Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường


Mạnh Kiều liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối.

Mới đặt chai nước ngọt xuống, đứng dậy đi về nhà.

Vừa mở cửa ra, đã thấy mọi người đang ngồi uống trà ở phòng khách.

Khi Nhiếp Phượng nhìn thấy Mạnh Kiều, bà ta dịu dàng cười nói: “Kiều Kiều, sao cháu ra ngoài lâu vậy, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm đi.”
“Dạ.” Cô đặt đồ khui rượu lên bàn ăn, thấy nhà vệ sinh có người, cô trực tiếp đến phòng bếp rửa tay.

Thức ăn trong phòng bếp sớm đã được nấu xong.

Nghĩ thầm, tối nay chắc chắn lại là Nhiếp Phượng đã đợi cô về rồi mới ăn.

Nhiếp Phượng rất tốt với cô.

Nhiếp Phượng bước vào, đặt rau đã được xào lên đĩa, nên bây giờ Mạnh Kiều giúp mang chúng ra.

Đêm nay là Tết Trung thu, Lưu Mị cũng dẫn bạn trai về nhà nên các món ăn rất phong phú.

Mọi người đều hòa thuận.

Lưu Đại Vĩ mở rượu vang muốn uống cùng Alan, miệng Nhiếp Phượng cười haha, thấy người bạn trai mà con gái mình dẫn về điều kiện cũng không tồi, nếu có thể kết hôn thì tốt rồi.

Lưu Mị tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều, người đang ngồi đối diện cô, quả là có tính dọa dẫm.

“Anh họ, sao anh lại ngồi xa như vậy, gắp đồ ăn cho bạn gái anh đi chứ!”
Nhiếp Chí Minh sửng sốt, liếc mắt nhìn mọi người, sau đó liếc nhìn Mạnh Kiều, thấy cô không chút biểu cảm, anh ta gắp một con tôm nói: “Ăn nhiều vào.”
Mạnh Kiều mỉm cười: “Cảm ơn.”
Thấy Lưu Mị vẫn chưa hài lòng, cô quạt thêm lửa nói: “Anh họ, anh cần phải quan tâm đến bạn gái của mình nhiều hơn, anh phải bóc vỏ tôm.”
“Anh họ, hai người định khi nào thì kết hôn? Bây giờ giá nhà đất ở Hương thị không rẻ, nghe nói bây giờ phổ biến kết hôn thuê nhà, thuê nhà cũng rẻ, không thích thì tùy ý đổi chỗ khác.” Lưu Mị cười nói, lại nhìn Alan, nhẹ giọng nói: “Alan, anh nói phải không?”
Nhiếp Chí Minh hơi xấu hổ.

Mạnh Kiều có lẽ bị ảnh hưởng bởi ngày lễ, cô dễ bị hụt hẫng, cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ngước nhìn Alan với một nụ cười ngọt ngào và nói: “A gentleman has no rude companion.” [Quý ông là một người bạn đồng hành không thô lỗ.]
Alan hiểu ý cô, liếc nhìn Lưu Mị, sau đó mỉm cười với Mạnh Kiều: “You need a Gentlemen?” [Bạn có cần một quý ông không?]
Mạnh Kiều cười và không nói gì.

Tất cả mọi người đều không hiểu mà nhìn họ, Lưu Mị tuy cũng nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy Mạnh Kiều lướt mắt đưa tình với bạn trai cô ta trước mặt cô ta, tưởng chừng như sắp tức điên lên rồi.

Nhiếp Phượng cười, tò mò hỏi: “Kiều Kiều, các con nói gì vậy?”
Mạnh Kiều nói với một nụ cười: “Anh rể tương lai của con thực sự có phúc khi có được một người bạn gái tốt như chị Mị đây.”
Alan vòng tay qua eo Lưu Mị, cười haha, cô gái này thật quá buồn cười, sau đó nói với Nhiếp Phượng: “Bác gái, món ăn bác làm ngon quá.”
Nhiếp Phong vui vẻ nói: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
Lưu Mị hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Kiều, nhưng Mạnh Kiều không quan tâm tiếp tục ăn một cách bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ cô bất nhân thì tôi bất nghĩa.

Huống chi, dám tán tỉnh người khác trước mặt bạn gái mình, người đàn ông như vậy không cần còn tốt hơn, nên thôi tốt nhất là để cho cô ta.

Sau bữa ăn, họ ngồi lại trò chuyện, Mạnh Kiều hóm hỉnh bước ra khỏi nhà.

Khi lên đến đầu cầu thang, liếc nhìn lên trên, nghe thấy âm thanh sôi động trên mái nhà, còn chưa qua tới sân thượng, nên đã đi về phía trước.

Trên lầu tám là một cái sân rộng, với diện tích rất rộng rãi, trên đó chứa nhiều đồ lặt vặt, xung quanh có lan can cao, có không ít bạn nhỏ ở trên sân thượng chơi đùa.


Từng cơn gió thoảng qua, mùi khét xộc thẳng vào mũi.

Trong ngày Tết Trung thu, vầng trăng trên đầu rất tròn.

Cô tìm một chỗ lồi lõm sạch sẽ để ngồi xuống, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại, Nhiếp Chí Minh đã đi theo sang đây.

Cô liếc nhìn anh ta cười: “Sao anh cũng lên đây rồi?”
Nhiếp Chí Minh thấy được ánh mắt cảnh giác của cô, tim anh chợt quặn thắt lại.

Anh ta cười toe toét nói: “Anh thấy em lên lầu.”
Mạnh Kiều cười nhẹ: “Em chưa lên đây lần nào, hôm nay có chút hiếu kỳ nên lên đây xem thử.”
Anh ta bước đến gần cô và ngồi xuống cách đó không xa.

Nghĩ đến sự ngượng ngùng trong bữa tối tối nay: “Kiều Kiều, anh xin lỗi, chị họ anh nói bậy đó, đừng để tâm nhé.”
“Ừm, em biết rồi.” Mạnh Kiều ôm hai chân cô, chống cằm lên đầu gối, nhàn nhạt nói: “Nhiếp Chí Minh, em phải tìm chỗ để chuyển đi.”
Theo mức lương hiện tại, cô có thể chuyển ra ngoài thuê căn nhà.

Anh ta ngạc nhiên: “Tại sao? Không phải em đang sống rất tốt sao.

Nếu là do họ hiểu lầm, làm em thấy khó xử, anh có thể đi giải thích cho đám cô cả bọn họ hiểu.”
Anh ta đã quên tại sao lúc đầu Mạnh Kiều lại muốn sống ở nơi đây.

Nhưng Mạnh Kiều không quên, cô cười nói: “Ai bảo anh làm mất túi xách của em, lúc đó em cùng đường bí lối.

Bây giờ em có công việc để nuôi sống bản thân rồi, nên đương nhiên sẽ không thể ở nhà cô cả anh thêm nữa.”
Cô thản nhiên nói: “Còn nữa, em là người đã kết hôn, đến Hương thị là để tìm chồng em.”
Chồng? Đã kết hôn?
Anh ta bị lay động một chút, nhưng lại không cảm thấy ngạc nhiên.

Lúc đầu anh ta còn thắc mắc, cô không có chỗ ở ở Hương thị, không nơi nương tựa, cũng không giống người không có cơm ăn, thì sao một cô gái như vậy dám lẻn vào đây.

Ở dưới quê rất ít người hai mươi hai tuổi chưa kết hôn, anh ta là vì nhà nghèo không tìm được vợ, cô gái này thì khác, cô lại ưa nhìn nên là chắc không thể không tìm được người yêu.

Bây giờ tâm tư đã được làm rõ, cô thật sự đã có người yêu.

Mạnh Kiều thấy vẻ mặt cô đầy vẻ hiu quạnh, cảm thấy có chút áy náy, cô cười nói: “Thực xin lỗi, nếu lúc đầu không nói với cô cả là bạn gái anh, thì không có lý do để ở nhà cô cả anh.”
Anh ta cười khổ: “Không sao đâu.

Em mỗi tháng đều đưa tiền cho cô cả, nhiêu đó cũng đủ trả tiền thuê nhà và tiền ăn rồi.

Em tạm thời ở lại đi, một mình ở Hương thị cũng không dễ dàng, đợi em tìm được chồng… Em rồi đi cũng chưa muộn.”
Cô nói một cách chân thành: “Cảm ơn anh, Nhiếp Chí Minh.”
Anh ta cúi đầu cười: “Chúng ta là bạn mà.”
“Ừm.” Cô cũng cười.


Tháng 12, bộ phim của Nhiếp Chí Minh gây tiếng vang lớn tại phòng vé, nhờ vẻ ngoài điển trai nên anh ta bỗng trở thành ngôi sao nổi tiếng, Mạnh Kiều đã giúp anh ta lấy được một vài quảng cáo.

Cô rất bận, ngoài việc dạy nhảy kiếm mười nghìn tệ mỗi tháng, ở bên Nhiếp Chí Minh còn chia hoa hồng cho cô, số tiền trong tay cô càng kiếm càng nhiều.

Vào buổi tối, Mạnh Kiều đang ngồi ở bàn ăn uống nước đường, kỹ năng nấu súp và nước đường của Nhiếp Phượng là bậc nhất, nước đường với đường phèn và trứng, vừa ẩm vừa thanh ngọt.

Thầm nghe cuộc cãi vả giữa Nhiếp Phượng và Lưu Mị ở ngoài ghế sofa trong phòng khách.


Lưu Mị đang mang thai.

Mà bạn trai cô ta đã mất bóng.

Trên bàn có báo cáo kiểm tra của bệnh viện, Nhiếp Phượng khoanh tay trước ngực, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, trừng mắt nhìn con gái, tức giận nói: “Con định xử lý như thế nào?”
Còn có thể làm thế nào nữa?
Lưu Mị lấy tay che mặt, khóc lóc thảm thiết: “Giờ anh ấy đang lẩn trốn và không chịu gặp con.

Con không biết phải làm sao mới được, anh ấy nói sẽ cưới con…”
Nhiếp Phượng thở hổn hển.

“Trước đây mẹ luôn dặn con phải biết bảo vệ bản thân.

Con là con gái, con là người chịu thiệt, con luôn không nghe, lại còn làm ra chuyện này.

Nếu cha con biết, xem liệu ông ây có tát nát da thịt của con không!”
Cô ta là con một, được gia đình cưng chiều từ nhỏ, nếu bố cô phát hiện ra nhất định sẽ rất tức giận.

Lưu Mị sụt sịt, lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mẹ đừng nói với bố, ông ấy sẽ giết chết con đấy, con đi tìm Alan hỏi cho rõ.”
Vừa dứt lời, cô ta xách túi đứng dậy và lon ton chạy ra ngoài.

“A Mị…”
Nhiếp Phượng đứng lên hét lớn, thân thể mềm nhũn vì tức giận, yếu ớt ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở dốc một cách khó khăn.

Mạnh Kiều đứng dậy nói với Nhiếp Phượng: “Bác gái, để cháu giúp bác đi xem thử.”
Nhiếp Phượng ôm ngực, yếu ớt nói: “Được được, Kiều Kiều, làm phiền cháu, nhất định phải giúp bác chăm sóc con bé thật tốt, đừng để con bé làm chuyện gì ngu ngốc.”
“Được, cháu biết rồi.”
Nếu không phải cô nợ Nhiếp Phượng nhân tình, cô sẽ không quan tâm cô ta.

Sau khi chạy một mạch xuống tầng dưới, thấy Lưu Mị chuẩn bị lên xe taxi, Mạnh Kiều vội vàng chạy theo sau.

Lưu Mị với ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cô: “Sao cô lại ở đây?”
Mạnh Kiều mỉm cười: “Giúp cô, thêm một người sẽ thêm một phần sức mạnh.”.

Truyện Xuyên Không
Thấy Lưu Mị không tin, Mạnh Kiều không muốn giải thích gì nữa, coi như cô lo chuyện bao đồng, mở cửa xe ngồi lên dãy sau.

Lưu Mị nói địa chỉ cho tài xế, taxi đi về phía ngoại ô.

Đến nhà Alan, là một biệt thự ở ngoại ô.

Người hầu mở cười là người đã gặp Lưu Mị trước đó, sau nhiều lần yêu cầu, đối phương nói rằng anh ta không có ở nhà, được hẹn đến Câu lạc bộ du thuyền Đông Loan.

Hai người lại bắt một chiếc taxi khác đến Bến tàu Đông Loan.

Lưu Mị rụt rè.

Mạnh Kiều thấy cô ta ở nhà thường kiêu ngạo và độc đoán, nhưng bây giờ khi xảy ra chuyện, cô ta như con chim cút vậy, không khỏi mỉm cười: “Chị Mị, chị có sợ không?”
Lưu Mị liếc nhìn cô, thân thể khẽ run lên, mím môi không nói gì, trong lòng nghĩ một cô gái quê mùa như cô cái gì cũng không hiểu, điếc không sợ súng, mới trời không sợ, đất cũng không như vậy.

Không một người bình thường nào có thể vào Câu lạc bộ du thuyền, chỉ khi đăng kí hội viên đã tốn hàng nghìn tệ, những người trong đó không phải phú hào thì là phú nhị đại.


Cô ta nói: “Tôi không phải hội viên, vô không được.”
Mạnh Kiều ngồi trên bụi hoa ở lan can bên cạnh, nhẹ đung đưa chân, cười nhìn cô ta: “Nếu cô không dám đi, vậy thì về nhà đi.

Ngày mai đến đài truyền hình viết giấy chứng nhận từ đơn vị, sau đó đến bệnh viện bỏ nó.


“Không được!” Lưu Mị lập tức phản bác lại.

Chuyện xấu kiểu này ai cũng biết, hơn nữa cô ta còn định dùng đứa con trong bụng làm con bài mặc cả để gả vào gia đình giàu có, Alan rất thận trọng chuyện này, lúc đầu cô ta còn dùng chiêu trò nhỏ để có thai, không ngờ anh ta lại vô tâm như vậy.

“Ồ.” Mạnh Kiều mỉm cười.

Hai người tiếp tục đợi ở cửa, so với vẻ mặt tự mãn và bình tĩnh của Mạnh Kiều, thì Lưu Mị càng lúc càng hoảng sợ, trong lòng bất an, lần trước khi gặp phụ huynh của Alan, bố mẹ anh ta xem thường cô ta, muốn tìm người môn đăng hộ đối hơn.

Mạnh Kiều liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi.

Chờ thêm một lúc nữa.

Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đi tới từ bãi đậu xe, mắt Mạnh Kiều sáng lên, cô nói với Lưu Mị: “Chị Mị, chị có biết người đàn ông này không?”
Lưu Mị nhìn về phía cô: “Đây là giám đốc điều hành của một công ty giải trí hợp tác với đài truyền hình, tên là Lưu Hổ.”
“Vậy chị có quen biết với anh ta không? Nhờ anh ta giúp đưa chị vào.”
“Tôi có thấy anh ta một vài lần trên tivi, nhưng tôi không biết rõ về anh ta, Lưu tổng trông rất dữ tợn, khó hòa hợp.”
“Ồ.” Mạnh Kiều cong môi cười.

Nhảy xuống đất, dưới sự kinh ngạc của Lưu Mị, trực tiếp bước tới trước mặt anh ta.

Thân hình cao lớn vạm vỡ như núi lớn, đến gần sẽ khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Mạnh Kiều ngẩng đầu cười nói: “Lưu tổng, chúng tôi là người của đài truyền hình, chúng tôi có việc rất quan trọng, cần đi vào câu lạc bộ du thuyền để tìm người, không biết ông có thể đưa chúng tôi vào cùng được không?”
Lưu Hổ đã nhận ra cô gái trẻ này, chỉ mới gặp cô hai lần, nhưng anh ta đã có ấn tượng sâu sắc về cô.

Trong công ty giải trí có vô số sao nữ có ngoại hình đẹp hơn cô, chỉ là trên người cô có một sự nhanh nhẹn đặc biệt.

Rõ ràng là đôi mắt ngây thơ như nai tơ, nhưng khi cười lại có chút gian xảo vô tình.

Lại khiến người khác không thể ghét.

Mạnh Kiều thấy anh ta im lặng, lại cười nói: “Lưu tổng, ngài làm việc với đài truyền hình của chúng tôi lâu như vậy, tôi tin rằng chút chuyện nhỏ này, ngài sẽ không thể không giúp nhỉ?”
Lưu Hổ nghi hoặc nhìn cô, dám lấy đài truyền hình ra để nói chuyện, cô có thân phận gì trên đài truyền hình?
Anh ta hỏi: “Vị tiểu thư này, cô là ai?”
Mạnh Kiều biết có kịch, cười nói: “Anh biết đài trưởng Ngô chứ.

Về chuyện quan hệ trong này chắc không cần tôi phải nhắc nữa nhỉ, tôi tin chắc là anh hiểu, nên là giúp một chút, sau này tôi sẽ giúp anh nói những lời tốt đẹp với đài trưởng Ngô.”
Lưu Hổ do dự một hồi, đài trưởng Ngô có nhiều nhân tình, chẳng lẽ cô ta cũng vậy sao?
Đưa họ vào dễ như trở bàn tay.

“Vậy đi thôi.” Anh ta nói.

Mạnh Kiều vẻ mặt mừng rỡ, đi theo anh ta.

Lưu Mị sốc đến mức miệng cô ta không thể khép lại.

Mạnh Kiều kéo cô ta, cúi người lại gần, thì thầm nói: “Chị Mị, hãy nhớ, hôm nay chị nợ em một phần nhân tình.”
Lưu Mị nhìn cô với ánh mắt thất thường, cô gái quê mùa này có nhiều nghĩa khí hơn cô ta tưởng tượng, cô ta thật sự không xúc phạm được, nếu không ngày nào sẽ chết cũng không hay biết.

Bảo vệ liếc nhìn Lưu Hổ, cũng không kiểm tra cái gì, liền cho bọn họ vào trong, cung kính nói: “Lưu tổng, mời vào!”
Anh ta ừm một tiếng rồi bước vào trong, Mạnh Kiều và Lưu Mị theo sát đằng sau.

Bước vào đại sảnh, sẽ được chào đón bằng một bức bình phong chạm khắc thếp vàng, đi sâu vào nữa, bên trong được trang hoàng lộng lẫy, trang trí tinh xảo, sàn nhà được trải những tấm thảm đắt tiền.

Các vị khách đều ăn mặc bảnh bao, chén tạc chén bát, không có chút sôi động.


Lưu Mị diện chiếc váy hàng hiệu, dù lớp trang điểm đã phai nhưng cô ta vẫn ăn mặc đẹp.

Cô chạy ra khỏi nhà, mặc bộ quần áo ở nhà, áo thun và chiếc quần vải.

Sẽ không tham gia vào cuộc vui.

Nói với Lưu Mị: “Chị Mị, hãy đến gặp anh ta, hỏi anh ta rõ ràng, em sẽ đợi chị ở đây.

Em nói chị nghe, chị đòi bồi thường là được, cố gắng hết sức để yêu cầu càng cao càng tốt.

Nhưng nếu chị nhất quyết muốn gã cho anh ta, vậy thì rất khó, ngày tháng sau này có thể sẽ không dễ dàng, chị nên tự mình suy nghĩ kĩ điều đó.”
Đó được coi là một lời khuyên dành cho Lưu Mị.

Về việc có nên nghe hay không, nó không nằm trong sự cân nhắc của Mạnh Kiều.

Bây giờ hiếm lắm mới được tiếp cận với giới thượng lưu, cô đương nhiên muốn hỏi thăm tin tức của Thẩm Yến, sẽ không ngu xuẩn làm quân tiên phong cho người khác.

Hơn nữa, quan hệ với Lưu Mị cũng bình thường, mọi việc làm này đều để giúp đỡ Nhiếp Phượng.

Trước khi rời đi, Lưu Mị cảm kích nhìn cô, môi nhếch lên vài cái, nhẹ nhàng nói: “Mạnh Kiều, cảm ơn cô.”
Mạnh Kiều cong môi cười nhẹ.

Cầm ly sâm panh, chú ý đến những cuộc trò chuyện của người khác, nghe đâu về bữa tiệc từ thiện cuối năm, gần hết người giàu sẽ tham dự.

Mắt Mạnh Kiều sáng lên.

Thẩm Yến cũng sẽ tham dự chứ?
Khoảng nửa giờ sau, Lưu Mị quay trở lại.

Sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, nửa gò má sưng đỏ, trên đó còn có dấu tay rất rõ ràng.

Mạnh Kiều nhìn tấm séc trong tay, lòng chùng xuống, cười nói: “Đi thôi, chị Mị.”
Cô ta gật đầu lia lịa, đi theo Mạnh Kiều ra khỏi Câu lạc bộ du thuyền.

Hai người ngồi trên taxi đi về nhà, Lưu Mị hụt hẫng, lúc này cô ta mới nhận ra mình đã sai.

Lúc nãy ngay cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy anh ta cô ta đã biết, anh ta với một người phụ nữ khác đang hôn nhau ở góc hành lang tầng hai.

Sau khi thấy cô, anh ta lộ vẻ kinh tởm, như thể đang nhìn một cục rác vậy.

Cô ta đang run như một cái sàng.

Những lời nói độc ác lặp đi lặp lại trong lòng cô ta không biết bao nhiêu lần, những lời uy hiếp cũng không thể nói ra.

Không nói đến chuyện gả cho hắn, nhớ tới Mạnh Kiều nói lấy hắn rất khó, tiền thì còn có thể lấy cao chút.

Cô ta lo lắng đến mức không thể khéo léo, trực tiếp nói: “Tôi muốn một trăm nghìn tệ.”
Không ngờ thật giống với những gì Mạnh Kiều đã nói.

Anh ta đã đồng ý một cách nhanh chóng.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng viết chi phiếu ném cho cô ta, tát cô ta một cái, còn nói mấy câu lăng mạ.

Nếu không có Mạnh Kiều, cô ta thực sự không biết phải làm gì.

Lưu Mị quay đầu nhìn Mạnh Kiều bên cạnh, lại thấy cô ấy đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động, không nhìn rõ được vẻ mặt của cô, nhưng lại cảm thấy có chút cô đơn.

Cô ta từng nghĩ rằng đó là cô gái quê mùa chưa từng nhìn qua thế giới rộng lớn, lại thích ngắm cảnh phố phường.

Bây giờ phát hiện, có lẽ không phải như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận