Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái

◎Khấu Thu: Khí công thì làm sao? Khí công cũng được coi là vận động đấy nhá! ◎

"Đấu tranh này là trận cuối cùng, kết đoàn lại để ngày mai!

L'Internationale sẽ là xã hội tương lai!

Đấu tranh này là trận cuối cùng, kết đoàn lại để ngày mai!

L'Internationale sẽ là xã hội tương lai!!" [*]

[*] Tham khảo wikipedia tiếng Việt, hoặc Youtube cũng được nhé mọi người, nghe xong tưởng được gia nhập Đảng luôn...

Sau khi khúc ca kích động lòng người này kết thúc, vẻ mặt của những người ở trong quán bar đều vô cùng phấn khích.

... Quào ơi.

Thật sự gây kích động lòng người, muốn vỗ tay cổ vũ ghê cơ.

Cán bộ kỳ cựu Khấu cầm micro, vẫn thấy chưa thỏa mãn cho lắm: "Tôi xin phép hát thêm bài 《Yellow river canata》[1] nữa nhé?

[1]. Yellow River Cantata (: 黄河大合唱;: Huánghé Dàhéchàng) là một của nhà soạn nhạc Trung Quốc (1905–1945). Được sáng tác tại vào đầu năm 1939 trong, tác phẩm được lấy cảm hứng từ một của, cũng được chuyển thể thành lời.

......

Xung quanh im lặng chết chóc.

Cuối cùng thì bài hát vẫn không thể hát được, bartender gắng gượng mỉm cười mời quý ngài này bước xuống khỏi sân khấu, sau đó để cho hai người đẹp múa cột lên chiếm lĩnh lại sân khấu với tư thế nhảy cuồng nhiệt bốc lửa. Bầu không khí quái dị trước đó hoàn toàn bị phá vỡ, quay trở về dáng vẻ xa hoa trụy lạc ban đầu, mùi vị ngập tràn vàng son của chủ nghĩa Tư bản.

Khấu Thu vẫn thấy hơi thất vọng.

Năng lượng giống như ban nãy ấy, đoàn kết tích cực bao nhiêu cơ chứ?

Y đứng dậy đi đến vệ sinh để xả nỗi buồn, vào lúc đứng rửa tay trước bồn rửa thì lại nhìn ngoài ý muốn nhìn thấy một cô gái tóc nâu xoăn dài đang đứng ngay phía sau y. Nhìn quần áo cô gái mặc trên người, rõ ràng có xuất thân gia cảnh tốt đẹp, móng tay sơn đỏ giơ lên vuốt lọn tóc rũ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi... anh có phải anh trai của Hạ Tân Tễ không?"

Khấu Thu vẩy bọt nước dính trên tay, kinh ngạc nhìn cô gái.

"Em tên là Trần Đình Đình," cô gái xinh đẹp giới thiệu, "Là bạn cấp 3 của Hạ Tân Tễ ạ."

Tính cách của Trần Đình Đình rất vui vẻ nhiệt tình và tràn đầy sức sống, cán bộ kỳ cựu Khấu rất vui lòng khi được tiếp xúc với thế hệ mới của Tổ quốc, y cười nói: "Xin chào em, làm sao mà em nhận ra được anh?"

"Anh Hạ luôn chờ đón Hạ Tân Tễ ở cổng trường." Trần Đình Đình mím môi cười, nụ cười tự nhiên thoải mái, "E rằng anh Hạ cũng không biết có biết bao nhiêu người luôn nhìn theo anh ấy nhỉ?"

Cô vẫn còn nhớ rõ như in.


Khác biệt hoàn toàn so với những thằng trẻ trâu châm lửa hút thuốc vì muốn học đòi làm người lớn trong khuôn viên trường, quần áo của người nọ luôn sạch sẽ một cách lạ lùng, không cầu kỳ kiểu cách phức tạp, luôn đứng thẳng lưng, thỉnh thoảng cổ tay áo sơ mi sẽ được xắn gọn lên để lộ đường nét cẳng tay đẹp đẽ, nhẹ nhàng dựa lưng vào thân cây rồi lật giở từng trang sách cầm trong tay.

Chỉ một cái liếc mắt mà khiến cho Trần Đình Đình nhớ suốt hai năm.

Đó là giấc mộng thiếu nữ mà cô không bao giờ quên nổi, có lẽ cho đến hôm nay, tình cảm đó đã bị thời gian mài mòn gần hết nhưng chỉ cần nhắc đến thì nó vẫn tượng trưng cho thanh xuân của cô.

"Năm đó em có nhờ Hạ Tân Tễ gửi thư tình của em cho anh," cô gái khẽ cười, "Nhưng anh không trả lời lại em —— em chỉ biết, anh hy vọng em sẽ học tập cho thật tốt mà thôi."

"Thư tình gì?"

Cán bộ kỳ cựu Khấu nhíu mày.

Y dừng lại một chút, như thể đang cố đào lại điều gì đó từ trong hồi ức của mình, nói: "Có phải là bức thư màu hồng phấn, bên trên còn vẽ hình trái tim không?"

Trần Đình Đình hơi kinh ngạc, cô không kìm nén được cảm giác vui mừng trong lòng, không nói thêm một lời nào nữa, hốc mắt hơi đỏ lên, chỉ đơn giản nói: "... Anh vẫn nhớ rõ ạ."

Như vậy là đủ rồi.

Đủ để kết thúc một mối tình đơn phương mà bản thân cô không có đủ dũng khí để nói ra thành lời.

Khấu Thu cười nhẹ, y rút một tờ khăn giấy từ trong hộp đựng giấy ra, đưa cho cô gái có vẻ sắp bật khóc này.

"Sau này..." y chậm rãi nói, "Em sẽ tìm được người mà bản thân em mong muốn."

Trần Đình Đình cố chớp mắt để che giấu những giọt nước mắt của mình.

"Vậy còn anh thì sao?"

"Anh?"

Khuôn mặt của cán bộ kỳ cựu Khấu trở nên nghiêm túc hơn chút.

Cô gái nín thở nhìn y.

"Anh muốn gì?"

Hệ thống thở mạnh một hơi, nó muốn hút một điếu thuốc để trút bày hết thăng trầm cuộc đời.

"Điều đầu tiên," Khấu Thu trịnh trọng nói, "Anh muốn trở thành một Đảng viên!"

Cô gái: "... Dạ?"

"Sau đó," Khấu Thu dõng dạc nói, "Anh muốn cống hiến cuộc đời hữu hạn này của mình để hết lòng vì dân phục vụ!"


Cô gái nhìn y rồi rơi vào trạng thái hoảng hốt theo kiểu 'Tôi có thật sự tồn tại trên thế giới này hay không, tại sao sự việc lại phát triển theo hướng tôi không lường trước được?', vẻ đờ đẫn đó lộ rõ trên từng lỗ chân lông của cô. Hệ thống nhìn dáng vẻ khiếp sợ của đứa trẻ này khi phát hiện tam quan đổi mới, nó chỉ muốn thở dài rồi xoa đầu của cô thôi.

Cứ từ từ thôi, nó buồn bã nghĩ, rồi kiểu gì cũng phải quen.

Sau tất cả... tui đã bị giáo dục đến mức chết lặng như vậy đó.

- ---

Khi quay về bên cạnh thằng nhóc nhà mình, Hạ Tân Tễ đã đứng lên chuẩn bị đi tìm y, nhìn thấy y đến gần thì lông mày đang nhăn chặt của hắn mới buông lỏng, còn tự nhiên như không duỗi tay nhào thẳng vào lòng y.

"Anh ơi ~ Sao anh đi lâu thế ạ?"

Cán bộ kỳ cựu Khấu do dự mất một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Tễ?"

"Dạ?"

"Em..."

Lời phía sau còn chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang, "Thôi bỏ đi, không có gì đâu."

Đứa nhỏ tò mò quan sát y, ánh mắt đầy vẻ chẳng hiểu ra sao, lôi kéo tay áo y rồi lải nhải: "Anh, anh ơi, làm sao vậy ạ? Nói đi, nói cho em biết đi ——"

"Không có gì đâu," Khấu Thu dung túng xoa đầu hắn, "Không quan trọng."

Y không hỏi về vấn đề này nữa.

Nhưng mà trong lúc đêm khuya thanh vắng, hệ thống khẽ nói: 【Chỉ sợ cậu ta không giống như trong tưởng tượng của cậu.】

Y cho rằng đó là một bông hoa nhỏ màu trắng đơn thuần trong sáng, nhưng hôm nay đột nhiên bông hoa đó lại bị người ta xé bỏ lớp ngụy trang, màu sắc lộ ra đằng sau khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc.

Khấu Thu không ngủ, y nằm trên giường trở mình một cái, vẫn chưa có câu trả lời cho vấn đề này.

Ngày hôm sau, điểm đến của chuyến đi được ấn định là viện bảo tàng. Nhưng hành trình của họ mới đi được nửa chặng đường thì đã nhận được cuộc điện thoại của người ở nhà cũ, phải lập tức vội vã trở về nhà.

Ông cụ Hạ bị bệnh.

Ông nằm trên giường bệnh, cả người chìm vào trong chăn đệm trắng xóa, sắc mặt ông lúc này cũng trắng bệch chẳng khác nào cái giường này, mãi cho đến khi nhìn thấy thằng cháu lớn nhà mình thì ông mới gắng gượng cử động, để người khác giúp đỡ ngồi dậy.

"Thanh Nhiên," ông mệt mỏi nói, "Cháu đã về rồi à?"

Khấu Thu nhìn bộ dáng tuổi xế chiều của ông, cổ họng không khỏi nghẹn ngào, giả bộ thoải mái ngồi xuống bên cạnh ông.


"Dạ vâng, cháu về rồi."

"Ông nội."

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, mấy vị bác sĩ đứng bên ngoài đã lắc đầu với Khấu Thu và Hạ Tân Tễ.

"Dựa theo tình hình hiện tại thì e rằng chỉ còn ba bốn tháng..."

"Bình thường hay bận tâm lo nghĩ quá nhiều, lời dặn dò lúc trước cũng không nghe theo hoàn toàn nên tình trạng bây giờ thực sự không ổn chút nào."

"Đề nghị người nhà chuẩn bị sẵn tinh thần..."

Những lời nói này, một câu Khấu Thu cũng không nghe vào trong đầu được. Trong đầu y tưởng như đang có hàng ngàn hàng vạn con ong đang bay vù vù, lặp đi lặp lại chỉ có một câu.

Ông nội phải chết sao?

Sao có thể như vậy chứ... Rõ ràng đây là một ông cụ tràn ngập tinh thần, luôn chính trực và thiên vị mình cơ mà.

Thậm chí Khấu Thu còn chuẩn bị tốt tinh thần để có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, nhưng đến tận hôm nay y mới hiểu rằng cái chết của người thân còn khó lòng chấp nhận hơn cả việc bản thân y phải chết.

Đằng sau có người tiến lên vỗ lưng y, chậm rãi vươn tay ôm y, thấp giọng nói: "Anh ơi?"

Khấu Thu gắng gượng mỉm cười.

"Không có việc gì đâu," y nhẹ giọng nói, "Đi thôi."

Ông cụ Hạ nhập viện, mọi công việc trong công ty đều dồn hết lên vai Hạ Tân Tễ, hắn bắt đầu thường xuyên đi qua đi lại giữa công ty và bệnh viện. Thỉnh thoảng vất vả mệt mỏi mở cửa ra là có thể nhìn thấy Khấu Thu cùng với ông cụ Hạ hồi quang phản chiếu đang ngồi xếp bằng trên giường bệnh cùng với mấy quả óc chó. Hai người ngồi thẳng tắp, tay bận rộn nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào bản tin thời sự trên TV.

Khấu Thu: "Quả óc chó này vuốt không được mịn lắm..."

Ông cụ Hạ gật đầu, rất đồng ý: "Ông cũng nghĩ như vậy."

Thế là lại ném nó vào trong hộp rồi bốc lên bốc xuống một hồi, sau đó chậm rãi lấy hai quả khác trong hộp ra, đưa cho cháu trai một quả.

"Nào nào nào, thử cái này xem."

Hạ Tân Tễ nhìn tư thế giống hệt nhau của hai cán bộ kỳ cựu này, không khỏi cười khẽ một tiếng."

Ngoại trừ quả óc chó thì có khi hắn còn thấy Khấu Thu đang tập luyện khí công cùng với ông cụ Hạ. Tập khí công khỏe mạnh Bát Đoạn Cẩm, chân trái bước sang... độ rộng chân bằng với vai... hạ thấp đầu gối xuống... hai tay ôm trước bụng...

Lúc nhìn thấy lần đầu tiên, thế mà còn dọa y tá đến mức sang chấn tâm lý luôn.

Một thanh niên tốt đẹp, tuổi mới ngoài hai mươi, dáng vẻ cũng tuấn tú lịch sự, cuộc sống mới bắt đầu mà thôi, tại sao lại úng đầu học tập theo cuộc sống nhảy quảng trường của các ông bà cụ?

Nhưng sau nhiều lần nhìn thấy, thậm chí cảm giác của cô còn tê liệt hẳn đi, chỉ trong một tháng, cô còn chủ động tìm một bộ video dạy Thái Cực quyền với ý đồ muốn mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho đồng chí già họ Khấu – người đang cố gắng rèn luyện cơ bụng bằng cách rèn luyện khí công.

Cuối cùng thì ông cụ Hạ vẫn ra đi một cách thanh thản.

Trước khi mất, ông nắm tay Khấu Thu, hết cầm rồi lại nắm, như là muốn khắc sâu gương mặt đứa cháu mình nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn vào trong đầu. Ông nhìn rất lâu, lúc này mới có thể an tâm nhắm mắt lại.


Khấu Thu ngồi bên giường ông không hề nhúc nhích, không phát ra một tiếng khóc nào.

Nhưng hệ thống biết rằng y muốn khóc lắm rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, ông cụ Hạ là người duy nhất dạy Khấu Thu biết thế nào là tình thân, sự tồn tại của ông chính là định nghĩa cuối cùng của Khấu Thu về hai chữ "Bề trên".

Nhưng bây giờ, hai chữ này đã không còn thuộc về Khấu Thu nữa.

Tang lễ không lớn lắm, chỉ mời những người đã nhiều năm qua lại cùng với nhà họ Hạ, hầu hết những vị khách đến thăm viếng đều nhìn hai anh em, ít nhiều họ cũng đều mang tâm trạng muốn xem trò hay.

Người nắm quyền đã không còn, vì tài sản của cái nhà này, chỉ sợ hai người này sẽ ầm ĩ đến mức long trời lở đất ấy nhỉ?

Khó lòng có thể giả vờ hòa thuận thân thiết trước mặt người khác như trước kia nữa, chậc chậc, vất vả ghê... Ơ ơ ơ? Đợi chút đã nào, sao hai người này lại đột nhiên ôm nhau làm cái gì???

Nhưng mà chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến cho bọn họ kinh sợ hơn.

Hạ Tân Tễ: "Tạm thời tôi sẽ tiếp quản công ty, nhưng tài sản đều là của anh trai tôi, tôi sẽ không lấy đi bất kỳ một thứ gì khác."

Khấu Thu: "Không không không, công ty là của em mà, tài sản cũng là của em, anh không cần."

Tui có dùng tài sản này làm gì đâu, tui chỉ muốn vì nhân dân phục vụ mà thôi!

Hạ Tân Tễ: "Không, là của anh."

Khấu Thu: "Không, là của em!"

Hạ Tân Tễ cố chấp: "Không, chính là của anh!!"

Khấu Thu: "Anh đã nói đó là của em thì phải là của em cơ mà, nhận đi!"

Nhưng vị khách trợn mắt há mồm nhìn:...

Đang quay Ích Đạt [2] đấy à...

[2]. Hình như là tên một loại kẹo cao su hương trái cây bên Trung thì phải...

Mẹ nó mấy người đang coi khối tài sản bạc tỉ này như quả bóng để đá qua đá lại đấy à, nói không cần là không cần thật luôn hả! Hai người đi theo đúng kịch bản không được hay sao?

Các cậu không muốn nhưng chúng tôi thì muốn đó!!!

[01/03/2024]

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Tân Tễ: (tràn trề thích thú) anh trai nói muốn luyện cơ bụng, luyện tập như thế nào ạ? Chống đẩy, hít đất hay là bài vận động giảm mỡ ạ?

Sau đó hắn bước chân vào phòng, chợt nghe thấy tiếng nhạc du dương của Bát Đoạn Cẩm: Chân trái bước sang... bằng chiều rộng vai... hạ thấp đầu gối... hai tay ôm bụng...

Hạ Tân Tễ:...

Luyện cơ bụng bằng cách này, e rằng phải luyện đến kiếp sau mất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận