Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường


Đêm nguyên tiêu, gió lạnh thấu xương.

Sau khi chào từ biệt cả nhà Mạnh Kiều xong, Từ Đông Đông liền cùng đội trưởng Dương và Tiểu Đậu Tử đi về phía nhà ở của nhóm thanh niên trí thức trong thôn.

Tuyết đọng ven đường còn chưa tan hết, đường đá nhỏ lộ ra vẻ ướt át, dưới ánh sáng của chiếc đèn pin cầm tay, ba người bước đi rất cẩn thận.

Hôm nay Tiểu Đậu Tử rất vui vẻ, đã rất lâu rồi cô bé không được tham gia buổi lễ nào náo nhiệt như vậy.

Chị Từ giúp cô bé thắt một bím tóc rất dễ nhìn, còn quan tâm gắp thịt cho cô bé, cười với cô bé rất dịu dàng.

Lúc mẹ ra đi, cô bé còn rất nhỏ, mỗi lần nhìn thấy người khác có mẹ chăm sóc thì cô bé vô cùng ghen tị.

Cô bé cũng muốn có một người mẹ, thế nhưng cho đến tận bây giờ bố vẫn chẳng chịu đi tìm, người khác muốn giới thiệu đối tượng cho bố, bố cũng từ chối luôn.

Dáng vẻ của chị Từ vừa xinh đẹp lại dịu dàng, nếu như có thể làm mẹ của cô bé thì tốt quá rồi.

Nhìn sang bố ở bên trái một cái, lại nhìn sang chị Từ ở bên phải một cái, trong lòng cô bé rất vui vẻ.

Một bàn tay nhỏ nắm lấy tay bố, một bàn tay nhỏ khác nắm lấy tay chị Từ.

Tiểu Đậu Tử cười đến xán lạn.

Cả Từ Đông Đông và Dương Hiểu Đông đều khẽ giật mình, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng chạm vào nhau.

Lúc nãy thứ mà Dương Hiểu Đông uống chính là rượu gạo, vốn dĩ gương mặt đã hơi phiếm hồng, mà giờ phút này vì không gian yên lặng mà gương mặt càng thêm đỏ bừng, lén liếc Từ Đông Đông đứng cách đó không xa.

Vẻ mặt của cô vẫn luôn lạnh nhạt, không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng cô cũng không ghét bỏ mà hất cánh tay của Tiểu Đậu Tử ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng cảm thấy vui vẻ.

Còn Từ Đông Đông không nghĩ nhiều như vậy, bàn tay của Tiểu Đậu Tử lạnh giá nên nắm lấy tay cô cũng chẳng sao.

Trong lòng cô còn nghĩ đến lời nói lúc trước của Mạnh Kiều, có phải ở bên cạnh Lục Nguyên là không đúng hay không?
Ba người đều có tâm sự riêng, cùng nhau đi đến đại viện của thanh niên trí thức.

Từ Đông Đông buông lỏng bàn tay nhỏ của Tiểu Đậu Tử ra, cười yếu ớt nói với hai bố con: “Cảm ơn đội trưởng Dương đã đưa tôi về, tôi vào đây, hẹn gặp lại.”
Tiểu Đậu Tử cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Chị Từ, hẹn gặp lại chị.”
Từ Đông Đông mỉm cười, sờ lên đầu cô bé một cái: “Ừm, hẹn gặp lại Tiểu Đậu Tử.”
Đội trưởng Dương niềm nở cười nói: “Không cần khách sáo, mọi người tiện đường cả thôi.

Đã muộn rồi, cô cũng đi vào nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai sẽ tập hợp bắt đầu làm việc.

Vất vả rồi.”
Sau mười lăm năm, nhóm thanh niên trí thức đã chính thức bắt đầu vùi đầu vào trong đội sản xuất để lao động.

“Đây là những điều mà thanh niên trí thức chúng tôi phải làm.

Vậy tôi đi vào đây.” Từ Đông Đông nói.

“À, được.” Đội trưởng Dương đưa mắt nhìn theo bóng cô bước chân vào đại viện của thanh niên trí thức rồi mới thu mắt lại, trong lòng có chút không nỡ.

Tiểu Đậu Tử nhẹ nhàng kéo một góc áo của anh, nhắc anh là cô bé muốn về nhà.

Đêm nay tâm trạng rất tốt nên anh cười nói: “Đi thôi, muốn bố cõng con không?”
“Không cần, tự con có thể đi được.” Cô bé lắc đầu, nó vẫn luôn rất tự lập.

Dương Hiểu Đông vui mừng mỉm cười, nắm lấy tay con gái yêu rồi cùng nhau đi về ngôi nhà trong thôn.

Đang bước đi, Tiểu Đậu Tử bỗng nghiêng đầu nhìn bố mình, ngượng ngùng nói: “Bố, con thích chị Từ.”
Anh nôn nao, sau đó cũng cười nói theo: “Bố cũng thích.”
Say rượu nói lời thật lòng.

Anh rất vừa ý Từ Đông Đông.

Trong lòng Tiểu Đậu Tử vui vẻ, thì ra bố cũng thích chị Từ.

Cô bé cười nói: “Bố, con muốn chị Từ làm mẹ, có được không ạ?”
Dương Hiểu Đông cười “Ha ha” một tiếng.

Anh cũng muốn thế nha.

Anh ngồi xổm xuống nói với cô bé: “Sau này không được nói lung tung mấy lời thế này nữa.

Chị Từ của con là người thành phố, sau này phải quay lại đó.

Nếu như bị người khác nghe thấy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô ấy, con biết chưa?”
Tiểu Đậu Tử nghi ngờ hỏi: “Bố, không phải bố cũng nói là thích chị Từ sao?”
Anh cười chua chát một tiếng: “Mới vừa nãy là do bố uống nhiều nói linh tinh, con đừng để trong lòng, cũng không được nói với người khác, nhớ chưa?”
Cô bé nửa hiểu nửa không gật đầu.

Bố có uống say cũng không nói linh tinh, thế sao mấy lời vừa nãy lại là linh tinh chứ?
Làm sao có chuyện Dương Hiểu Đông không biết Từ Đông Đông thích Lục Nguyên chứ?
Trong thôn có không ít các cô gái đợi gả đi cũng vừa ý Lục Nguyên.

Cậu nhóc Lục Nguyên này quả thật cũng là dạng người tốt bụng, mang theo khí chất của nhà thư hương, thanh tao nho nhã.

Từ Đông Đông vừa ý Lục Nguyên cũng chẳng có gì lạ.

Không giống người thô kệch như anh, học thức thì chẳng có được bao nhiêu, chỉ được cái dáng dấp khỏe khoắn, hơn nữa còn là người không có vợ.

Hai người quá chênh lệch nhau.

Mặc dù bây giờ anh là lãnh đạo của cô, nhưng anh cũng tự hiểu được rằng mình sẽ luôn không nhịn được mà lén lút chú ý từng cử động của cô.

Biết được cô thường xuyên nhìn chằm chằm Lục Nguyên, biết được cô tự mình đi tìm Lục Nguyên mượn sách, biết được cô khóc vì Lục Nguyên…
Khoảng thời gian trước, vào đêm xem phim ngoài trời đó anh đã cố ý để Tiểu Đậu Tử cho bác Ngô chăm sóc, sau đó tắm rửa sạch sẽ mặc vào một chiếc áo xanh, râu ria cạo sạch sẽ.

Khởi động chiếc xe bán tải đội sản xuất cấp cho anh rồi lái đến đại viện của nhóm thanh niên trí thức.

Anh không dám ở trên xe với cô một mình, đành phải để tất cả mọi người đi nhờ xe.

Khi cô thật sự ngồi lên, trong lòng của anh không biết có bao nhiêu vui vẻ.

Lái một xe đầy người, nhưng tâm tư của anh lúc đó chỉ rơi vào người cô.

Tối đó cô mặc một chiếc áo hoa màu trắng, tóc chải chỉnh tề, cả người thanh tú khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ.

Đến đập phơi nắng của thôn bên, chờ nhóm thanh niên trí thức xuống xe, anh cầm theo chiếc băng ghế dài rồi đi theo phía sau cô đang bước đi cách đây không xa.


Không giống những nữ thanh niên trí thức khác kết bạn tốp ba tốp năm bước đi, cô luôn đơn độc một mình.

Người mà cô ở chung tốt nhất có lẽ thanh niên trí thức Mạnh Kiều.

Phim còn chưa bắt đầu, đập phơi nắng đã có không ít người lục tục đi đến giành chỗ.

Anh đặt chiếc ghế dài ở giữa, rồi đứng bên cạnh cô cười nói: “Thanh niên trí thức Từ, cô ngồi đây đi.”
Từ Đông Đông nôn nao, liền nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống: “Cảm ơn, đội trưởng Dương.”
Băng ghế dài có thể đủ cho hai người lớn.

Nam nữ khác biệt, anh cũng không dám ngồi xuống mà chỉ khoanh tay đứng đằng sau lưng cô.

Thanh niên trí thức Lý trước nay đều có quan hệ không tốt với Từ Đông Đông ngồi xuống, còn chào hỏi thanh niên trí thức Uông cũng ngồi ở đó.

Từ Đông Đông từ giác dịch ra bên cạnh.

Một băng ghế dài chứa ba người.

Dương Hiểu Đông nghĩ thầm trong lòng.

Sớm biết thế này anh đã chỉ mang theo một chiếc ghế đơn thôi.

Phát hiện Từ Đông Đông hết nhìn đông lại ngó tây, trong lòng anh hiểu rằng, nhất định là cô đang tìm chỗ của Lục Nguyên.

Vừa rồi anh đã phát hiện ra Lục Nguyên đang ngồi cùng với Tô Dao ở một góc tối âm u hẻo lánh.

Trên đê phơi nắng chứa đầy thôn dân, đen kịt một mảnh.

Từ Đông Đông chưa phát hiện ra bóng dáng của Lục Nguyên, nên có vẻ hơi lạc lõng.

Sau khi phim bắt đầu, ánh mắt của cô mới rơi vào màn hình chiếu phim.

Anh đứng sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, khiến cho anh có thể nhìn thấy được cả bả vai thon gầy của cô.

Cô là một cô gái ưu tú lại kiên cường.

Cô giỏi ca hát, tích cực lao động, dũng cảm thẳng thắn.

Chiều nào lao động trên ruộng cũng khiến người ta rất mệt mỏi.

Nhóm thanh niên trí thức đều là người đến từ thành phố, phần lớn đều là những học sinh hào hoa phong nhã.

Mỗi ngày đều có không ít thanh niên trí thức kêu ca mệt mỏi, mà thanh niên trí thức Mạnh ở cùng với cô chính là như thế, vai không vác được, tay chẳng thể nâng.

Anh thông cảm cho những cô gái trong thành phố được nuông chiều từ bé này, họ cần thời gian để thích ứng nên thường xuyên nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.

Nhưng Từ Đông Đông không giống như thế.

Tư tưởng giác ngộ khi về nông thôn của cô rất cao, làm việc lao động tích cực nhất, so với nhóm thanh niên trí thức làm cho có thì trôi chảy hơn nhiều.

Chưa từng than mệt kể khổ, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Kết thúc hai bộ phim, đến phim thứ ba là phim tình cảm, đã có không ít người ở trên đều dẫn theo bọn nhỏ đi về nhà.

Người xem trên đập nắng đã ít đi rất nhiều.

Từ Đông Đông lại quét mắt nhìn đám người lần nữa.

Cô biết nhất định Lục Nguyên sẽ đến.

Hôm nay trong lúc lao động trên ruộng cô đã nghe lén được khi những thôn dân hỏi hắn có muốn đi xem phim hay không thì hắn nói là muốn.

Bỗng dưng, cô nhìn thấy một bóng lưng cao lớn nghiêng đi, ngồi trên một băng ghế dài, ngồi bên cạnh là một cô nương mặc áo màu đỏ, tóc tết hai bím.

Trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Ánh mắt cô không rời đi nữa, có một cảm giác chua xót lan ra từ tận đáy lòng, bắt đầu tràn đến mỗi góc trong cơ thể.

Thầm mến là đắng chát.

Biết rõ đối phương đã có người mình thích, biết rõ là không có kết quả nhưng vẫn như thiêu thân quên mình bay đến ngọn lửa, bay thẳng một đường.

Nội dung phần sau bộ phim truyền tải là gì, cô hoàn toàn không biết.

Cô chỉ thấy bọn họ lén lút nắm tay, bọn họ nhìn nhau, mỉm cười ngọt ngào.

Mỗi một hình ảnh giống như một cây kim mạnh mẽ đâm thẳng vào trong lòng cô.

Dương Hiểu Đông cũng nhìn thấy.

Anh nhìn thấy cô bả vai bất lực của cô run nhẹ, trong lòng cũng thấy rất khó chịu.

Anh biết anh chẳng thể làm gì cả.

Sau khi phim hết, anh đi bên cạnh Từ Đông Đông, đang muốn mở miệng nói chuyện với cô thì lại phát hiện ra cô đang khóc.

Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, nên đành yên lặng đi theo phía sau cô, nhìn thấy Thẩm Yến cao lớn cũng đứng như vậy trong đám người cách mình không xa.

Thẩm Yến đang đứng bên cạnh thanh niên trí thức Mạnh.

Cách khoảng ba mươi centimet, không biết là đang nói cái gì, vừa nói vừa cười, lại còn cười đến rất vui.

Trong đám người, Thẩm Yến cũng phát hiện ra đội trưởng Dương, cong môi mỉm cười rồi vươn tay làm động tác im lặng rồi sau đó lập tức dẫn Mạnh Kiều đi bằng con đường khác.

Dương Hiểu Đông: “…?”
Bọn họ thành người yêu từ bao giờ vậy?
Đi đến trước xe bán tải, Từ Đông Đông đã lau khô nước mắt.

Cô đang muốn bước lên phía sau xe thì vị trí cũ đã bị thanh niên trí thức Lý chiếm mất.

Đội trưởng Dương mở cửa bên ghế lái phụ ra, cười nói: “Thanh niên trí thức Từ, cô ngồi đằng trước đi, ở đây có chỗ trống.”
“Cảm ơn.” Giọng nói của Từ Đông Đông hơi khàn khàn, đi đến chỗ ghế phụ rồi ngồi xuống.

Sau khi chiếc xe khởi động, cô nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào của không ít cặp vợ chồng và người yêu đang cùng nhau đạp xe đi trên đường thì trong lòng lại có chút ê ẩm khó chịu.

Sau khi quay lại đại viện của thanh niên trí thức cô liền một mạch đi vào phòng, nhưng phát hiện ra Mạnh Kiều không ở đây.

Không phải cô ấy nói không đi xem phim sao?
Trong đầu cô hiện ra hình ảnh Lục Nguyên và Tô Dao, nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống.


Cảm giác thích một người, đáy lòng thực sự mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Dương Hiểu Đông không về nhà ngay mà ngồi ở trước cửa đại viện nhìn về phía ánh đèn yếu ớt hiện ra ngoài cửa sổ phòng cô, hút xong một điếu thuốc.

Không hiểu sao lòng anh lại cảm thấy bực bội.

Anh bước đến bàn tròn trước phòng.

Sau khi ngồi xuống thì lập tức mở ra một bình rượu gạo cũ.

Màu ngà sữa nhàn nhạt phả mùi thơm ra bốn phía.

Vị rượu không quá cay, hậu vị tuyệt vời khiến anh uống từng ngụm một.

Không lâu sau, anh nhìn thấy thanh niên trí thức Mạnh bước từ ngoài cửa vào, cười híp mắt rồi nhún nhảy đi về.

Ánh mắt anh đối diện với Thẩm Yến đứng ngoài cửa, Thẩm Yến cũng đi đến.

Anh mở miệng cười hỏi: “Đội trưởng Dương, sao anh lại uống rượu giải sầu một mình thế này?”
Dương Hiểu Động giật giật miệng, mỉm cười nói: “Đến đây nào, A Yến, cậu ngồi xuống đây uống hai ba chén với tôi chứ?”
Thẩm Yến ngồi xuống một cách sảng khoái: “Được thôi, chúng ta không say không về.”
“Ha ha…” Dương Hiểu Đông cởi mở cười một tiếng: “Anh em tốt, đến đây nào, rót đầy ly.”
Hai người cùng nhau cạn bát rượu, lượng rượu do rót quá nhiều nên có tràn mấy giọt ra ngoài, rơi trên bàn gỗ.

Hai người sảng khoái hớp một ngụm lớn.

Hai người đàn ông, một người tâm trạng hoàng hảo, một người tâm trạng nghẹn ứ cũng không làm ảnh hướng đến sự sảng khoái muốn giải phóng cảm xúc lúc này.


Ngày đầu tiên sau khi kết thúc tết Nguyên Tiêu, đội sản xuất sắp xếp cho nhóm thanh niên trí thức đi cùng với thôn dân xử lý tuyết đọng trên đường.

Lúc tập hợp, anh lại nhìn thấy Từ Đông Đông đứng một mình ở đó.

Tính cách của cô quá mạnh mẽ, đối với người khác đều là cảm giác lạnh nhạt xa cách, khiến cho người ta thật sự không dám tiếp cận.

Anh chia nhóm người thành mấy tổ nhỏ, để Từ Đông Đông làm tổ trưởng của một tổ rồi cũng sắp xếp mấy người thường ngày làm việc siêng năng chịu khó vào trong tổ của cô.

Mọi người đẩy xe đẩy, cầm xẻng sắt rồi đồng loạt xuất phát.

Anh dò xét các tổ nhỏ một vòng rồi đi đến khu gần bên cạnh Từ Đông Đông, cũng cầm lấy xẻng sắt lên bắt đầu xúc tuyết.

Trên đầu Từ Đông Đông đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng gạo, áo ngoài là mặc một chiếc áo bông màu bột củ sen, thân hình của cô cao gầy, mặc nhiều cũng không cảm thấy cồng kềnh.

Cô luôn cố sức làm việc, rất thành thật, không hề có một chút suy nghĩ lười nhác nào.

Chỉ muốn làm xong nhanh hơn một chút rồi có thể quay về ký túc xá đọc sách.

Bầu trời âm u, tuyết đọng bao phủ mặt đất, bốn phía đều là tuyết đọng trắng xóa.

Bỗng dưng, dưới chân cô không cẩn thận đạp hụt, một tiếng thét chói tai “A…” Vang lên, bụp một tiếng cả người cô đã rơi xuống hố đất bên trong nền tuyết.

Hố sâu cách mặt đất khoảng chừng hai mét.

Nhóm người nghe tiếng vội vàng đến vây xem: “Thanh niên trí thức Từ!”
Dương Hiểu Đông ở khu gần đó nghe thấy tiếng cô kêu lên liền quay lại, phát hiện cô ngã vào trong hố tuyết thì đáy lòng càng thêm bối rối không yên.

Dưới sự kinh ngạc của mọi người, anh không hề do dự mà nhảy xuống.

“Thanh niên trí thức Từ, cô không sao chứ?” Anh vội vã đỡ cô dậy, giọng điệu gấp gáp lo lắng.

Cô đau đến nhíu mày, dưới chân đang truyền đến cảm giác đau đớn từng đợt: “Không được, tôi bị trẹo chân rồi.”
Dương Hiểu Đông cúi người xuống, phát hiện ra quần áo trên người cô đều bị tuyết thấm ướt.

Nam nữ thụ thụ bất thân, anh không thể kéo cao quần cô lên để nhìn chân cô được mà chỉ nhìn thoáng qua bên trên, ánh mắt anh tối lại: “Thanh niên trí thức Từ, cô giẫm lên vai tôi rồi đi lên trước đi.”
Nói xong, anh ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ vỗ bả vai của mình: “Lên đi.”
Cô do dự một lúc, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn đạp lên, lại chỉ đủ cao đến thành hố.

“Xong chưa?” Dương Hiểu Đông hỏi.

“Cũng được.” Cô có vẻ hơi xấu hổ.

Giẫm lên trên người lãnh đạo, quá mức vô ý rồi.

Dương Hiểu Đông từ từ đứng lên.

Chân không bị thương của cô nhảy lên, vì giẫm lên vai của anh nên bò lên thuận lợi hơn nhiều.

Thấy cô đi lên, còn Dương Hiểu Đông thân cao mét tám, hai tay nắm lấy tay của hai nam thanh niên trí thức: “Nào, kéo tôi lên một chút.”
Sau khi đạp chân lên nền tuyết mấy lần thì anh cũng thuận lợi bò lên mặt đất.

Anh vỗ vỗ tuyết trên người, hạ giọng nói: “Cái hố này quá nguy hiểm, mọi người nhất định phải chú ý an toàn!”
Tất cả mọi người đều đáp ứng.

Ánh mắt của anh dừng lại trên người Từ Đông Đông.

Quần áo của cô đã ướt, chân cũng đau nên không đi đường được.

Anh đi đến nói với cô: “Thanh niên trí thức Từ, để tôi đưa cô về.”
Từ Đông Đông ngẩng cao đầu.

Cô cao gần một mét bảy, không có nữ thanh niên trí thức hoặc nữ thôn dân nào có thể cõng được cô, hơn nữa mặt đất đầy tuyết đọng cũng không thích hợp cho việc đi đường.

Thấy cô không lên tiếng, anh liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Thanh niên trí thức Từ, lên đây đi.

Tất cả mọi người trong đội sản xuất đều là anh chị em, bây giờ đừng ngại ngùng.”
Từ Đông Đông nghe xong thì mặt lập tức đỏ lên.

Nhìn bờ lưng vững chắc của anh, ngẫm nghĩ một hồi nhưng cuối cùng vẫn từ chối: “Không cần đâu, đội trưởng Dương, tự tôi có thể đi được.”
Cô kiên cường quay người, tập tễnh đi về phía đại viện của thanh niên trí thức.

Nơi này cách đại viện của thanh niên trí thức gần ba cây số, lại còn là đất tuyết, chân cô đang bị thương thì đi như thế nào?
Dương Hiểu Đông bắt đầu lo lắng.


Đợi cô đi được mấy bước, anh liền đi theo đằng sau cô, anh quay đầu nhìn thoáng qua vị trí lúc này đã cách tất cả mọi người một lúc xa, mới lập tức sải bước đi đến.

Anh giữ lấy tay cô, cúi người, ôm lấy hai chân của cô.

Không để tâm đến sự kinh ngạc lẫn phản kháng của cô, anh khiêng cả người cô dậy, đặt cô lên vai mình, động tác lưu loát liền mạch.

Cô lớn tiếng hô lên: “Đội trưởng Dương, anh mau thả tôi xuống!”
“Đội trưởng Dương?”
“Lát nữa sẽ có người nhìn thấy!”
“Mau thả tôi xuống!’
“…”
Anh không nói một lời nào, chỉ khiêng cô đi trên mặt tuyết.

Anh giẫm lên nền tuyết giày, dưới chân mềm nhũn.

Trên đường nhỏ tĩnh mịch phát ra tiếng vang bình bịch, sau lưng đều là dấu chân thật sâu.

Anh ôm rất chặt, khiến cô không động đậy được.

Đây là lần đầu tiên cô thân cận với đàn ông như vậy, khiến cô cảm nhận được một luồng sức mạnh từ giống đực, cơ thể của anh cường tráng rắn chắc, sức lực lại rất lớn.

Trong cánh mũi của cô quẩn quanh toàn là hơi thở hormone của anh.

Gương mặt Từ Đông Đông đỏ bừng, vừa thẹn lại vừa giận.

Trên đường đi không có ai cả, tất cả mọi người đều đi xúc tuyết đọng rồi.

Anh đi thẳng một đường để đưa cô về đại viện của thanh niên trí thức, khi đi đến cổng vẫn không muốn thả cô xuống: “Đội trưởng Dương, đến nơi rồi, anh thả tôi xuống đi.”
Anh không quen nói nhiều, chỉ biết chân cô không thể bước đi thì trực tiếp bế cô về phòng của mình.

Anh cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô từ sau lưng, đặt cô lên giường.

Trong chớp mắt khi sát lại giường, bất chợt nhận ra thì ra hai người gần sát nhau như vậy.

Gương mặt thanh tú của cô lại gần trong chớp mắt, hơi thở của hai người thổi lên gương mặt của đối phương.

Mặt anh đỏ lên, tim đập như nổi trống, đặt cô xuống xong thì nhẹ nhàng buông cô ra.

Từ Đông Đông lại không được tự nhiên như anh, gương mặt đỏ bừng giống như quả hồng trên cây vào tháng mười, khẽ rũ mắt xuống rồi thấp giọng nói: “Cảm ơn anh… Đội trưởng Dương.”
Dương Hiểu Đông sờ gáy, ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, thanh niên trí thức Từ, vừa rồi là do tôi quá xúc động, mạo phạm nhiều.

Hiện tại tôi đi mời bác sĩ của thôn đến cho cô, trước hết cô nghỉ ngơi đi.”
“Được, cảm ơn.” Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.

Giờ phút này, cô hình như phát hiện ra quan hệ giữa mình và đội trưởng Dương đã xảy ra một chút thay đổi.

Liên tục ba ngày sau đó, Dương Hiểu Đông sắp xếp xong xuôi công việc xúc tuyết cho mọi người thì đều vô tình hoặc cố ý đi bộ đến đại viên thanh niên trí thức, lấy cớ lãnh đạo quan tâm đồng chí để gặp cô.

Từ Đông Đông cảm thấy rất kỳ lạ.

Anh bước vào phòng cô, mở cửa phòng ta rồi lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cửa.

Một lần ngồi chính là nửa ngày.

Có đôi khi anh còn giúp cô gọt táo, thỉnh thoảng lại không biết lấy đâu ra mấy quyển sách góc khan hiếm cho cô, thỉnh thoảng lấy bình thủy tinh đổ đầy một bình nước nóng rồi pha một ly trà hoa cúc kỷ tử cho cô uống.

Cô ngồi tựa lưng vào giường, trong tay đang cầm một quyển sách để đọc.

Anh là lãnh đạo, không có hành động đặc biệt gì thì cũng không thể đuổi anh đi nên cô cũng không có phản ứng gì mặc anh ngồi đó.

Nhưng ít nhiều gì trong lòng cô cũng biết người đàn ông này có ý với mình.

Lén lút đưa mắt nhìn anh, anh cũng đang đọc sách, quyển sách anh đang đọc là một phần của “Tam quốc diễn nghĩa.”
Khổ người lớn như thế kia lại nắm trong tay quyển sách nhỏ thế kia, thực sự tỏa ra cảm giác không quá hài hòa.

Hơn nữa mày rậm của anh còn hơi nhíu lại, giống như là rất chân thành chuyên tâm.

Dư quang của Dương Hiểu Đông cảm nhận được ánh mắt của cô, có hơi quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt hai người đối diện nhau.

Trong lòng Từ Đông Đông hơi hồi hộp một chút.

Cô yên lặng đưa mắt nhìn xuống trang sách, sao cái nhìn vừa rồi mình lại thấy đội trưởng Dương không tệ nhỉ?
Dáng vẻ của anh khôi ngô tuấn tú, ngũ quan chính trực, mày rậm mắt to, cánh mũi anh tuấn, gương mặt kiên nghị, nhìn vào rất chính phái, rất có cảm giác an toàn.

Anh và Lục Nguyên là hai kiểu đàn ông hoàn toàn khác nhau.

Cùng là đẹp trai không hơn không kém, nhưng tính cách của anh lại tùy tiện, cách làm người cũng cởi mở phóng khoáng hơn.

Có điều, hình như nó càng thể hiện sức hút đàn ông.

Nghĩ đến đây, mặt cô lại đỏ lên, âm thầm mắng mình sao lại trở nên nông cạn như thế?
Chắc chắn cô thích đàn ông nội hàm có học thức, không thể nào là kiểu đàn ông cẩu thả mạnh mẽ như đội trưởng Dương này được.

Dương Hiểu Đông đứng dậy thả sách lên ghế rồi đi ra khỏi phòng.

Anh lấy mấy chiếc bánh bao thịt từ trong bếp ra, nóng hổi, vẫn còn đang bốc hơi.

Sáng nay anh cố tình đi đến khách sạn quốc doanh lớn nhất ở trên trấn để mua.

Lúc đi đến cửa đã thấy cô muốn đi xuống giường, anh vội vàng bỏ mấy cái bánh bao lên bàn sách, muốn bước đến dìu cô: “Sao vậy, thanh niên trí thức Từ, cô muốn đi đâu?”
Cô có vẻ hơi xấu hổ: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh…”
Mặt anh cũng đỏ lên, suy nghĩ gì đó, hình như cả buổi sáng cô vẫn chưa có đi nhà vệ sinh.

“Để tôi dìu cô.” Anh nói.

“Không cần, tự tôi làm được.” Sao cô có thể để anh dìu mình ra ngoài chứ, bị người khác nhìn thấy thì có nói thế nào cũng không nói rõ ràng được.

Giọng điệu của anh rất khẩn trương: “Thanh niên trí thức Từ, chân cô vẫn chưa tốt, bác sĩ nói là không thể đi lại, chẳng nhẽ cô lại muốn tôi khiêng cô đi?”
Từ Đông Đông liếc mắt nhìn anh, tự biết nam nữ khác biệt, đội trưởng Dương đã có một chút sai lầm, cô tăng thêm lòng dũng cảm rồi nói: “Đội trưởng Dương, anh trông coi tôi như thế này không sợ bị người khác nói xấu sao?”
Dương Hiểu Đông nôn nao, đôi mắt ảm đạm.

Mấy ngày nay trông coi cô, cho dù là không thể nói chuyện nhưng trong lòng đúng là rất vui vẻ.

Anh cố tình đến những lúc không có người, nhưng cũng mở rộng cửa rồi ngồi ở cửa ra vào, chẳng may có người trở về thì anh cũng có thể phát hiện kịp thời.

Cho dù là có người đến thật thì hai người cũng quang minh chính đại không sợ bị người khác nói xấu.

Canh giữ ở cửa phòng con gái, cô nam quả nữ cứ như thế có khác gì lưu manh đang đùa giỡn thiếu nữ không chứ.

Anh suy nghĩ rồi nói: “Cô từ từ hãy đi, để tôi đi lấy cho cô một cây gậy.”
Vừa dứt lời, anh lập tức chạy vào phòng bếp, lấy một chiếc gậy gỗ thô rồi chạy về.

Từ Đông Đông nhìn cây gậy anh đưa đến, mấp máy môi.

Sau khi nhận, cô liền chống gậy bước từng bước một đi về phía nhà vệ sinh.

Phát hiện anh vẫn luôn đi theo sau lưng thì cô không khỏi nhíu mày: “Đội trưởng Dương, anh về đi, tự tôi đi cũng được.”
“Ồ, được được.” Anh đáp lời, trước khi đi thì nói với cô: “Thanh niên trí thức Từ, đừng quên ăn bánh bao tôi để bàn.

Tôi đi trước đây.”
“Cảm ơn.” Cô đang rất đói bụng, nên không thể không nhận ý tốt của anh.

Dương Hiểu Đông mỉm cười, liền đi khỏi đại viện của thanh niên trí thức.

Anh cũng không đi ngay mà ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cô quay lại từ nhà vệ sinh xong mới yên tâm rời đi.

Anh đi về phía con đường đang xúc tuyết, tiếp tục giám sát công việc.


Ngày hôm sau, Từ Đông Đông phát hiện ra anh vẫn đến.

Anh mang cho cô một hộp bánh ngọt, một chiếc đèn pin, cùng một đôi dép lê mới được cho thêm bông vải dày.

“Đội trưởng Dương, anh, sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Ánh mắt cô đầy nghi ngờ nhìn anh.

Anh đưa những vật này khiến cô khó có thể có thể tin đội trưởng Dương không có ý gì với cô.

Dương Hiểu Đông cười ngốc, vẫn còn giả vờ: “Đều là anh em trong đội sản xuất muốn chăm sóc cho nhau thôi, cô đừng khách sáo.”
Cô mím môi, giọng điệu thản nhiên: “Tôi không cần những thứ này, phiền đội trưởng Dương mang về đi.”
Da mặt của anh rất dày: “Thanh niên trí thức Từ, những thứ tôi đưa cho cô khiến tôi vui.

Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.”
Từ Đông Đông nhìn anh bước ra khỏi phòng rồi còn tiện tay đóng chặt cửa phòng lại.

Cô nhìn bánh đậu đỏ trên bàn sách, đèn pin ở bên giường rồi cả đôi dép bông vải đang đặt chỉnh tề, trong lòng không hiểu sao có chút rung động dần dần nảy sinh giống như là măng mọc khỏi đất.

Bị thương nửa tháng, mỗi ngày anh đều nhân lúc mọi người bắt đầu làm việc mới lén lút chạy đến đại viện của thanh niên trí thức tìm cô.

Ngoại trừ đưa đồ ăn còn giúp cô bôi thuốc.

Tay của anh rất lớn, bàn tay thô dài đầy vết chai.

Mỗi lần anh nắm chặt chân giúp cô bôi rượu thuốc, thì đều khiến cho mặt cô đỏ đến tận mang tai, nhịp tim không kìm được mà tăng tốc.

Đợi cô bình phục hoàn toàn, mỗi lần bắt đầu công việc anh đều vô tình hoặc cố ý ghé đến chỗ gần cô.

Từ Đông Đông bất chợt nhận ra trước kia anh cũng như vậy, thì ra anh luôn quay xung quanh cô, chỉ là cô chưa từng suy nghĩ nhiều đến phương diện kia, còn anh thì biểu hiện rất tự nhiên, cũng không có những cử chỉ thân cận với cô.

Bình thường anh là người cởi mở ngay thẳng, nên ai cũng không nhận ra anh có ý đối với cô.

Hiện tại Từ Đông Đông xem như là biết rồi.

Sau khi kết thúc công việc, Dương Hiểu Đông rất tự nhiên đi đến bên cạnh cô, cười hỏi mọi người: “Ôi chao, thành tích ngữ văn của Tiểu Đậu Tử nhà tôi rất kém, trong mọi người có ai có thành tích ngữ văn tương đối tốt, liệu có thể kèm thêm cho con bé một khóa không?”
Ánh mắt của mấy thanh niên trí thức bên cạnh rơi vào người Từ Đông Đông.

Nhóm thanh niên trí thức này đều đến từ chợ Hương của thanh phố S, mọi người đều biết lúc học cấp ba, thành tích ngữ văn của Từ Đông Đông là tốt nhất.

Từ Đông Đông không lên tiếng.

Cô không khỏi bước đi nhanh hơn.

Rõ ràng đội trưởng Dương đang chơi bắt ba ba tròng hũ, sao lúc trước cô không biết nước đi này của anh chứ?
Bây giờ về nghĩ lại, anh cố ý sắp xếp cho cô thành đội trưởng đoàn văn công của đội sản xuất.

Mỗi lần cô đi biểu diễn anh đều có mặt.

Khi mọi người cùng nhau đón xe ra ngoài biểu diễn, hầu như đều là anh ngồi bên cạnh cô.

Tất cả đều làm một cách âm thầm.

“Thanh niên trí thức Từ!” Đội trưởng Dương gọi cô, cười nói: “Cô qua đây một chút.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, cô vẫn quay người đi đến đó, lạnh nhạt nói: “Dương đội trưởng, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Thanh niên trí thức Từ, mọi người đều nói thành tích ngữ văn của cô rất tốt, vậy không biết cô có thể dành chút thời gian kèm thêm cho Tiểu Đậu Tử nhà tôi không?”
“Tôi không rảnh.” Cô thản nhiên nói.

Dương Hiểu Đông làm ra dáng vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ qua, đứng ở trước mặt mọi người còn nói: “Thanh niên trí thức Từ yên tâm, không tốn nhiều thời gian đâu, mỗi ngày một tiếng là được, tôi sẽ trả tiền công phụ đạo cho cô.”
“Tôi thật sự là không dạy được.

Một người mù chữ, chẳng biết được bao nhiêu chữ, còn Tiểu Đậu Tử thì nhát gan, đến trường không dám lên hỏi thầy cô, chỉ sợ sau này con bé chỉ có trình độ tiểu học như tôi, thế thì thật sự xin lỗi con bé.’
Từ Đông Đông: “…”
Mọi người cũng thuyết phục: “Thanh niên trí thức Từ, cô giúp đội trưởng Dương một chút đi, bình thường đội trưởng Dương cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
Đặc biệt là cô, người đã được anh chăm sóc quá tốt.

Cô mấp máy môi: “Vậy được rồi… Tôi giúp con bé học bù.”
“Ha ha…” Anh cười sảng khoái một tiếng.

“Đi thôi, thanh niên trí thức Từ, bây giờ nhất định là Tiểu Đậu Tử đang làm bài tập, cô đi về cùng với tôi để phụ đạo luôn đi.”
Từ Đông Đông: “…”
——
Đây là lần đầu tiên Từ Đông Đông đi đến nhà của đội trưởng Dương.

Nhà của anh ở đầu thôn, là một ngôi nhà ngói bằng đá có sân trước và sân sau, so với nhà xây bằng đất của người dân bình thường thì tốt hơn không ít.

Vừa vào đến cửa chính là phòng ngủ, hoàn toàn trống rỗng.

Phía bên phải là bòng bếp và kho chứa đồ linh tinh, chính diện là đại sảnh và phòng khách.

Tiểu Đậu Tử ngồi trên sàn đá, phía trước đặt một cái ghế rồi đặt bài tập lên trên đó viết.

Nhìn thấy bố dẫn chị Từ về thì trong lòng con bé vui mừng đến mức sắp nhảy dựng lên, nhưng lại sợ là quá kích động sẽ khiến chị Từ không vui nên cô bé chỉ sợ sệt nhỏ giọng nói: “Chị Từ…”
Từ Đông Đông cười nhạt một tiếng: “Tiểu Đậu Tử ngoan.”
Cô bước đến ngồi xuống thềm đá, cầm lấy sách bài tập của Tiểu Đậu Tử để xem thử.

Dương Hiểu Đông vui mừng phấn khởi chạy đến chuồng gà ở sân sau bắt lấy một con gà.

Rồi chạy thẳng một đường đi vào trong phòng bếp, chuẩn bị làm thịt gà nấu cơm để đãi cô một bữa.

Từ Đông Đông liếc mắt nhìn anh.

Anh đang trong phòng bếp bận rộn đến mức tay chân loạn hết lên, một chốc thì giết gà, một chốc thì nhóm bếp củi, một chốc thì lại chặt um xùm trong đó.

Tiểu Đậu Tử hé miệng cười trộm.

Từ Đông Đông nhíu mày, phát hiện ra chữ viết của Tiểu Đậu Tử rất đẹp, sách vở và vở bài tập đều bảo quản rất tốt, không giống như một đứa trẻ có thành tích học tập kém.

Vẻ mặt của cô hơi nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Tiểu Đậu Tử, em có nhớ được bảng chữ cái ngữ văn không?”
“Em có.” Tiểu Đậu Tử thành thật trả lời, không rõ vì sao chị Từ lại hỏi như vậy.

Cô lại hỏi tiếp: “Vậy thành tích ngữ văn gần đây nhất của em là bao nhiêu điểm?”
“Chín mươi hai điểm.” Trong giọng nói của Tiểu Đậu Tử mang theo ý cười, lộ ra chút tự hào.

Thành tích học tập của cô bé đứng hạng ba ở trong lớp đó nha.

“…” Sắc mặt của Từ Đông Đông lập tức trùng xuống, đứng dậy muốn rời đi.

Tiểu Đậu Tử không rõ lý do, liền vội vã đứng lên nắm lấy quần áo của cô: “Chị Từ, chị muốn đi đâu thế?”
Dương Hiểu Đông đang ở trong phòng bếp nghe thấy thì cũng đi ra, sốt ruột nói: “Thanh niên trí thức Từ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Đông Đông nhìn cha con hai người, cả hai đều là khuôn mặt khẩn trương, trong lòng cô không khỏi thở dài một hơi: “Đội trưởng Dương, thành tích của Tiểu Đậu Tử rất tốt, không cần tôi phải dạy bù cho con bé.

Tôi có việc đi về trước đây.”
Tiểu Đậu Tử nhìn bố mình một cái, phát hiện ra bố đang đỏ mặt thì bàn tay đang giữ chặt lấy quần áo của chị Từ, đổi thành ôm lấy cô, vùi mặt vào người cô rồi chảy nước mắt, khóc nói: “Chị Từ, chị đừng đi có được không? Bố em không quan tâm đến chuyện học tập của em, bố không biết thành tích của em có tốt hay không, mà em cũng không phải người tốt nhất lớp.”
“Nghe giáo viên nói trình độ giáo dục trong thành phố chênh lệch rất lớn với bên này của chúng em, thành tích này của em nếu so với trong thành phố thì sẽ kém, em cũng muốn vào thành phố đọc sách.

Chị Từ, chị dạy bù cho em có được không, em sẽ nghe lời, học hành thật giỏi.”
“Đừng đi mà, chị Từ…”
Chị từ nhìn cô bé một cái, thấy vẻ mặt của cô bé ảm đạm, hơi cúi mặt xuống, dáng vẻ giống như mất mát rất nhiều.

Cô cũng cúi đầu xuống nhìn Tiểu Đậu Tử nước mắt đầm đìa đang ôm chặt lấy mình.

Cô mềm lòng nói: “Không khóc nào, chị giúp em học bù một tháng nhé.”
Đôi mắt của Dương Hiểu Đông và Tiểu Đậu Tử đồng loạt sáng lên.

Anh cười xán lạn: “Được được, hai người học đi, tôi đi nấu cơm, rất nhanh chúng ta có thể ăn cơm rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận