho, là tiền thù lao nhảy múa tối quá, kẻ có tiền thật hào phóng chỉ cần ngồi một chỗ vung tay, chỉ nhảy ba bài mà đưa tận năm ngàn tệ.

Đúng thật là nói lời giữ lời.

Nhiếp Chí Minh vẫn luôn im lặng không nói gì, đi dọc đường anh ta đang suy nghĩ “Bạn trai” mà Mạnh Kiều nói, là chỉ anh ta sao?
Có lẽ không phải.

Lúc cô nói hai chữ bạn trai, khóe miệng còn không tự giác mà cong lên, nụ cười là sự dịu dàng hiếm thấy, hoàn toàn không mang theo nụ cười vô tội mà khôn khéo của lúc trước.

Hoặc đây chỉ là cái cớ cô cố ý nói cho tổng giám đốc Đinh nghe?
Mạnh Kiều nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của anh ta, cô đoán có lẽ là do vốn dĩ đang làm trợ lý cho anh ta, bây giờ lại nhận công việc mới, cho nên anh ta không vui sao?
Cười nói: “Nhiếp Chí Minh, tạm thời tôi vẫn sẽ làm trợ lý của anh, chờ sau này anh trở thành ngôi sao nổi tiếng, phải tăng gấp đôi tiền trả tôi đó nha.”
Cô vẫn tiếp tục làm trợ lý của anh ta.

Nhiếp Chí Minh cười cười: “Ừ, được.”
Sau khi về đến nhà, cô tắm rửa một cách thật thoải mái, lúc đi qua căn phòng nhỏ, nghe thấy Nhiếp Chí Minh đang đọc lời thoại ở bên trong, nghĩ thầm rất cố gắng, lại nhớ tới hôm nay anh ta bị thương, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

“Cốc cốc…”
Anh ta hỏi: “Ai đó?”
Mạnh Kiều đứng ngoài cửa nói: “Nhiếp Chí Minh, anh nhớ phải bôi thuốc dầu đó.”
Làm trợ lý vẫn nên có nhiệm vụ nhắc nhở chuyện này.

Anh dừng một chút, đáp lời: “Được.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cô nói.

Anh ta cười nói: “Được, cô cũng vậy.

Ngủ ngon.”
“Ừ.” Cô ngáp một cái, trở về phòng mình, trèo lên giường nằm xuống.

Cả đêm nay, Lưu Mị không về nhà ngủ.

Thời đại này không có điện thoại, không có cách nào để liên lạc với cô ta, cũng không biết cô ta sẽ đi đâu, theo lý mà nó người lớn như thế, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Bữa sáng hôm sau, mọi người ngồi trước bàn ăn ăn điểm tâm, trên bàn có bánh quẩy và sữa đậu nành, là mua ở ngoài về, dưới lầu đã có cửa hàng bán bữa sáng, còn có một nồi đất cháo thịt nạc trứng muối, vừa nhìn là biết cháo Nhiếp Phượng nấu.

Nhiếp Phượng thấy con gái không có ở nhà, thường ngày vào khoảng thời gian này, cô ta sẽ vội vàng trang điểm thay quần áo, bà buồn bực nói thầm: “Mới sớm như vậy mà A Mị đã đi làm rồi sao?”
Quay đầu lại Mạnh Kiều ở chung phòng với cô ta: “Kiều Kiều, tối hôm qua A Mị có về nhà ngủ không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạnh Kiều đang ăn cháo trứng muối, đáp lời nói: “Tối hôm qua cháu đi ngủ sớm, nên không biết chị ấy có về hay không.”
Thấy vẻ mặt sầu lo của Nhiếp Phượng, Mạnh Kiều mấp máy môi, bổ sung thêm một câu: “Bác gái đừng lo lắng, có lẽ chị Mị sẽ không có chuyện gì đâu, lát nữa quay lại đài truyền hình, cháu giúp bác đi xem thử.”
Nhiếp Phượng vui mừng cười một tiếng: “Được.”
Trước đó con gái có quen biết một người là con của gia đình giàu có, có nhiều hôm cũng không về nhà ngủ, con gái lớn như vậy rồi, bà muốn quản cũng không quản được, tận tình khuyên bảo cũng vô dụng.

Về sau không biết bị làm sao, suy sụp tinh thần mất mấy ngày, cũng rất ít khi ra ngoài vào ban đêm.

Chẳng lẽ bây giờ lại qua đêm ở ngoài?
Tuổi của Lưu Mị không còn nhỏ nữa, năm nay đã 26 tuổi rồi, ở nông thôn 18 tuổi kết hôn là rất bình thường, ở Hương thị cũng nằm trong số nữ thanh niên.

Muốn để cô ta lập gia đình, nhưng cô ta cứ luôn kiếm cớ, trước trước sau sau hẹn hò với mấy người, không một ai có kết quả.

Những thằng con nhà giàu có kia chỉ chơi đùa, sao có thể coi là thật được?
Nhiếp Phượng ăn bữa sáng trong sự lo lắng, không có khẩu vị gì cả.

Trước khi Mạnh Kiều ra khỏi nhà, cầm 3000 tệ nhét vào tay Nhiếp Phượng, cười ngọt ngào nói: “Bác gái, bây giờ cháu có công việc rồi.

Lúc trước bác cho cháu 1500 tệ, bây giờ cháu trả lại cho bác, số tiền còn dư lại cứ coi như tiền ăn đi.”
Nhiếp Phượng vội vàng từ chối, nói: “Không cần đâu, bây giờ cháu vừa mới làm việc, để dành tiền không dễ dàng, con gái cũng có nhiều chỗ cần tiêu tiền, cháu giữ lại dùng đi, bác có tiền, tài chính của dượng cháu đều do bác quản lý đấy, nghe lời bác, số tiền này cháu giữ lại, người một nhà không cần so đo nhiều như vậy.”
Mạnh Kiều nghĩ thầm, cũng là bởi vì Nhiếp Phượng thường nói người một nhà, cô mới phải tính toán rõ ràng đó.

Vốn không muốn nợ quá nhiều ân tình.

“Vậy bác cứ coi như cháu cất ở chỗ của bác đi, lỡ như cháu dùng tiền hơi quá, thì sẽ hết mất.”
Nhiếp Phượng nghe xong như vậy, cũng cảm thấy có đạo lý.

Thế là, cười nói: “Vậy được, bác bảo quản giúp cháu trước, gửi vào ngân hàng cũng có được chút tiền lãi, lúc nào muốn dùng thì nói với bác.”
“Được.” Cô khôn khéo nở nụ cười.

Thay đôi giày xăng đan La Mã, đeo chiếc túi vải bố rồi ra ngoài với Nhiếp Chí Minh.

Hai người vẫn ngồi xe buýt đi làm.

Từ nhà đến đài truyền hình không có xe buýt chạy tuyến thẳng, sau khi chen lên xe buýt, đi nửa đường lại phải đổi một chuyến xe buýt khác.

Hai người luôn có thể giữ khoảng cách nhất định, anh ta không dám tới gần, Mạnh Kiều cũng cố ý kéo dài khoảng cách.

Sau khi đến studio, cô gái tặng dầu thuốc hôm qua, hôm nay lại tặng một chai sữa bò.

Nhiếp Chí Minh không chịu uống, nói muốn ném vào thùng rác.

Quá lãng phí đi được, kết quả chai sữa vẫn chui vào bụng Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều đi dạo một vòng trong studio, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Mị.

Lúc bắt đầu quay phim, đạo diễn Lâm rất tức giận, nói gần đây Lưu Mị quen biết một nhà đầu tư giày có, nên cố ý vung rất nhiều hàng hiệu.

Vốn dĩ phần diễn của Lưu Mị không nhiều, đạo diễn Lâm bỏ qua phần diễn của cô ta quay cảnh khác trước.

Lúc sắp đến giữa trưa, Lưu Mị mới xuất hiện.

Trên người vẫn mặc chiếc váy ngắn liền áo hôm qua, trên mặt không có trang điểm, vội vàng chạy đến, nhìn có chút chật vật.

Sau khi đến thì chào hỏi đạo diễn Lâm trước, rồi vào phòng trang điểm để hóa trang.

Vốn dĩ Mạnh Kiều có quan hệ không tốt với cô ta, cũng không nói gì nhiều, cùng dưới một mái hiên, bây giờ biết cô ta không sao là được rồi.

Khoảng ba giờ chiều, Mạnh Kiều nói với Nhiếp Chí Minh một tiếng, hôm nay phải đến hộp đêm Huy Hoàng dạy nhảy múa, nên cần phải rời đi trước.

Vốn dĩ Nhiếp Chí Minh có chút không yên lòng, anh ta ở đây quay phim không thể đi được.

Hơn nữa Mạnh Kiều cũng đã nói, cô lựa chọn ban ngày là bởi vì hộp đêm vẫn chưa kinh doanh, không có khách hàng, cho nên khá an toàn.

Cô vẫn ngồi xe buýt xe đến đó.

Từ đài truyền hình ngồi xe buýt có tuyến xe chạy thẳng, đi bộ thêm khoảng mười phút là tới.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, không phải giờ cao điểm mọi người đi làm hoặc tan làm, nên lúc cô lên xe, hành khách trên xe buýt rất ít.

Chọn một chỗ trống gần cửa sổ ngồi xuống.

Sau khi xe buýt khởi động, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thích nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, nhìn đường phố phồn vinh, cảnh sắc lướt qua thật nhanh, cảm thấy lại quay về thời hiện đại.

Trên đường đi xe buýt lên lên xuống xuống, dừng trước đèn xanh đèn đỏ chờ đợi.

Một chiếc xe hơi nhỏ màu bạc cũng lái tới, dừng ngay bên cạnh xe buýt.

Mạnh Kiều tò mò quan sát chiếc xe xe, cô không nhìn thấy logo xe, không biết là nhãn hiệu gì, nhưng chiếc xe này nhìn có vẻ xa hoa hơn rất nhiều so với những chiếc xe con khác trên đường, nhưng màu bạc mang đến cho người khác cảm giác rất giản dị không xa hoa.

Lúc cô đang phỏng đoán thân phận của chủ xe không phải phú thì là quý.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy bên trong cửa sổ thuỷ tinh ở hàng ghế sau có một khuôn mặt quen thuộc, vẻn vẹn chỉ là sườn mặt mà thôi.

Hai xe cách nhau không đến hai mét.

Cách hai lớp kính xe.

Trái tim của cô nhảy như muốn rớt ra ngoài, nghẹn đến nỗi hít thở cũng cảm thấy khó khăn, nước mắt tràn ra ngoài trong lúc lơ đãng, dùng sức vuốt kính xe, tiếng còi xe trên đường che giấu tất cả.

Anh chín chắn chững chạc hơn so với lúc trước.

Trải qua sự gột rửa của năm tháng, ngũ quan thâm thúy của một người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt thâm trầm lật xem văn kiện trong tay.

Cuối cùng cũng tìm được anh ấy!
Cô đột nhiên đứng lên, giọng nói cũng không tự chủ được mà run rẩy, hét to: “Bác tài, tôi muốn xuống ở đây!”
Thấy tài xế không có phản ứng, cô nhanh chóng chen qua hành khách trên hàng lang, đi tới cửa sau xe, đập cửa thật mạnh, giọng nói nghe như sắp khóc đến nơi: “Mở cửa mở cửa, bác tài, làm ơn mở cửa!”
“Bị thần kinh à!” Tài xế quay đầu lại hét to: “Nơi này là giao lộ đèn xanh đèn đỏ, không thể mở cửa xuống xe.”
Lại nhỏ giọng nói thầm: “Đồ đần, muốn đầu thai sớm một chút thì cũng đừng hại tôi.”
Lòng nóng như lửa đốt, gần như cầu khẩn nói: “Mở cửa, mau mở cửa ra cho tôi!! Tôi có tình huống khẩn cấp, cầu xin anh mở cửa sau ra cho tôi!”
Tài xế không rảnh để ý, bình tĩnh nói: “Qua đèn xanh đèn đỏ đến trạm xe phía trước mới có thể mở cửa.”
Thấy đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.

Tài xế nhanh nhẹn gạt cần số, đạp chân ga.

Xuyên qua cửa kính xe, trơ mắt nhìn chiếc xe ô tô màu bạc kia nghênh ngang rời đi.

Mạnh Kiều ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi mắt nhanh chóng phủ kín một lớp bụi.

Trong đầu là một mớ hỗn độn, vào giờ phút này tâm trạng vừa kích động vừa khó chịu, giống như ngồi một chuyến cáp treo mạo hiểm, từ điểm cao nhất trong chốc lát hạ xuống điểm thấp nhất, chập trùng lên xuống.

Kích động chính là biết anh đang ở Hương thị, còn biết anh sống rất tốt.

Khó chịu chính là biển người mênh mông, lần này gặp được, cũng không biết lần sau đến khi nào mới gặp lại, phải làm thế nào mới có thể tìm được anh ấy đây….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui