Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Du Khâm nói đi ngang sân khấu thật đúng là chỉ đi ngang sân khấu.

Thậm chí Sở Văn Lâm không cần nói một chữ, bởi vì chỉ cần Du Khâm đi cùng y thì những người có thể xem là đại lão các giới đó đều sẽ thực thức thời đi tới nói một câu “tuổi trẻ tài cao” lại kính rượu với y.

Thật buồn cười, những người ở đây đều là những người cực kỳ có tâm nhãn, thấy Du Khâm về nước đến lúc này mới rốt cuộc hiện thân, bên người còn mang theo một người, tự nhiên liền biết đây là người mà hắn muốn cất nhắc.

Nếu trên đời này còn ai không hiểu lấy lòng người này cũng tương đương với lấy lòng Du Khâm, vậy sống lâu như thế cũng thật uống phí rồi.

Vì thế, vài vị nhân vật nổi tiếng của nghiệp giới đều sôi nổi vươn cành ôliu cho Sở Văn Lâm.

“Còn chưa kịp hỏi cậu họ gì? Làm việc ở đâu?” Một người nam nhân nâng ly, tươi cười mang theo chút lấy lòng hỏi: “Không biết cậu có hứng thú với lập trình không? Nếu lúc nào cậu muốn thử một lần thì có thể hợp tác cùng chúng tôi.”

Còn không chờ Sở Văn Lâm lên tiếng, bên cạnh liền chen vào một thanh âm trung khí mười phần: “Ai da, không phải tiểu Sở đây sao, đã lâu không gặp.”

Sở Văn Lâm quay đầu nhìn lại, là một nam nhân trung niên tóc thưa bụng phệ.

Y nghĩ nghĩ, mới nhớ ra lão là vị Ngụy Tổng từng mời y ăn cơm khi Du Khâm vừa về nước kia, mấy tháng không gặp sao lão lại thêm cả hói đầu, y nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép mà đáp lại một câu: “Ngụy Tổng.”

“Đã lâu không gặp, tiểu Sở thật là càng ngày càng phấn chấn.” Ngụy Tổng đầy mặt tươi cười vỗ vỗ vai y, không ngừng lôi kéo làm quen: “Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, hôm nào rảnh hẹn gặp nhau được chứ?”

Trên mặt lão đầy tươi cười đón chào, trong lòng lại hối hận không thôi, sớm biết rằng quan hệ của Sở Văn Lâm cùng Du Khâm tốt vậy, lúc trước nên giữ y lại, Sở Văn Lâm cũng thật đáng giận, lúc trước lại lừa lão, bằng không lão cũng không đến mức bôn ba khắp nơi vì đấu thầu mà vẫn kém một chân mới chạm tới ngạch cửa. Mặc kệ thế nào, lần này lão phải nắm chặt cơ hội này.

Chờ lão hỏi xong, Sở Văn Lâm lại nghiêng đầu không trả lời.

Y vẫn còn nhớ chuyện lần trước người này nhân lúc y say mà mắng y.

Bây giờ y cũng đã là người có chỗ dựa chống lưng, có tự tin, muốn lơ người liền lơ.

Du Khâm ngồi cạnh cầm một cái ly có chân dài, vừa uống rượu vừa nhìn biểu tình Sở Văn Lâm, liếc vị Ngụy Tổng kia một cái liền đứng lên: “Sở Văn Lâm, đi thôi.”

“Nga.” Sở Văn Lâm đáp một tiếng, liền cùng Du Khâm đi ra ngoài.

Hai người đi luôn, nhưng những người còn lại lại sôi trào lên rồi.

“Sở Văn Lâm? Là người ở sân bay ngày đó?”

“Không thể nào, tôi đã kêu bí thư tra xét rồi, y không có chút quan hệ họ hàng gì với Du gia, lúc trước cũng không hề quen biết Du Khâm. Sao có thể chỉ trong thời gian mấy tháng như vậy liền có thể làm Du Khâm tự mình mang y tới đây chứ.”

“Người này thật đúng là phải xem khí vận, người đến từ địa phương nhỏ như y cư nhiên có thể được Du Khâm coi trọng, ai mà ngờ được chứ.”

“Tôi cũng có ngờ đâu.”


Bọn họ trong tối ngoài sáng đàm luận Sở Văn Lâm cùng Du Khâm. Ngụy Quân bị vắng vẻ cũng bị những người này lén lút nhìn bằng ánh mắt khinh thường cùng thương hại.

Mọi người đều thấy cảnh Sở Văn Lâm làm lơ lão lúc nãy.

Nếu lão thật sự đắc tội Sở Văn Lâm, chớ nói đến Du Khâm, những người muốn lấy lòng Sở Văn Lâm cũng sẽ không để lão yên ổn.

Bị vô số tầm mắt nhìn chăm chú như vậy, mặt Ngụy Quân cứng lại, cắn quai hàm nắm chặt tay rời đi.

Quả nhiên, lúc sau liền truyền đến tin tức tư cách đấu thầu lão chuẩn bị đã lâu bị triệt, nghe nói cũng tổn thất thảm trọng.

Liên tiếp hai ba lần như vậy, vòng quyền quý của thành phố B liền biết có một người giống như Sở Văn Lâm.

Nương đà này, nghiệp vụ của y cũng được mở rộng, không chỉ Giải trí Văn Thanh mở rộng đến mức bức thẳng top 10 xí nghiệp cốt lõi, thương vụ bên kiến trúc xây dựng cũng bắt đầu phát triển.

Quan hệ giữa Sở Văn Lâm cùng Du Khâm cũng mật thiết lên, cơ hồ Du Khâm đi đâu cũng sẽ mang y theo.

Hà Sinh đánh một golf, nâng mũ, khẽ nâng cằm với hai người bên cạnh, chỉ hướng Sở Văn Lâm đang nghỉ ngơi trong hành lang dài: “Tiểu tử này thật sự rất có bản lĩnh a, gần đây rất nổi bật.”

Chúc Vĩ Mân chống gậy golf nhẹ nhàng nhún vai, thấy Du Khâm cách đó không xa đã giương mắt nhìn lại đây, nhắc nhở nói: “Tóm lại đừng động y là được. Du Khâm không thích chúng ta tiếp cận y.”

Hà Sinh bĩu môi xem như trả lời.

Sở Văn Lâm đang ngồi nghỉ trên hành lang, không hề phát hiện bọn họ đang bàn luận về mình, y đang chán muốn chết mà lướt di động, định tra tìm một chút xem thử có tai tiếng của Phó Quân cùng Từ Thiến Thiến không.

Không lâu trước đây Từ Thiến Thiến đã tiến tổ bắt đầu quay “Ninh thần lộ”, khi gặp nam chủ Phó Quân cũng dị thường vui mừng, những việc này đều được người đại diện nói lại cho y. Vì thế Sở Văn Lâm mong trời mong đất, liền chờ mong bọn họ cọ sát ra tia lửa. Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, hình như bọn họ vẫn chưa tiến triển gì.

Không biết là do bọn họ không biết cố gắng, hay là do paparazzi không biết cố gắng đây.

Y đang chuyên tâm lướt xem các trang web lớn thì một đám người vừa nói vừa cười kề vai sát cánh đi tới, người ở giữa lơ đãng ngẩng đầu thấy y lại đột nhiên ngừng lại, chậm rãi đi tới trước mặt y.

Cảm giác có bóng người phủ lên người mình, Sở Văn Lâm ngẩng đầu lên, liền thấy một gương mặt có chút quen thuộc lại có chút xa lạ: “Có việc gì sao?”

Người nọ nhướng một bên mày, gác gậy golf lên vai, một bộ lưu manh hỏi: “Sở Văn Lâm?”

“Ừ.” Sở Văn Lâm không thể hiểu được gật gật đầu: “Anh biết tôi?”

Đối phương cười một tiếng, cười nói với người bên cạnh: “Sao ta có thể không quen biết ngươi chứ. Chó săn của Du Khâm, nổi tiếng biết bao nhiêu, đúng không.”

Người xung quanh gã nghe xong phụ họa mà bật cười.

Sở Văn Lâm tựa lưng vào ghế ngồi, nhíu mày: “Rốt cuộc thì anh có chuyện gì?”


“Ta tìm ngươi còn phải có việc mới được sao? Thật tự xem trọng bản thân a?” Gã ôm bụng cười sặc sụa, dùng ngón tay lau nước mắt vì cười mà tràn ra khóe mắt, đáp tay lên lưng ghế của y, cong eo, hạ giọng cà lơ phất phơ hỏi: “Ta chính là tò mò, chim sẻ muốn biến phượng hoàng cũng đâu thiếu gì cách, ngươi hầu hạ ai không được, sao nhất định phải theo kẻ điên kia?”

Sở Văn Lâm nhìn mặt gã, đột nhiên liền biết gã là ai, em trai Phó Quân – Phó Vân, là một nhân vật nhỏ của vị diện này. Y chán ghét quay đầu: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Phó Vân lập tức lạnh mặt: “Ngươi còn dám phô trương với ta.”

Gã cười nhạo một tiếng, cầm gậy golf chỉ vào Sở Văn Lâm: “Hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, chọn sai người sẽ có hậu quả gì.”

Ngay khi gã nâng gậy golf lên định đánh Sở Văn Lâm, một quả bóng đột nhiên từ nơi xa bay tới, thế nhưng phanh một tiếng đánh trúng ngay đầu gã.

Lực đánh như vậy cũng không phải nói giỡn. Phó Vân chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, thân thể lung lay một chút liền ngã xuống.

Những người khác khiếp sợ, vội vàng chạy lên nâng gã dậy.

Nhìn theo phương hướng mà quả bóng đánh tới, liền thấy một người từ rất xa đi tới.

Người đó đội mũ trắng, dưới vành mũ, một đôi mắt thon dài híp lại, vô cùng âm trầm.

Mọi người hít sâu một hơi.

Du Khâm.

Mặc dù mấy năm nay bọn họ đều không gặp qua hắn, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt âm ngoan kia thì vẫn có thể ngay lập tức nhớ lại tên của hắn như cũ.

Du Khâm cầm gậy golf đến trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng nâng tay vung gậy đánh vào những cánh tay đang đỡ Phó Vân kia. Bọn họ vội vàng né tránh, Phó Vân cũng ngã lại trên đất.

Ót Phó Vân đập xuống đất đau xót, lại thấy Du Khâm đột nhiên vung gậy golf quất lên mặt gã, gã liền phản xạ có điều kiện nhắm mắt, lại nghe một tiếng bùm vang lên, liền thấy gậy golf hiểm hiểm sượt qua tai gã chống xuống đất, sau đó liền nghe Du Khâm trên cao nhìn xuống gã lạnh lùng nói: “Phó Vân, từ nhỏ ta đã cảnh cáo ngươi, đừng lại xuất hiện trước mặt ta.”

Trong chốc lát, Phó Vân cũng lấy lại thần trí, nằm trên đất không phục mà nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta vẫn giống như khi còn nhỏ sao? Thành phố B này cũng không phải chỉ có Du gia ngươi. Ngươi là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân với ta.”

Du Khâm lại đột nhiên nhếch miệng, hắn cầm gậy golf lên, đột nhiên vung đầu gậy đánh vào mặt Phó Vân.

Phó Vân bị đánh lăn quay, thân mình quỳ rạp xuống đất nôn ra một ngụm máu, gã nhìn chất lỏng đỏ sậm trên mặt đất, không dám tin tưởng quay đầu nhìn Du Khâm, một lúc lâu mới run rẩy vươn ngón tay chỉ hắn: “Ngươi!”

Du Khâm lại vung gậy đánh vào trên tay gã.

Phó Vân kêu thảm thiết một tiếng: “A ——” gã che tay lại, đau đến choáng váng, cũng tức giận đến đỏ cả hai mắt: “Du Khâm ngươi khinh người quá đáng.”


Dứt lời liền phấn đấu quên mình bò lên, vung nắm tay đánh về phía Du Khâm, lại bị hắn dễ dàng chặn lại, còn bị nắm cổ áo mà táng thêm một cú.

Bị đánh đến đỏ mặt, Phó Vân nói không kịp lựa lời: “Du Khâm, ngươi tên điên có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!”

Dứt lời, trong lòng mọi người chỉ còn lại hai chữ.

Xong rồi.

Sở Văn Lâm cũng sửng sốt một chút, lại thấy Du Khâm nhẹ nhàng cười một tiếng, vươn một bàn tay bóp lấy cổ Phó Vân.

Phó Vân bị siết đến mức không thở nổi, bất quá một lát cả khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng.

Ba người Chúc Vĩ Mân lúc này cũng đuổi tới, thấy trường hợp này, liền hô với đám người đi theo Phó Vân: “Các ngươi chết hết rồi à, mau lôi Phó Vân đi.”

Bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt đau khổ thầm nói sao các ngươi không kéo Du Khâm đi. Nhưng cũng không thể cứ đứng nhìn Phó Vân bị bóp chết như vậy. Nào ngờ bọn họ bên này mới vừa đi một bước, Du Khâm liền nghiêng đầu nhẹ giọng nói một câu: “Các ngươi lại đây thử xem.”

Nháy mắt tất cả thanh âm đều im lặng, không một ai dám tiến lên nữa.

Phó Vân còn đang đau khổ giãy giụa, Du Khâm lại không có chút ý tứ buông tay nào.

Sở Văn Lâm đứng lên đi tới, Du Khâm cảm nhận được động tác của y, lập tức quay đầu lại, đôi mắt đỏ tươi gắt gao mà nhìn y chằm chằm.

“Đi thôi.” Sở Văn Lâm duỗi tay bẻ từng ngón tay Du Khâm ra: “Mặt trời xuống núi.”

Y thật sự không muốn làm nhân chứng cho một vụ giết người chút nào.

Du Khâm nhìn mặt y, dừng một chút, cười lạnh một tiếng buông lỏng tay ra, ném Phó Vân xuống đất, đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi Du Khâm không nói thêm một chữ.

Tới Thanh Thủy Loan, Du Khâm cũng không nói một lời mở cửa xe lên lầu.

Sở Văn Lâm không muốn chặt đứt tương lai của mình, vì thế chỉ thở dài một tiếng, cầm hộp y tế trên xe theo, gõ cửa phòng Du Khâm.

Gõ thật lâu, Du Khâm mới lại đây mở cửa.

Hắn liếc Sở Văn Lâm một cái, xoay người vào phòng ngủ.

Sở Văn Lâm lập tức theo sau, liền thấy một đống thuốc bày loạn trên đầu giường, cũng không biết dùng để trị bệnh gì.

Y do dự chốc lát, đi lên trước ngồi xổm cạnh mép giường, thử kéo tay Du Khâm.

Du Khâm nằm trên giường, đôi mắt chỉ mở một khe hẹp, lẳng lặng mà nhìn y.

Sở Văn Lâm lấy Povidone trong hòm thuốc ra, dùng tăm bông dính một chút bôi lên mu bàn tay Du Khâm.

Có thể thấy Du Khâm đánh người thật sự rất tàn nhẫn, ngay cả tay mình cũng phá một tầng da, càng không cần phải nói tới người bị hắn đánh.


Y nhẹ nhàng cọ từng chút từng chút qua những nơi có máu, tay lại đột nhiên bị Du Khâm túm chặt.

Sở Văn Lâm ngẩng đầu, lại phát hiện Du Khâm không nhìn y.

Hắn vuốt ngón tay y, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve từng khớp xương, hỏi một câu: “Gã nói gì với anh.”

“Cái gì?” Sở Văn Lâm chưa kịp phản ứng.

“Trước khi tôi tới, Phó Vân đã nói gì.”

“Ừm, không có gì.” Sở Văn Lâm định lừa gạt cho qua, Du Khâm lại nâng mắt lên, nhìn y chằm chằm đầy nguy hiểm, y liền chỉ có thể trả lời đúng sự thật: “Một vài lời khó nghe, nhưng tôi cũng không để ý lắm.”

Du Khâm nhắm mắt lại.

Một lúc lâu, trong phòng mới vang lên thanh âm của hắn: “Lúc đó lẽ ra không nên buông tha gã.”

Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, lại vô cớ làm lòng người phát lạnh.

Sở Văn Lâm không nói gì, nhìn bàn tay đang giao nắm của hai người phát ngốc.

Du Khâm chống mép giường dựa tới trước mặt y, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chưa đầy một centimet, hơi thở đều giao triền cùng nhau.

“Anh cảm thấy tôi sai rồi sao?”

Sở Văn Lâm nghe Du Khâm hỏi vậy.

“……” Y nhìn Du Khâm, chậm rãi lắc đầu.

Người bên ngoài đều nói Du Khâm có bệnh, là người điên, nhưng y lại thấy hắn vẫn rất dễ ở chung, tuy rằng có chút hỉ nộ vô thường, nhưng cũng sẽ không thật sự vô duyên vô cớ mà ra tay tàn nhẫn.

Hôm nay cũng xác thật là Phó Vân gây chuyện trước.

Nghe vậy Du Khâm chỉ nhìn y hồi lâu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng dựa lên vai y, ngón tay xẹt qua lòng bàn tay y, giữ chặt năm ngón tay của y.

Du Khâm nghiêng mặt, làm tổ trên hõm vai của y, hơi thở phun ra trên da vừa nóng lại vừa ngứa.

Sở Văn Lâm muốn tránh né, lại bị hắn nắm cằm.

Du Khâm chậm rãi ngẩng đầu, cánh môi như có như không xẹt qua làn da trên cổ y, sau đó nhẹ nhàng cắn vành tai của y, nhỏ giọng nói bên tai: “Sở Văn Lâm, tôi muốn anh ở bên tôi mãi mãi.”

Môi lạnh dán vành tai, phun từng luồng hơi thở.

Trong lòng Sở Văn Lâm khẽ rụt lại một chút.

Y nghiêng đầu nhìn Du Khâm, trong lòng nổi lên một cảm giác quái dị.

Sao y lại cảm thấy, có chuyện gì đó không đúng lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận