Những Năm Bị Vợ Ta Vượt Quá Giới Hạn


@Bạn đang đọc bản lưu trong hệ thống
Bởi vì một khi vận dụng lá bài tẩy này, đồng nghĩa với việc tôi đã ném một quả bom nặng ký xuống chính trường Lạc Thành.

Điều này có thể mang đến nguy hiểm về tính mạng cho tôi và gia đình tôi.
Mượn lời của thầy giáo Vinh Quang, vợ đều đã bỏ chạy, còn chơi mạng sống làm gì!
Phía tôi vẫn chưa nghĩ ra cách thu thập Hàn Anh Tuấn, bên kia thì hắn ta lại chủ động tìm đến:
“Họ Phương, cậu đang chơi trò gì với tôi đấy hả? Tốt, tốt, tốt, cậu chờ đấy, nhà cậu có người già con trẻ, cậu nhất định phải cẩn thận đấy, lỡ như người già sơ ý ngã gãy chân, hoặc là sơ ý vứt đứa trẻ mất, thì phiền phức lắm đấy!”
Hàn Anh Tuấn muốn đối đầu với tôi, tất nhiên phải trước tiên ân cần thăm hỏi mẹ tôi để tạo sự quen thuộc.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên thô lỗ như vậy, nhưng tôi thực sự không thể kiểm soát được tâm trạng của mình - Đương nhiên chỉ nhắm vào một người là Hàn Anh Tuấn.
Cha mẹ tôi và Cocacola là vảy ngược của tôi, Hàn Anh Tuấn dám động vào, tôi dám khiến cho toàn bộ lãnh đạo trong đơn vị của hắn ta bị cách chức.

Đến lúc đó, tôi xem hắn còn có thể “chỉ lo thân mình” được hay không!
“Lần trước cậu làm vỡ kính xe của tôi, tôi nhịn.


Lần này cậu lại làm vỡ nữa, thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu à?”
Tôi sững sờ một chút, sau đó vui vẻ: “Mặc dù không phải tôi làm, nhưng tôi muốn nói là, vỡ tốt, cậu mẹ nó đáng đời! Sao không đập cho cậu chết luôn đi nhỉ, thằng ranh con!”
“Cậu… Cậu… Cậu chờ đấy! Việc này chúng ta không xong đâu!”
Hắn giận dữ cúp điện thoại.
Tôi nghĩ nghĩ, gọi điện cho Hồ Chí Siêu: “Lão Hồ, kính xe của con chó săn đó bị vỡ hai lần, chẳng lẽ không phải cậu làm à?”
Hồ Chí Siêu thầm nghĩ, nếu bọn tôi ra tay, cũng đâu chỉ đơn giản là làm vỡ kính xe, chắc chắn là phải thả hơi cho bớt tức, phải thay lốp xe.
Đấy mới là phong cách của bọn tôi.
Vỡ kính xe, tiểu đả tiểu nháo, không có ý gì.
“Thằng chó săn đó vừa rồi gọi điện thoại nói là tôi làm, còn đe dọa tôi, bảo là sẽ tìm người xử tôi… Mẹ nó, sớm muộn gì tôi cũng cho nó vào tù!”
Cúp điện thoại, ánh mắt Hồ Chí Siêu lóe lên mấy lần, sau đó bấm gọi một số: “Tam nhi, dạo này bận việc gì đấy?”
Hồ Chí Siêu cười: “Tôi vừa mới kết bạn gái, giờ nghỉ hưu rồi.”
“Hắc hắc, tôi có tiền mà không tiêu nổi, chỉ có thể nhìn cho sướng mắt.”
“Nhìn tài sản của cậu, được làm bằng vàng à? Sao lại không tiêu nổi?”
“Siêu ca, lần này không giống.

Lần này là ‘vòng giữa’ đấy.”
“Ừ, đúng rồi.”
“Vậy được, trước khi đi, Siêu ca, anh mời tôi đi một vòng ‘vòng giữa’, coi như là tiệc chia tay cho anh.”
“Siêu ca, anh quả thật là cha mẹ tái sinh của tôi…”
10 giờ tối.
Hàn Anh Tuấn đưa “bạn gái” mới kết giao về “nhà”.
“Khu chung cư này cũ quá.”
Nữ hài dựa vào cánh tay hắn, trên mặt có chút chê bai.
Ánh đèn vàng vọt, đường xi măng gồ ghề, khu chung cư trên mặt đường đầy ô tô, nhìn qua hết sức lộn xộn.
“Quý ở chỗ sống ở đây thôi, chờ bộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố xây xong, chúng ta sẽ chuyển đến đó ở.”
Hàn Anh Tuấn vốn định đưa tay ôm lấy hông của nữ hài, nhưng tay phải đột nhiên trượt, đặt lên phần mông đầy đặn, đầy kiêu hãnh của cô ta.
Hơi dùng chút sức, nữ hài rên rỉ một tiếng, lập tức đánh thức tà tâm của hắn ta.

Về đến phòng, hai người vội vã cởi bỏ quần áo, như hai cực nam châm, dính chặt vào nhau.
Quần áo vứt lung tung trên sàn nhà, tiếng thở dốc thô lỗ tràn ngập căn phòng.
Hàn Anh Tuấn ôm lấy người con gái không mảnh vải che thân lên giường, kéo chăn lên, đè lên người cô ta, dính chặt vào nhau.
Nữ hài sợ hãi kêu to một tiếng, bởi vì bên dưới thân lành lạnh, nhớp nhúa, trong không khí tràn ngập một mùi hôi hám.
Hàn Anh Tuấn dừng lại, đưa tay ngửi ngửi vật thể nhầy nhụa dính trên đó: “Ọe” một tiếng, suýt chút nữa phun ra, cậu nhỏ dưới quần lập tức xìu xuống.
“Cậu đi tè à?”
Hắn muốn ói, chạy vào phòng vệ sinh, liên tục dùng nước rửa.
Nữ hài cũng hoảng sợ, trên tóc, lưng, cánh tay của cô ta đều dính thứ hỗn hợp đó, hôi không thể ngửi nổi.
Cô ta nghe Hàn Anh Tuấn nói chữ “Phân”, lập tức nôn mửa trên giường.
Ngay cả những con hàu ăn tối nay cũng phun ra hết.
“Không, Không… Không phải tôi… ”
Ọe…
Trong phòng mùi phân thúi, lẫn với mùi nôn, hun đến Hàn Anh Tuấn không chịu nổi, “Ọe” một tiếng cũng ói ra.
Cửa phòng không hề có dấu hiệu bị người cạy mở.
Chính là trong chăn có thêm một đống, vẫn là phân lỏng vị củ cải, vẫn là loại táo bón ba ngày, không những lượng cực lớn, mùi còn vô cùng kinh khủng, làm cho Hàn Anh Tuấn muốn ói.
Hàn Anh Tuấn tức giận, đầu tiên nghĩ đến chính là tôi làm, nhưng sau đó lại tự loại bỏ.
Hắn ta cảm thấy với trí thông minh của tôi, không thể nào làm ra việc thất đức như vậy.
Nữ hài suýt chút nữa bị nôn ói hết cả người, hai mắt vô thần, ngồi lả đi trên sàn nhà.

Hàn Anh Tuấn rửa sạch những chỗ bị phân dính lên cánh tay, ngực, mặc quần áo, ra khỏi phòng.
“Đơn vị có việc gấp, tôi phải về xem sao.

Cậu tự tắm rửa rồi về chỗ ở đi.

Phòng không cần dọn, mai tôi gọi người đến dọn dẹp.”
Phòng hỗn loạn như vậy, hắn ta không còn tâm trạng nào.
Con gái trước mắt trần truồng, nhưng người đầy phân và nôn, khiến cho cậu nhỏ dưới quần hắn ta không phản ứng gì cả.
Ra khỏi khu chung cư, Hàn Anh Tuấn ngồi trong xe, hút thuốc, tự nhủ: “Mẹ nó, có người đang nhắm vào tôi sao? Chắc không phải họ Phương, cậu ta không thể làm ra việc thất đức như vậy.

Đây sẽ là ai đây?”

Tối hôm đó, tôi ru Cocacola ngủ, theo thói quen đăng nhập vào tài khoản nhỏ để kiểm tra.
Từ sau khi thân phận kẻ chủ mưu Tào Chấn bị bại lộ, bị bắt về, trên Weibo hầu như không thu thập được thông tin hữu dụng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận