Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Lại là một đống trang sức xa xỉ.

Từ Thiến Thiến lạnh mắt nhìn mấy thứ trong phòng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Người đại diện bên cạnh thở dài, có chút khó xử: “Kỳ thật chị cũng không muốn thu, nhưng Sở Tổng anh ấy dặn người ta đặt trực tiếp ngoài cửa phòng, bị người khác thấy cũng không tốt, chị cũng chỉ có thể đem chúng vào trong.”

“Chị Lâm, việc này không trách chị.” Từ Thiến Thiến lắc đầu, kiên định nói: “Hôm nay sau khi đóng máy xong, em sẽ tìm y nói rõ ràng.”

“Được, vậy hôm nay em quay cho tốt đi.”

Suất diễn của Từ Thiến Thiến hôm nay đến đây kết thúc, đạo diễn còn tìm thời gian hẹn riêng mấy diễn viên chính ra tụ họp một lần.

Từ Thiến Thiến bưng một ly rượu đứng lên: “Trong khoảng thời gian này, ít nhiều được mọi người chăm sóc, ban đầu tôi không hiểu gì hết, vẫn là nhờ các vị trợ giúp mới giúp tôi đi đến hiện tại. Thật sự cảm ơn rất nhiều, cũng phi thường cảm ơn đạo diễn có thể dành thời gian tổ chức tiệc đóng máy cho tôi.”

Cô nâng ly: “Tôi cũng sắp phải đi rồi, vậy bây giờ tôi liền chúc ‘Ninh thần lộ’ sẽ có thành tích tốt trước đi.”

“Ai, cô nói gì vậy chứ, mọi người đều là bạn bè mà.” Nữ nhị có quan hệ tương đối tốt với cô cười nói: “Đừng nói nhiều như vậy, hôm nay phải uống cho đàng hoàng một lần, không say không về.”

Đạo diễn cười duỗi tay ngăn một chút: “Ai, không được đâu, ngày mai các cô cậu còn có cảnh đó nha.”

Nhưng lúc này nào ai còn tâm trí để ý chuyện này nữa, đều chỉ xem đó là một câu đùa. Hơn nữa phỏng chừng lát nữa người uống nhiều nhất chắc chắn là đạo diễn.

Có điều, uống thì uống, nhưng ngày mai chắc chắn vẫn phải bò hết dậy tiếp tục đóng phim.

Từ Thiến Thiến kề mép ly uống một ngụm rượu, đôi mắt lại liếc Phó Quân ngồi đối diện.

Hôm nay hắn mặc một thân áo sơmi màu đen, nút đầu tiên mở ra, lộ hầu kết, thoạt nhìn có chút cao lãnh cấm dục.

Hình tượng Phó Quân bên ngoài luôn là ôn hòa có lễ, ngày thường khóe miệng cũng thường mang theo nụ cười nhẹ, nhưng thật sự ở một đoàn phim, liền sẽ biết kỳ thật hắn rất xa cách với người khác.

Từ Thiến Thiến cũng biết, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy hắn đối xử với cô cũng không giống người khác.

Tuy rằng trong lòng cô đã nhắc nhở chính mình nhìn rõ hiện thực đừng tiếp tục ảo tưởng vô số lần, nhưng mấy lần ra tay tương trợ của hắn cũng là thật, vậy nên khiến cô cũng rất khó lý trí.

Lại vào lúc này, Phó Quân đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.


Từ Thiến Thiến bất tri bất giác cũng đứng lên theo hắn, cô sửng sốt một chút, cũng may những người khác đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, không ai chú ý tới chỗ cô, cô liền vội vàng mà chạy ra. Lại không phát hiện vị ảnh hậu kia lặng yên nâng mắt lên, nhìn theo bóng lưng cô hồi lâu.

Phó Quân vừa ra khỏi cách gian không bao lâu, Từ Thiến Thiến đi một chút liền thấy thân ảnh hắn: “Phó Quân.”

Phó Quân nghe tiếng xoay người lại, nhướng mày, mặt mang nghi hoặc.

Tức khắc Từ Thiến Thiến có chút không biết làm sao, kỳ thật cô cũng không biết bản thân muốn gì, chỉ là không nhịn được muốn đi theo hắn liền ra ngoài, lúc này đành phải nói cảm ơn: “Cảm ơn anh hôm nay đã tới tham gia tiệc đóng máy của tôi.”

Dưới ánh đèn sáng ngời, Phó Quân tinh tường thấy một mảnh đỏ ửng nhàn nhạt trên mặt cô, trong mắt xẹt qua chút gì đó, qua vài giây mới nhàn nhạt trả lời: “Đừng khách sáo.”

Nghe ngữ khí của hắn, Từ Thiến Thiến sửng sốt một chút, còn muốn mở miệng nói gì đó, di động Phó Quân lại vang lên.

Hắn lấy ra vừa thấy, khóe miệng lộ ra một nụ cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía Từ Thiến Thiến cũng mang theo một chút ý cười: “Xin lỗi.”

Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài hành lang.

Từ Thiến Thiến có chút nhụt chí, mãi đến khi trở lại phòng, trong đầu vẫn đang hồi tưởng nụ cười mà Phó Quân vừa lộ ra khi nhìn màn hình di động, đó là nụ cười mà cô chưa từng thấy.

Người gọi đến, chắc rất quan trọng đi.

Tới cửa thang lầu an tĩnh, Phó Quân mới tiếp điện thoại: “Vừa rồi tôi còn đang định gọi cho anh thăm hỏi một chút, anh đã gọi tới rồi.”

“Vậy cũng thật khéo.” Đầu bên kia truyền đến thanh âm Sở Văn Lâm.

“Vậy lần này anh tìm tôi là có chuyện gì?” Phó Quân lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, một tay bậc lửa, hút một ngụm, hắn híp nửa mắt, khóe miệng hơi cong, tựa hồ đã tưởng tượng ra bộ dáng có chút ngốc lăng của Sở Văn Lâm bên kia.

“…… Sao anh biết tôi có việc tìm anh?” Thanh âm Sở Văn Lâm nhỏ xuống.

“Hừ —— anh đoán xem?” Phó Quân phun ra một trận sương khói, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

Sở Văn Lâm sờ sờ mũi, bị phát hiện thì y vẫn có chút chột dạ: “Đúng là tìm anh có một số việc, anh muốn lại đây không?”

“Đi. Nhưng lần này anh cũng không thể thả bồ câu tôi nữa.”

“Đương nhiên sẽ không.” Sở Văn Lâm đã chú ý chọn thời gian sau khi đưa Du Khâm về Thanh Thủy Loan rồi mới dám gọi Phó Quân, bây giờ cũng đã 10 giờ tối, y cũng không tin còn có thể gặp phải Từ Nghiệp.


Phó Quân cười một tiếng: “Vậy anh tới đón tôi đi, tôi có uống chút rượu.”

“…… Được.” Sao Sở Văn Lâm cứ cảm thấy mệnh y chính là mệnh tài xế vậy.

Vì thế y liền lái chiếc xe Du Khâm cho y kia tới tiệm cơm mà Phó Quân đang ở.

Phó Quân nhìn qua tin nhắn trên di động, liền bóp tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, sau đó trở về phòng.

“Ai? Phó Quân, vừa rồi cậu đi đâu lâu vậy.” Đạo diễn thấy hắn đã trở lại, vội vàng hô lên: “Mau tới uống vài ly với tôi.”

Phó Quân cười xin lỗi, cầm áo gió trên lưng ghế: “Đạo diễn, tôi đột nhiên có việc, có lẽ không thể uống cùng ngài được nữa.”

“Ai ai ai, đêm nay cậu chính là một ly cũng chưa uống, sao có thể chạy chứ.”

Ngày thường đạo diễn nghiêm túc thì nghiêm túc, chính là có chút nghiện rượu, uống rượu liền nổi điên, toàn nhờ biên kịch bên cạnh cản lại: “Phó Quân cậu cứ đi trước đi, đừng để ý ông ấy.”

“Không được! Phải uống! Không uống không thể đi!”

Thấy trường hợp này, mọi người đều cười.

Từ Thiến Thiến bên cạnh nhìn trái nhìn phải, không nghĩ khiến Phó Quân khó xử, còn muốn khuyên một chút, lại thấy Phó Quân cười cười, cầm lấy một ly rượu, một hơi uống cạn, còn đưa đáy ly cho đạo diễn kiểm tra.

Hắn dùng ngón cái xoa vết rượu bên môi, gật đầu: “Vậy tôi xin đi trước.”

Từ Thiến Thiến chỉ phải nhìn theo hắn rời đi, ngồi lại vào ghế.

“Thiến Thiến của chúng ta hình như rất thích Phó ảnh đế nha.” Nữ nhị bên cạnh tựa hồ cũng có chút quá chén, phát hiện biểu tình của Từ Thiến Thiến, liền ôm vai Từ Thiến Thiến nói giỡn, Từ Thiến Thiến vội vàng lắc đầu: “Không có, anh, anh ấy là thần tượng của tôi, từ cao trung tôi đã thích anh ấy rồi.”

“Thì ra là thế, tôi đã nói mà. Vậy bây giờ cô cũng có thể xem như truy tinh thành công rồi nha.”

Từ Thiến Thiến miễn cưỡng cười cười: “Chắc vậy.”


“Anh cùng bạn ăn cơm ở đây à? Tiệc xã giao?” Sở Văn Lâm thấy hình như nơi này là một tiệm cơm.

“Không có gì, cũng không quan trọng.” Phó Quân vừa nói vừa nhìn kỹ mặt y, cười nói: “Lần cuối chúng ta gặp nhau hình như là hơn mười ngày trước, nhưng sao tôi lại cảm thấy đã rất lâu không gặp anh rồi vậy.”

“Có sao?” Sở Văn Lâm khởi động xe.

“Có, cũng có thể là do tôi nhớ anh quá đi.” Nói xong, hắn ra dáng ra hình mà thở dài.

Sở Văn Lâm cạn lời: “Đừng nói giỡn.”

Phó Quân thấp thấp cười một tiếng: “Vậy, chúng ta nên đi đâu đây?”

“Trễ thế này tôi cũng không biết, anh biết chỗ nào đi được không?”

“Nhà tôi.” Phó Quân chống ghế dựa nghiêng người qua: “Thế nào?”

“Tôi muốn mời anh ăn, vậy đến nhà anh chẳng lẽ tôi phải nấu cơm cho anh sao?”

Phó Quân nhếch khóe miệng, lại nhỏ giọng nói nhẹ bên tai y: “Tôi nấu cho anh cũng được.”

Cuối cùng Sở Văn Lâm vẫn khuất phục.

Dù sao cũng là y có việc cầu người.

Nhưng dù sao cũng đã là buổi tối, cũng không phải thật sự nấu cơm, Phó Quân chỉ mở một bình vang đỏ ra.

“Lại nói tiếp, chuyện của em trai tôi lần trước còn chưa kịp xin lỗi anh.” Phó Quân đưa một ly vang đỏ cho Sở Văn Lâm đang ngồi trên sô pha, ngồi xuống bên người y.

Đối với chuyện này, Sở Văn Lâm nghe hắn xin lỗi còn có chút ngượng ngùng, rốt cuộc cuối cùng người nhập viện chính là em trai của Phó Quân: “Không có việc gì.”. truyen bac chien

“Nó chính là vĩnh viễn cũng không thể lớn nổi.” Phó Quân lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ với người em trai này.

“Đúng thật, tuy rằng lớn lên rất giống anh, nhưng tính tình lại không giống chút nào.”

“Nga?” Phó Quân giống như cảm thấy có chút hứng thú: “Vậy tính tôi thế nào.”

Sở Văn Lâm uống một ngụm vang đỏ: “Tính anh rất tốt.”

Nghe thấy câu trả lời có vẻ có lệ này, Phó Quân lại bật cười: “Vậy, anh muốn tôi làm gì?”

“Cũng không có gì, tôi biết hình như anh có giao tình cùng đạo diễn Cung đúng không. Nghe nói gần đây ông ấy muốn quay một bộ điện ảnh, cho nên anh có thể giúp tôi, đề cử Từ Thiến Thiến một chút không.”


Cung đạo là một trong những đạo diễn nổi tiếng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong nước, những bộ phim do chính ông chọn kịch bản khởi quay, không có bộ nào không cháy vé. Trong điện ảnh của ông, xuất thân của nữ chính nam chính cũng không phải luôn là tuyến một tuyến hai, nhưng một khi điện ảnh chiếu ra, tên của bọn họ đều sẽ được nhà nhà biết đến.

Động tác của Phó Quân thoáng dừng, hắn nhìn ánh sáng phản xạ qua chân cốc, thanh âm có chút trầm thấp: “Chuyện này, là vì anh, hay là vì cô ấy.”

Nếu là vì chính y, vậy chỉ là muốn phủng hồng minh tinh dưới trướng sau đó mưu lợi cho chính mình, nếu là vì Từ Thiến Thiến ——

“Anh thích cô ấy?” Phó Quân trực tiếp đổi cách hỏi, nhàn nhạt cười nhìn Sở Văn Lâm.

Sở Văn Lâm do dự chốc lát, không biết nói thế nào.

Nhưng xem ánh mắt có chút mờ mịt của y, Phó Quân lại bật cười: “Được, tôi giúp anh.” Nói xong giơ ly chạm chạm ly y: “Cụng ly.”

Sở Văn Lâm có chút ngốc, sao tự nhiên lại nguyện ý giúp y?

Nhưng Phó Quân cũng không để y nghĩ nhiều, lại lấy mấy bình rượu khác nhau ra rót cho y.

Cuối cùng hai người có chút quá chén, Sở Văn Lâm trực tiếp dựa vào trên sô pha ngủ rồi.

Phó Quân nâng Sở Văn Lâm vào phòng ngủ, đặt y lên giường, ánh mắt lại bị một thứ hấp dẫn, biểu tình hắn phai nhạt, nhẹ nhàng nâng tay xốc cổ áo Sở Văn Lâm lên, liền thấy chỗ cổ y có chút dấu vết màu đỏ ái muội. Ánh mắt Phó Quân nháy mắt trầm xuống dưới.

Sở Văn Lâm không chút phòng bị nhắm hai mắt nằm trên giường, lông mi dưới mí mắt rũ xuống một bóng râm, bờ môi đạm sắc tựa hồ còn vương chút hơi rượu, dưới ánh đèn có vẻ thực ẩm ướt.

Đầu óc Phó Quân dường như cũng có chút mê muội, nhìn phiến môi mềm mại kia, ánh mắt hắn có chút mê ly, cuối cùng nhịn không được mà chậm rãi cúi đầu.

Lúc này, một tiếng chuông vang bỗng nhiên đánh thức ý thức hắn.

Hắn đứng thẳng người lên, lau lau mặt lấy di động ra, liền thấy tin nhắn ông nội gửi cho hắn.

【 Khi nào về. 】

“Về” ở đây chính là về Phó gia, chính là trở thành người thừa kế Phó gia.

Điều này cũng có nghĩa, hắn cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể làm ra bất luận chuyện gì khác người.

Phó Quân quay đầu nhìn Sở Văn Lâm một cái, ngồi cạnh mép giường một hồi lâu.

————

Tác giả có lời muốn nói: Ai, Sở Sở a, con xem bao nhiêu người vì con mà tan nát cõi lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận