Khấu Thu nghe thấy âm thanh của những giọt mưa rơi.
Âm thanh đơn điệu, lặp đi lặp lại cùng tần suất y hệt nhau.
Bên cạnh có người đang lo lắng đi qua đi lại, cuối cùng không nhịn nổi ném con dao trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc bọn họ có đưa tiền hay không? Không đưa à, không đưa thì để tao giết con tin!"
Khấu Thu cảm thấy có ánh mắt giống như lưỡi đao đang chậm rãi xẹt qua người mình.
Tiếng động xung quanh chợt trở nên hỗn loạn, có vài bàn chân đạp lên nền đất phát ra tiếng vang lộp bộp lộp bộp.
Khấu Thu nhân lúc rối loạn để lặng lẽ mở mắt ra liếc nhìn xung quanh.
Một khu nhà xưởng tối tăm ẩm thấp, tay chân bị trói cùng với đủ loại thùng giấy xếp loạn xung quanh.
Khấu Thu chuyển động tay chân, lờ mờ cảm thấy phía sau lưng mình còn có một người khác nữa, y hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy được cổ tay gầy yếu trắng muốt của người nọ, đoạn cổ tay đó trở nên sáng bóng kinh người trên nền đất bẩn thỉu nơi đây.
Những mạch máu màu xanh cùng những đường gân mảnh mai đã trực tiếp nói rõ thân phận của người này.
Là Hạ Tân Tễ.
"Anh ơi....." Hạ Tân Tễ cúi đầu, dường như đang cực kỳ mệt mỏi, giọng nói khe khẽ, "Anh có nghe thấy em nói gì không?"
Khấu Thu sờ soạng túm lấy tay hắn, cúi đầu ừ một tiếng, trên nền đất ẩm ướt, hai người dựa sát vào nhau, y thậm chí còn nghe thấy rõ được âm thanh tim đập thình thịch từ lồng ngực của đối phương.
"Bọn họ," Hạ Tân Tễ ho khan, "Họ sẽ chỉ giết một người......"
Hắn dùng sức giật tay, cố chạm vào lòng bàn tay Khấu Thu.
Khấu Thu giật mình cảm nhận thấy bản thân giống như đang cầm một cục băng trơn nhẵn, nhiệt độ đó khiến cho người y run rẩy, cơn rùng mình thấm vào tận trong tim.
"Chút nữa em có nói bất kỳ cái gì thì anh cũng không được phản bác lại —— nhớ kỹ đó anh!"
Khấu Thu còn chưa kịp trả lời lại thì đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, y nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ở trong lòng yên lặng gọi:【Con trai.】
【Tình hình bây giờ là như thế nào?】Khấu Thu hỏi.
Hệ thống ỉu xìu nói:【Cái này không phải nên hỏi cậu sao?】
Căn bản nó cũng chẳng biết tại sao nữa, từ sau khi gặp gỡ ký chủ, tất cả nội dung vở kịch đều như con ngựa hoang đứt cương một đi không trở lại —— không chỉ việc cậu ấm ngon lành cành đào như Hạ Thanh Nhiên chuẩn bị đi thi công chức, đến cả vai chính công cùng vai chính thụ cũng có những bước đường dài trên con đường dạy dỗ trở thành người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản —— việc này hoàn toàn đi ngược lại với dự đoán ban đầu của nó về cốt truyện ngược cặn bã!
Nó xốc lại tinh thần rồi đi lần mò cả nửa ngày nhưng vẫn không tìm thấy chút liên hệ nào về vụ bắt cóc trong cốt truyện ban đầu, chỉ khi nhìn thấy mặt của đám bắt cóc thì tinh thần của nó mới chấn động mạnh mẽ.
【Cái đám bắt cóc này —— có vẻ hơi quen mắt nha,】Nó suy nghĩ một lát,【Trông có vẻ giống kẻ thù của nhà họ Hạ trong ký ức của nguyên chủ nhỉ?】
【................】Trong lòng Khấu Thu chợt dâng lên dự cảm không tốt cho lắm.
Một lát sau, dự cảm không tốt này đã biến thành sự thật —— bởi vì đám bắt cóc đang nhe răng cười ác độc này đã căm hận nhà y đến mức nghiến răng nghiến lợi, chúng bước đến xách cổ áo Hạ Tân Tễ, cộc cằn đánh thức cả hai con tin.
Khấu Thu mở mắt ra, liếc mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Tân Tễ, trái tim lập tức bị treo cao.
Con trai của y!
"Mở to mắt ra mà nhìn xem, mày thật sự đã rơi vào tay tao," Lưỡi đao của bọn bắt cóc chầm chậm đảo qua hai bên má Khấu Thu đang bị trói tay trói chân, cảm giác lạnh lẽo khiến Khấu Thu rùng mình, "Có tức giận không nào, cậu chủ Hạ?"
"Hãy nhìn cho kỹ vào ——" gã nhe răng cười, "Nói không chừng đây là lần cuối mày có thể nhìn đấy."
Khấu Thu nuốt ngụm nước bọt, dự định giảng đạo lý với gã, "Đồng chí này, chúng ta hiện nay đang ở trong xã hội pháp trị, đùa giỡn như này không hợp lý cho lắm đâu."
Chú cảnh sát sẽ đến gông cổ anh đi đó!
Bọn bắt cóc nhổ nước bọt xuống nền đất, giọng nói càng hung tợn.
"Giảng đạo lý cái gì?" Gã cười khẩy, "Mày có muốn nói đạo lý cùng với dao của tao không?"
Lời còn chưa kịp dứt, tay gã đã hơi dùng lực ấn xuống, trên cổ Khấu Thu lập tức xuất hiện một vệt máu —— sức lực rất lớn, cơn đau dời núi lấp biển kéo thẳng đến khiến cho Khấu Thu nổi lên trực giác đáng sợ, người này thật sự có thể cắm dao vào cổ y luôn đấy.
"Tao sẽ không để cho mày được chết dễ dàng như vậy đâu," vẻ mặt của tên bắt cóc càng ngày càng dữ tợn, mũi dao trượt dài xuống dọc theo xương cốt của y, "Tao sẽ lột da róc xương mày rồi thả từng tí một vào trong nước sôi cho đến khi chín..."
Cha già Khấu nuốt ngụm nước bọt, tuyệt vọng nói với nhóc hệ thống nhà mình:【Tại sao anh ta lại hận tao như vậy?】
Hệ thống nói: 【Ba của cơ thể này đã lừa tình mẹ người ta.】
Khấu Thu khó có thể tin được, 【Thì sao chứ?】
Chuyện này thì liên quan quái gì đến tao?
Hệ thống nói: 【Sau khi chen một chân vào phá tan hạnh phúc gia đình nhà người ta xong thì ông ta phủi mông bỏ chạy, mà mẹ của gã vì yêu mù quáng quá mức nên đã nhảy sông tự tử, sau khi ba gã ta bị cắm sừng xong thì phát điên luôn, không được mấy năm cũng đi tù —— gia đình tốt đẹp của gã bị giày vò đến nỗi tan cửa nát nhà, nếu là cậu thì cậu có hận không?】
Khấu Thu im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: 【Vậy sao anh ta không tự đi tìm ba tao đi?】
Hệ thống nói: 【Ồ, bởi vì người chết rồi chứ sao...】
【...............】Khấu Thu nói, 【Vậy tao phải làm sao bây giờ? Dùng ánh sáng của chủ nghĩa xã hội khoa học để chiếu rọi anh ta à? Hay là nói cho anh ta biết rằng, không nên đau buồn nữa, tuy rằng ba mẹ anh không còn nữa nhưng tôi có thể làm ba của anh?】
E rằng y còn được chết nhanh hơn ấy nhỉ!
Khấu Thu đã từng chết một lần.
Thật sự rất đau đấy, giống như có dao con đang từ từ chọc ngoáy vào bên trong lục phủ ngũ tạng, khi vách gan bị chọc thủng còn phát ra một tiếng phốc nhè nhẹ cơ —— bây giờ nghĩ lại lần nữa, nó vẫn là một cơn ác mộng như cũ.
Hệ thống đưa ra đề nghị một cách vô trách nhiệm: 【Tôi nghĩ cậu có thể dùng tình yêu để cảm hóa gã.】
Dùng tình yêu...
Cảm hóa gã...
【Cố lên!】Hệ thống nói, 【Dù sao mấy cậu đều là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội khoa học cơ mà!】
Khấu Thu càng đau đầu hơn.
Hơn nữa chẳng biết tại sao mà y lại nghe được dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa từ trong giọng điệu của hệ thống.
Hạ Tân Tễ vẫn im lặng từ đầu đến cuối, bây giờ đột nhiên mở miệng, run rẩy sợ hãi: "Tôi...!Tôi không muốn chết..."
Hắn khẩn cầu nhìn kẻ bắt cóc, giống hệt một đứa trẻ bình thường hay tỏ ra ngoài mạnh trong yếu, cố che giấu khủng hoảng trong lòng, "Ông nội của tôi rất có tiền, anh muốn bao nhiêu thì ông ấy sẽ cho mấy anh chừng đó! Nhưng mấy người không thể làm tôi bị thương!"
Kẻ bắt cóc khạc một bãi lên mặt đất, cười nhạo: "Mày á? Mày trị giá được bao nhiêu tiền?"
Hạ Tân Tễ không chút suy nghĩ đã há mồm nói: "Tôi là cháu trai duy nhất của nhà họ Hạ!"
Tên bắt cóc bị chặn họng, đột nhiên ha ha cười lớn như thể vừa nghe thấy câu chuyện cười nhảm nhí nào đó.
"Mày ư?"
Gã cười không ra hơi, mãi lâu sau mới bình tĩnh được, dùng dao chỉ về phía Khấu Thu bên cạnh, "Như vậy —— thằng này thì chết rồi à?"
"Anh có giữ anh ấy cũng vô dụng thôi, anh, anh ấy....." Hạ Tân Tễ cắn môi, dường như đã hạ quyết định, "Anh ấy không phải con cháu Hạ gia, chỉ có tôi, tôi mới là....."
"Nhà họ Hạ có nhiều con riêng bên ngoài như vậy, nếu không vì thế thì tại sao ông cụ Hạ lại chỉ đón mỗi tôi về!"
Khấu Thu không thể nghe rõ được những lời thì thầm sau đó của hắn, y đang khiếp sợ nhìn Hạ Tân Tễ, trong nháy mắt đã hiểu được nhóc con này đang định làm cái gì.
Cái người này là người có mối hận thù sâu sắc với nhà họ Hạ.
Mà bây giờ Hạ Tân Tễ muốn dùng mạng của chính mình để đổi lấy mạng của y ư?!
Đám bắt cóc trở nên xôn xao, chúng liếc mắt trao đổi với nhau, có vẻ tất cả đều hơi bị thuyết phục.
Điều này cũng đúng, ông cụ Hạ là một con cáo già bao năm rồi, dường như chỉ coi trọng mỗi đứa cháu trai của mình —— đột nhiên ông lại đón một đứa con riêng quay về, điều này quá mức không hợp lý.
Tên cầm đầu nhướn mày, ý cười không rõ, "Thật không....."
Bốn tên bắt cóc lập tức bước lên kéo Hạ Tân Tễ đưa về phía kho hàng, Hạ Tân Tễ kinh hoảng giãy dụa, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía Khấu Thu, môi mấp máy như đang nói gì đó.
Khấu Thu nhận ra được hai chữ mà hắn đang muốn nói.
Đó là "Chạy mau."
Y đang cầm một lưỡi dao tem nhỏ trong lòng bàn tay, đó là thứ mà ban nãy Hạ Tân Tễ lén lút đưa cho y, bây giờ bên cạnh chỉ còn lại một tên bắt cóc vô dụng trông coi, trái tim Khấu Thu đột nhiên rối loạn, khó có thể hình dung được mùi vị trong lòng bây giờ.
Y cùng lắm chỉ là một linh hồn, cho dù có chết ở trong thế giới này thì cũng chỉ cảm nhận đau đớn thêm một lần, đến khi bước vào thế giới tiếp theo, y vẫn có thể sống tốt như cũ.
Nhưng Hạ Tân Tễ ——
Y cắn môi.
Trong chớp mắt Khấu Thu đã đưa ra quyết định —— cho dù có như nào thì cũng không thể để đứa trẻ đó bị kéo đi như vậy!
—— "Chờ đã!"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía y, rõ ràng họ đều kinh ngạc.
Khấu Thu mạnh mẽ nâng cao tinh thần để tranh thủ thêm thời gian: "Vị đồng chí này, có vấn đề gì thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" Kẻ bắt cóc cười lạnh.
Khấu Thu nói: "Tôi biết anh tại sao lại như vậy."
Y không hề nói tiếp nhưng đôi mắt của kẻ bắt cóc đã đỏ bừng ngay lập tức, thở gấp mãnh liệt, nói: "Im miệng!"
"Nhưng anh cứ nghĩ mà xem," Khấu Thu không hề để ý đến, tiếp tục nói, "Gặp phải một người ba như vậy, chúng ta sẽ hạnh phúc được hay sao? Chúng ta có thể lựa chọn được à?"
Trong kho hàng đột ngột chìm vào im lặng.
"Từ khi sinh ra chúng ta đã được định sẵn rồi." Khấu Thu nhẹ giọng nói, "Anh vẫn còn một chặng đường dài phía trước, không nên hy sinh cả cuộc đời của mình chỉ vì tên khốn đó."
Kẻ bắt cóc nở một nụ cười quái dị, nhưng cũng không cầm dao nữa, bình tĩnh hỏi lại y: "Vậy tao phải làm sao?"
Đương nhiên là thông suốt giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội khoa học rồi, đóng góp một viên gạch cho chế độ xã hội chủ nghĩa của đất nước ta!!!
Nhưng mà Khấu Thu không dám nói.
Khấu Thu đành phải đè nén xuống, uyển chuyển thay đổi suy nghĩ trong đầu: "Có lẽ...!anh đã từng nghe qua Networking [1] rồi nhỉ?"
[1].
Networking tức là mạng lưới mối quan hệ, kỹ năng Networking là kỹ năng thiết lập và xây dựng mạng lưới mối quan hệ.
Bọn bắt cóc: "............???"
Cái quái gì đấy?
"Đại chúng khởi nghiệp, vạn chúng đổi mới thôi," Khấu Thu một bên làm như đang giảng dạy, một bên lặng lẽ dùng dư quang để quan sát tình huống của Hạ Tân Tễ, sau khi xác nhận đối phương không làm sao cả thì mới thu hồi tầm nhìn lại, tiếp tục bịa chuyện, "Gần đây quốc gia chúng ta đang dốc sức thi hành các phương pháp mới..."
Điều mà y không để ý đến chính là ánh mắt của Hạ Tân Tễ đang bị trói kia, ánh mắt đó nhìn y không hề chớp mắt, có một thứ không thể giải thích nổi đang hừng hực rực cháy trong đó, như thú dữ phát hiện ra con mồi của riêng mình.
Ngay sau đó, hắn vắt hai chân dài của mình một cách điềm nhiên như không, thay đổi tư thế khác giống như đang che giấu chút gì đó.
Người anh trai ngây thơ vẫn đang cố gắng để cứu vớt bản thân.
So với trước đó....!dường như trông ngon miệng hơn..