Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Mà ở kinh thành, tin tức Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm hộ giá hy sinh lại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Thế tử Chử thị phong hoa tuyệt đại năm đó, lại đột nhiên ngã xuống như thế, làm mọi người không khỏi líu lưỡi.

Trên dưới Chử gia càng là cả kinh, loạn thành một nồi.

Tộc trưởng Tam thúc công ngồi trong đại đường, phía dưới là tông thân trong tộc cùng với tổ mẫu, lão thái thái, ngoại trừ Chử Nhị gia yếu người không tiện ra khỏi cửa, tất cả đều có mặt đầy đủ.

“Hiện giờ chúng ta phải làm thế nào cho phải đây?” Cũng không biết là ai đột nhiên hỏi ra một câu này.

Mũi Tam thúc công hừ ra một hơi: “Còn có thể làm sao? Lấy y quan đưa tang, đại táng.”

Dứt lời, những người khác yên tĩnh một trận. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, thứ bọn họ muốn hỏi không phải là chuyện này, mà là sau này đám người họ Chử họ nên làm sao bây giờ?

Ngày xưa gia nghiệp trong tộc đều do Chử Tu Diễn quản, chi phí ăn mặc tiêu phí cũng đều do phòng hắn chi ra, sổ sách cũng ở trong tay hắn, lúc này Chử Tu Diễn đột nhiên chết đi, các cửa hàng lớn phía dưới do ai tiếp quản cũng rất khó nói rõ, càng quan trọng là, ngày sau ai thay Chử Tu Diễn giao tiếp với Nghiêm Biên Tông bọn họ cũng không biết.

Tức phụ tứ phòng đưa mắt ra hiệu cho trượng phu của mình, thấy lão do dự một chút làm bộ không nhìn thấy, liền lén véo lão một cái.

Lão bị véo hít hà một hơi, tứ phòng rút tay về, lão đành yếu ớt đề nghị nói: “Nếu không, chia hết sản nghiệp trong tộc đi?”

Lão vừa mở miệng, người khác cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng rồi, chia đi.”

Nghiêm Biên Tông đoán không sai, Chử Tu Diễn là trụ cột của Chử gia, không có hắn, những người còn lại cũng không tích sự gì, bọn họ làm như vậy bất quá là lẽ thường ở đời, đều tính toán vì tương lai của mình mà thôi.

Dần dần trong phòng bắt đầu cãi nhau lên.

“Ta không tham lam, chỉ cần trà nghiệp ở phương nam là được.”

“Ngươi nằm mơ à, trà nghiệp chính là mối lớn, muốn phân cũng phải phân cho ta, ta hàng năm bôn ba bên ngoài, hiểu biết rộng lớn hơn ngươi nhiều?”

“Vậy chúng ta thì sao?”

Nháy mắt tiếp theo, Tam thúc công đập lên bàn một cái, một tiếng phanh vang lên làm mọi người an tĩnh lại, ánh mắt lão lạnh lùng xẹt qua: “Tộc trưởng này còn chưa chết đâu.”

Người ở dưới thấy tiếng nói nhiều, lá gan cũng phình lên: “Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?”

Tam thúc công nhướng mày: “Không làm gì cả! Sau này sổ sách của Chử Tu Diễn đều đưa tới chỗ ta, do ta tiếp quản, còn lại cứ làm theo ngày thường, các ngươi chỉ cần lo tốt cho bản thân là được, ta cũng sẽ không cắt xén của các ngươi cái gì. Nếu ai có tâm tư bất chính, liền lập tức cút ra ngoài cho ta.”

Mọi người đột nhiên nghẹn lời, rốt cuộc Tam thúc công cũng là tộc trưởng, nếu lão muốn xoá tên một người khỏi gia phả, tuy không nói dễ dàng, nhưng chỉ cần bắt được chút sai lầm gì đó, vậy liền xong rồi.

Lão thái thái thở dài một tiếng, giương mắt nhìn lão một cái: “Lo xong tang sự cho Tu Diễn trước đã rồi nói sau.”

Tam thúc công đang chuẩn bị kêu Tranh Việt lại đây lúc này mới nhớ tới vẫn còn chưa làm tang lễ cho Chử Tu Diễn, không khỏi có chút xấu hổ khụ một tiếng: “Vậy đặt mấy việc này qua một bên trước đã. Ta gọi người đi chuẩn bị y quan, đại táng hắn trong phần mộ tổ tiên của Chử gia đi.”

Lão thái thái không nói gì, lại thở dài một tiếng đứng dậy, lắc đầu đi ra ngoài.

Cả một phòng đều là thứ máu lạnh a.

——

Hạ nhân suốt đêm treo lụa trắng lồng đèn hai bên bảng hiệu của Chử phủ, toàn phủ một mảnh yên lặng.

Thanh Vân Trai thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng khóc nức nở.

Duẩn Đào dựa vào cửa sổ nhịn không được mà khóc thút thít, nước mắt chảy ra đã sũng ướt khăn tay.

Xuân Thủy xoa xoa khóe mắt, vỗ vỗ bả vai nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng khóc nữa, còn phải chuẩn bị quần áo cho Thế tử và công tử nữa.”

Sở Văn Lâm không phải người Chử gia, không thể vào phần mộ tổ tiên, chỉ có thể đặt mua một khối đất ở ngoại ô cho y.

Duẩn Đào hít hít mũi, dùng ngón tay lau khô nước mắt, gật gật đầu.

Tranh Việt thấy các nàng như thế, hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là không nói ra.

“Tranh Việt.” Một người đi tới, thấp giọng nói với gã: “Tộc trưởng sai tôi tới lấy hết sổ sách dưới tay Thế tử qua đó.”

Không đợi Tranh Việt lên tiếng, Duẩn Đào liền lại đây, khóe mắt còn phiếm hồng, nhưng lúc này lại trừng rất to: “Đây là có ý gì? Thây cốt Thế tử chúng ta còn chưa lạnh, y quan còn chưa kịp hạ táng, các ngươi, các ngươi liền vội vã như vậy?”

Thần sắc người này cứng đờ, có chút cứng rắn nói: “Đây là lời tộc trưởng phân phó, không nghe cũng phải nghe.”

Duẩn Đào tức giận không thôi còn định nói thêm gì, lại bị Xuân Thủy ngăn cản: “Duẩn Đào, bây giờ nói gì cũng vô dụng, chúng ta vẫn nên lo chuẩn bị hậu sự cho Thế tử thì hơn.”

Duẩn Đào lau mũi, có chút không phục xoay người không nói nữa.

Tranh Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nọ một cái: “Nếu tộc trưởng muốn, vậy thì lấy đi.”

Người này cười một tiếng: “Vậy mới phải chứ.”

Tranh Việt đi đến cạnh giá sách, mở ngăn tủ ra, ôm một chồng sổ sách bên trong ra, giao cho tên hạ nhân kia.

Duẩn Đào nghiến răng nghiến lợi mà nhìn gã đắc ý dào dạt bỏ đi, xoa khăn tay mắng: “Đáng ghét.”

“Không sao, cho dù lão cầm đi, cũng phải xem lão có bản lĩnh giữ lại nó hay không.” Biểu tình Tranh Việt thản nhiên nhìn gã đi xa, ngẩng đầu nhìn ngoài viện, chân trời đã bắt đầu trắng dần, trời cũng sắp sáng.

——

Chử Tam thúc công sai người đặt y quan vào quan tài, đình quan ngay tại đại đường của Chử gia.

Vừa thắp xong một nén nhang, hạ nhân bên cạnh còn đang đốt tiền giấy, liền nghe hạ nhân tới báo: “Tộc trưởng, Ngô công công tới, nói là Hoàng Thượng có chỉ, truy phong Thế tử.”

Biểu tình Tam thúc công thoáng dừng: “Mau mời. Gọi tất cả mọi người lại đây.”

Chử gia một mảnh đồ trắng, Tam thúc công cùng lão thái thái một thân mộc mạc tiến đến đón chào: “Tham kiến công công.”

Ngô công công dẫn theo một đám tiểu thái giám đi đến, nhìn quan tài tơ vàng gỗ nam được đặt giữa đại đường: “Mong ngài nén bi thương.” Nói xong lơ đãng liếc mắt một cái liền thấy Tranh Việt quỳ ở góc phòng đang giương mắt nhìn lão chằm chằm, che miệng, ho khan một tiếng. Tuy nói ra có chút không ổn, nhưng vì để không ai hoài nghi, nên cũng chỉ có thể làm vậy.

Sau đó lão liền chậm rãi mở thánh chỉ ra.

——

Trong đại đường, mọi người quỳ xuống đất nín thở, ngoài Chử phủ lại vang lên một trận tiếng bánh xe, một chiếc xe ngựa ngừng lại trước phủ. Hai tên giữ cửa kỳ quái nhìn thoáng qua.

Liền thấy màn xe bị người xốc lên từ bên trong.

Lộ ra đầu tiên là một chiếc giày bó được thêu bằng chỉ vàng, sau đó là góc áo tuyết trắng, ngẩng đầu liền thấy một nam tử mặc trường bào nguyệt bạch, khoác áo choàng ám văn dẫm lên ghế con đi xuống dưới, tóc dài thúc cao, lộ ra một chiếc mặt nạ tinh xảo nửa bên mặt.

Người này không phải Chử Tu Diễn là ai.

Trong nháy mắt nhìn thấy Chử Tu Diễn, hai tên trông cửa tức khắc mở to hai mắt nhìn, trong miệng lẩm bẩm: “Thế, Thế tử……”

Lồng đèn trắng trên đầu còn đang cháy, lụa trắng theo gió bay lên, người vốn đã chết lại đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, hai người hoảng sợ đến mức không ngừng lui ra sau, bị bậc thang vướng ngã trên đất.

Chử Tu Diễn không để ý đến họ, xoay người nâng tay hướng về phía xe ngựa, dắt lấy tay của Sở Văn Lâm, ôm eo y đỡ y từ xe ngựa xuống dưới.

Hoán Viễn bên cạnh lạnh lùng nhìn hai tên trông cửa: “Thế tử trở về, còn không vào thông báo.”

Lúc này bọn họ mới phản ứng lại, liếc nhau, mới ý thức được Thế tử nhà mình cũng chưa chết, vội vàng nói: “Dạ, dạ……”

Nói xong liền té ngã lộn nhào vào trong phủ.

Trong đại đường, Ngô công công đang đọc thánh chỉ: “Hoàng đế chiếu rằng, Chử thị Tu Diễn đoan trọng hiền lương, kính chi thầm duật, chuyến này không màng nguy nan, hộ giá có công, truy phong Nghĩa Hầu, hiến phu Thái Miếu, dùng để bày tỏ ý an ủi biểu dương, ban cho thù vinh……”

Lại đột nhiên vào lúc này lại bị người đánh gãy: “Tộc, tộc trưởng, Thế tử đã trở lại!”

Tam thúc công nghe xong trong lòng nhảy dựng, lập tức đứng dậy, nhăn mày nhìn về phía bọn họ: “Nói quàng nói xiên cái gì thế, dám to gan mạo phạm thánh dụ, người đâu, đuổi hai tên điên này ra ngoài.”

Ngô công công lại tạm dừng, trong mắt chợt lóe, hỏi hai tên trông cửa: “Sao lại thế này?”

“Thế tử hắn, hắn đang ở ngoài phủ, còn có Sở Văn Lâm bên cạnh nữa.” Tên trông cửa quỳ trên mặt đất, chỉ ra ngoài cửa, lời nói đã có chút không rõ: “Là thật đó, nô tài thật không dám nói bậy.”

“Sao có thể, Chử Tu Diễn đã chết vì cứu giá, mọi người đều biết, sao có thể trở về.” Chử Tam thúc công vội vàng giải thích: “Ngô công công, hai tên hạ nhân này chắc chắn đã phát điên, tại hạ nhất định nghiêm trị, còn mong Ngô công công không nên trách tội.”

Lúc này, lão lại không phát hiện sắc mặt đám người phía sau đều thay đổi.

“Cung nghênh Thế tử, công tử.”

Thanh âm thanh triệt của Tranh Việt vang lên, Chử Tam thúc công sửng sốt một chút, nhìn ra phía sau Ngô công công, liền thấy Chử Tu Diễn đang ngược sáng mà đến.

Hắn một bộ bạch y, đang cúi đầu nhìn Sở Văn Lâm sắc mặt có chút tái nhợt bên cạnh, giơ tay dùng áo choàng to rộng che chắn sau lưng y, giúp y che khuất gió lạnh ngày mùa thu.

Nghe thấy thanh âm của Tranh Việt, Chử Tu Diễn nâng mắt lên, ánh mắt xẹt qua đám người, chậm rãi cười: “Làm các vị đợi lâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui