Mẹ Giang đang có ý để con gái đi làm thuê, vừa nghe vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, con bé đã mười lăm tuổi rồi, thím đang lo nhờ ai dẫn con bé đi nhà máy đây.
”"Đi làm nhà máy gì chứ? Làm nhà máy một tháng mệt đến chết đi sống lại mới kiếm được bao nhiêu tiền? Chúng cháu làm một nhân viên phục vụ một tháng có hai trăm! Cô ta tốt nghiệp trung học, nếu tăng thêm một chức nữa, trở thành tổ trưởng, ba đến năm trăm cũng không khó!”"Ba đến năm trăm? Làm nhân viên phục vụ còn có thể lấy ba đến năm trăm sao?”Giang Nguyệt Cầm cong mắt cười nói: "Vậy làm tổ trưởng, làm quản lý, trong tay quản lý hơn mấy trăm người, tiền lương đương nhiên cao hơn so với phục vụ! Khách đến nhiều thì ông chủ kiếm được nhiều, không phải mình sẽ được tiền hoa hồng và tiền thưởng sao? Nếu không thì tại sao lại cần các cô gái trẻ làm nhân viên phục vụ chứ, đương nhiên là để thu hút khách rồi!”Bà ấy có hơi lo lắng mà cạy tay.
Mẹ Giang vừa nghe, là đạo lý như vậy.
Mẹ Giang cũng đi làm thuê với ba Giang, làm việc trên công trường.
Chỉ là ba Giang không cam lòng chỉ làm một công nhân nhỏ làm việc vất vả nên muốn tự mình thành lập một đội ngũ, làm một nhà thầu.
Làm nhà thầu, rất nhiều vật tư, sản phẩm, trước hết phải do nhà thầu đứng ra chi trả, cuối cùng mới có thể lấy được tiền công, nếu như ông chủ bỏ chạy, một xu cũng không lấy được không nói, còn phải nợ rất nhiều tiền, mẹ Giang sợ gánh nợ, chịu nguy cơ nợ nần nên sống chết không cho ba Giang đi làm.
Hiện giờ nghe nói trong tay tổ trưởng quản lý mười mấy hai mươi mấy người, không khác gì chủ thầu lao động của công trường của bọn họ, nếu là chủ thầu lao động ở công trường, một tháng quả thật có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Giang Nguyệt Cầm thấy mẹ Giang bị thuyết phục, lập tức cười nói: "Thím xem cháu, chính là làm rất tốt chức nhân viên phục vụ nên được thăng chức là tổ trưởng, dưới tay quản lý mười mấy người!”Mẹ Giang cho rằng cô ta đã làm tổ trưởng nên muốn về thôn tuyển người.
Tựa như lúc trước ba Giang muốn làm chủ thầu lao động công trường, phản ứng đầu tiên cũng là tìm người cùng thôn vào đội vậy.
Lại thấy Giang Nguyệt Cầm đi ra ngoài nửa năm đã mang về năm ngàn đồng, cảm thấy con gái của nhà trưởng là thật có tiền đồ, nửa năm đã mang về nhiều tiền như vậy cho mẹ già.
Bà ấy hâm mộ thở dài nói: "Thím cũng không cầu mong Ninh Ninh nhà thím có thể làm được như cháu, một năm có thể mang về cho thím một hai ngàn đồng là thím đã tạ trời phật A Di Đà Phật, coi như không uổng phí vì đã sinh ra, nuôi nấng nó.
”Trong lòng mẹ Giang, Giang Ninh không biết làm việc đồng áng, lại không thể kiếm tiền cho gia đình là cô gái vô dụng nhất trong thôn.
Giang Nguyệt Cầm tươi cười ngọt ngào khoác lên cánh tay mẹ Giang: "Thím Hai cứ yên tâm đi, nhất định có thể! Đến lúc đó nhà thím nhất định có thể xây dựng tòa nhà lầu lớn!”.