Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Nữ quỷ chính là người đi theo Mâu Việt Bân lúc trước, Tuân Lan cũng do nhìn thấy cô ở đây mới đến.

Lúc trước khi gã đàn ông cao lớn tát người phụ nữ, vốn dĩ Tuân Lan định đi lên solo hai chiêu với gã ta rồi túm cả ba người này đưa đến đồn cảnh sát, nhưng vào lúc cậu chuẩn bị bước tới thì dường như nữ quỷ đã nhìn ra suy nghĩ của cậu, biết rõ cậu không nghe thấy nhưng vẫn không kìm được nhắc nhở bảo cậu đừng đi qua, nói những người đó có mang theo dao bên mình.

Thể trạng của ba người đối phương cũng không hề yếu, một mình cậu chọi ba rất nguy hiểm, lại sợ bọn họ sẽ làm bị thương những người khác nên Tuân Lan sau khi bước được một bước lại lui về.

Người phụ nữ không còn sức đứng dậy, thế là cứ ngồi dưới đất khóc, cho đến khi cảm xúc chị bình tĩnh lại rồi mọi người cũng biết chuyện gì xảy ra.

Cũng gần đúng như Tuân Lan đoán, ba người đó chính là bọn buôn người, nắm đúng tâm lý người khác sẽ không can thiệp vào chuyện nhà của người khác, trước mặt nhiều người như vậy mà trực tiếp muốn cưỡng ép kéo người phụ nữ lên xe.

Có vài người đứng ở đây xem, chỉ có đôi người yêu nọ bước lên ngăn cản họ, nếu tối nay Tuân Lan không xuất hiện kịp thời thì người phụ nữ thật sự có thể bị bọn họ kéo đi.

Những người khác vẻ mặt xấu hổ, cho dù họ thật sự khoanh tay đứng nhìn loại chuyện này, tựa hồ cũng không thể trách bọn họ được, nhưng không khỏi khiến người ta cảm thấy máu lạnh. Vì vậy sau khi an ủi người phụ nữ vài câu qua quít thì những người vây xem đã giải tán, chỉ còn đôi tình nhân trẻ ở lại và chờ cảnh sát với người phụ nữ.

Tuy nhiên, người phụ nữ vừa bình tĩnh lại nghe nói cảnh sát đang đến đây thì lập tức đứng dậy khỏi mặt đất với đôi chân bủn rủn, nói với vẻ mặt có chút hoảng loạn: "Không không, tôi không muốn gặp cảnh sát, tôi ổn, tôi muốn đi về —"

"Chị ơi đừng đi mà chị!" Cô gái giữ chặt người phụ nữ, nói với vẻ khó hiểu, "Vừa rồi chị suýt đã bị bọn buôn người bắt cóc rồi, chị phải nói với cảnh sát chứ, đợi lát là cảnh sát đến đây rồi."

Người phụ nữ chỉ liên tục vẫy tay và nói chị không muốn gặp cảnh sát, thái độ kỳ lạ này khiến mấy người Tuân Lan rất khó hiểu.

Lúc này, Tuân Lan nhìn thấy nữ quỷ ở bên cạnh gấp đến mức nói: "Chị, chị bây giờ không làm chuyện gì xấu cả, chị đừng sợ."

Vẻ mặt Tuân Lan dưới lớp khẩu trang lập tức hơi kì lạ, bây giờ không làm gì xấu?

Người phụ nữ cuối cùng vẫn không đi được, xe cảnh sát nhanh chóng dừng lại bên cạnh họ, ba cảnh sát bước xuống khỏi xe, hỏi: "Là ai ở đây báo cảnh sát?"

Cậu trai nói: "Là tôi..."

Đôi tình nhân trẻ có việc nên vội vã rời đi, dù sao đương sự vẫn còn ở đây, hơn nữa Tuân Lan cũng ở đó, vì vậy đôi tình nhân trẻ rời đi rồi, Tuân Lan và Kỳ Niên bèn đi theo xe cảnh sát đến đồn cảnh sát.

Sau khi đến đồn cảnh sát, Tuân Lan và Kỳ Niên tháo khẩu trang xuống.

Gương mặt này của Tuân Lan nhóm cảnh sát quá quen thuộc, cậu còn chưa tự giới thiệu thì mấy vị cảnh sát đã đồng thanh nói: "Tuân Lan!"

Sau đó lại lia sang Kỳ Niên bên cạnh cậu, có vài người cũng nhận ra danh tính của anh.

Nhìn thấy minh tinh, người bình thường vẫn không khỏi có chút phấn khích, nhưng sau khi phấn kích qua đi, vẻ mặt của nhóm cảnh sát lập tức trở nên cực kì nghiêm túc.

Trước đó cũng không phải không nghiêm túc.

Tuân Lan đi theo đến, đây tương đương với là Tuân Lan báo cảnh sát giúp đương sự, lại bốn bỏ lên năm, đó là Tuân Lan báo cảnh sát. Nhóm cảnh sát đều biết, xét từ trước đến nay, vụ án hễ do Tuân Lan gọi báo án thì không hề nhỏ, cho nên cũng không trách họ như thế.

Trong bầu không khí nghiêm túc này, Tuân Lan làm tường trình trước, sau đó là người phụ nữ nọ.

Sau đó Tuân Lan biết được người phụ nữ tên là Điền Thải Lục, năm nay bốn mươi tuổi, không ở Kinh Thị, từng ngồi tù mười một năm. Được ra tù bảy tháng trước, và mới chỉ đến Kinh Thị làm thuê trong tháng này, hiện giờ đang làm công việc dọn dẹp phía sau bếp của một nhà hàng nào đó.

Điền Thải Lục đã chủ động thú nhận việc từng đi tù này ngay khi bước vào đồn cảnh sát.

Tuân Lan quả thực sững sờ sau khi nghe được, chẳng trách Điền Thải Lục nghe tin cảnh sát sẽ đến lại bất an như thế, nữ quỷ lại sẽ an ủi chị như vậy. Mức án mười một năm tù, tội chị phạm phải không hề nhỏ.

Nhưng sự việc hôm nay không liên quan gì đến việc Điền Thải Lục có từng ngồi tù hay không. Sau khi lập biên bản xong, cảnh sát nói họ sẽ theo dõi sự việc, sau đó bày tỏ bọn Tuân Lan có thể đi rồi.

Sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát, Tuân Lan thấy Điền Thải Lục bước đi chần chờ, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt ngập ngừng.

Tuân Lan bèn dừng chân lại hỏi chị: "Chị còn có gì muốn nói sao?"

Điền Thải Lục căng thẳng vặn ngón tay hỏi: "Tôi, tôi từng ngồi tù, vẫn có thể báo án chứ?"

"Đương nhiên được..." Tuân Lan nói.

Vì thế Điền Thải Lục cắn răng, lại quay đầu đi vào đồn cảnh sát, Tuân Lan cũng đi vào theo.

Nhóm cảnh sát thấy mấy người đi mà quay về thì thắc mắc nói: "Làm rớt gì à?"

Điền Thải Lục lắc đầu: "Không, không phải, là tôi còn muốn báo án."

Lần này Điền Thải Lục báo án là vì để tìm em gái nuôi của mình, một cô gái tên Lam Đào.

Lam Đào cũng là người từng ngồi tù giống như Điền Thải Lục. Hai người biết nhau trong tù, Điền Thải Lục đi vào trước Lam Đào, sau khi gặp Lam Đào, Điền Thải Lục cảm thấy hai người họ đều là phụ nữ số khổ tựa nhau, chị thương tiếc Lam Đào nhỏ hơn mình, nên chăm sóc Lam Đào mọi mặt. Lam Đào cũng rất ỷ lại chị, hai người cùng vượt qua chín năm trong ngục giam, từ lâu họ đã coi nhau như người nhà.

Gần một năm rưỡi trước, Lam Đào ra tù trước, sau khi ra tù tháng nào cô cũng đến trại giam thăm Điền Thải Lục. Cô cũng đã thỏa thuận với Điền Thải Lục rằng vào ngày Điền Thải Lục ra tù, cô nhất định sẽ đi đón Điền Thải Lục.

Nửa năm sau, Lam Đào đột nhiên nói rằng sau này cô tạm thời không thể đến thăm Điền Thải Lục trong một thời gian, cô muốn đến Bắc Kinh để tìm bạn trai của cô. Cô để lại số điện thoại cho Điền Thải Lục và cũng hứa một lần nữa rằng cô chắc chắn sẽ quay lại vào ngày Điền Thải Lục ra tù.

Tuy nhiên, Lam Đào đã không xuất hiện vào ngày Điền Thải Lục ra tù, Điền Thải Lục đợi cô rất lâu cũng không chờ được người. Sau đó cô cũng gọi vào dãy số đó vô số lần, phản hồi ban đầu là tắt máy, sau đó thành không liên lạc được.

Sau khi ở quê nhà nửa năm, Điền Thải Lục không liên lạc được với Lam Đào, cũng không đợi được cô. Chị không thể buông bỏ những lo lắng trong lòng, vậy là chị thu dọn hành lý đến Kinh Thị tìm người.

"Còn người nhà cô ấy đâu?" Viên cảnh sát hỏi.

Điền Thải Lục nói: "Cha mẹ em ấy đã ly dị khi em ấy còn rất nhỏ, mỗi người lập gia đình riêng, thậm chí cũng không đến gặp Lam Đào khi em ấy ngồi tù. Khi em ấy mười ba tuổi thì bà nội qua đời, cũng không có người thân nào khác, vậy nên em ấy ra ngoài làm việc."

Viên cảnh sát hỏi tiếp: "Chị không có thông tin liên lạc của bạn trai cô ấy à? Có biết tên bạn trai cô ấy không?"

"Không có thông tin liên lạc." Điền Thải Lục nói, "Nhưng tôi biết tên cậu ta, Mâu Việt Bân."

Mâu Việt Bân?

Tuân Lan đã đoán được trước trong lòng, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Một cảnh sát bên cạnh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: "Có phải là đại ảnh đế đạt giải thưởng gần đây đó không?!"

Điền Thải Lục đã gật đầu: "Là cậu ta..."

"Chắc chắn không phải cùng tên?" Viên cảnh sát vẫn còn ngạc nhiên.

"Chính là cậu ta!" Điền Thải Lục nói một cách rất chắc chắn. "Đào Tử rất thích cậu ta, trong vài năm đầu em ấy luôn nói với tôi chuyện về bạn trai em ấy, nói bạn trai em ấy là diễn viên. Tất cả số tiền Đào Tử kiếm được năm đó đều cho cậu ta sử dụng, nhưng sau khi Đào Tử bị bỏ tù, cậu ta cũng không đến gặp Đào Tử lấy một lần."

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Điền Thải Lục đã phẫn nộ bất bình, vẻ mặt có rất nhiều oán hận đối với Mâu Việt Bân.

Lông mày cảnh sát cũng nhíu lại theo, hỏi thêm vài chuyện khác, sau đó bảo Điền Thải Lục để lại số điện thoại, bày tỏ bên phía bọn họ sẽ tìm Lam Đào trước, bất kể có tìm được hay không thì cũng sẽ trả lời chị một tiếng trước.

Điền Thải Lục để lại số điện thoại của mình, sau đó trước khi rời đi, chị ngượng ngùng hỏi cảnh sát WC ở đâu, chị muốn mượn dùng một chút.

Nữ quỷ không đi theo, ở cửa cũng không có ai cho nên Tuân Lan nhân cơ hội này lại đeo khẩu trang lên, rồi nhìn nữ quỷ, hỏi cô: "Cô là Lam Đào?"

Nữ quỷ vốn đang ngồi xổm ở đó chờ Điền Thải Lục đi ra với vẻ mặt cô đơn, lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, "Đúng... tôi, tôi là Lam Đào, cậu có thể nhìn thấy tôi?"

Tuân Lan gật đầu, "Ai hại chết cô?"

Lam Đào tỉnh táo lại, đứng dậy nói: "Là Mâu Việt Bân!"

Lam Đào không nói rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó, cô chỉ nói cho Tuân Lan biết là Mâu Việt Bân đã lỡ tay giết mẹ kế của cô vào năm đó, cô vào tù là gánh tội thay cho Mâu Việt Bân. Nhưng sau khi ra tù, cô đã là một đống bùn cần phải được lau sạch trong mắt Mâu Việt Bân đã sớm thay lòng đổi dạ, hắn ta càng coi cô như một mối đe dọa. Sự tồn tại của cô có thể sẽ khiến bao nhiêu năm nổ lực của hắn ta trôi theo dòng nước, hắn sẽ không bao giờ cho phép cô ở bên cạnh hắn như một quả bom không ổn định có thể nổ bất cứ lúc nào.

Cho nên Mâu Việt Bân đã lừa Lam Đào ra ngoài.

Lúc đó Lam Đào nhận được điện thoại của Mâu Việt Bân, nói sẽ có người đến đón Lam Đào, hai người sẽ nói chuyện đàng hoàng. Lam Đào có sự đề phòng với Mâu Việt Bân, nhưng cũng không nặng, bởi vì lúc đó cô cảm thấy cho dù năm đó Mâu Việt Bân lỡ tay giết người, đó cũng là hậu quả ngoài ý muốn. Cô cho rằng Mâu Việt Bân chỉ phụ lòng bạc tình chút thôi, hắn cũng không dám làm chuyện gì thật sự trái pháp luật.

Nhưng Lam Đào đã đánh giá quá cao Mâu Việt Bân.

Cô lên chiếc xe nói là đến đón cô, nhưng chiếc xe lại lái thẳng ra khỏi thành phố, đi thẳng ra tỉnh, gập ghềnh vượt qua mấy thành phố, cuối cùng đưa cô đến một sơn thôn cực kì hẻo lánh.

Lam Đào thế mới biết Mâu Việt Bân đã bán cô, hắn muốn cô không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, không phải đe dọa đến sự nghiệp hiện tại của hắn, hắn muốn nhốt cô ở sơn thôn đó mãi mãi cho đến chết.

Thời điểm biết những điều này thì Lam Đào đã không kịp làm điều gì nữa rồi.

Lúc đó Lam Đào đã không ăn rất nhiều ngày, đói đến bủn rủn cả người, khắp người đầy vết thương lưu lại sau khi bị đánh do chống cự trên đường. Mà vào lần chạy trốn cuối cùng, vì bị người đấm mạnh một quyền vào thái dương, lần này Lam Đào đứng dậy tiếp thì đã ở trong trạng thái linh hồn.

"Chị gái không đấu lại anh ta, ba kẻ buôn người ban tối đó là người anh ta tìm." Khi nói đến những việc này, nhóm người đã đưa Điền Thải Lục trở về chỗ xe, Lam Đào đang ngồi bên cửa sổ, ánh đèn bên đường thỉnh thoảng lóe qua đôi mắt tang thương kia của cô, "Ngày đó khi chị ấy xông lên ở trung tâm thương mại để hỏi anh ta có gặp qua tôi không thì tôi đã biết anh ta sẽ ra tay với chị ấy. Quả vậy, anh ta cũng muốn bán chị ấy như anh ta đã bán tôi."

Trung tâm thương mại? Tuân Lan gõ chữ trên điện thoại: [Chị ấy đi tìm Mâu Việt Bân?]

"Đúng vậy...." Lam Đào nói, "Cũng không biết một người thậm chí không biết được vài chữ phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được nơi đó, ngày hôm đó chị ấy bị coi thành fan cuồng biến thái, bị fans của Mâu Việt Bân chửi rất thậm tệ."

Tuân Lan vừa nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Điền Thải Lục đang ngồi ở ghế phụ. Nhìn như vậy, cậu chợt nhìn ra được một bóng dáng quen thuộc, quả thực có chút giống với fan nữ kích động quấy rối Mâu Việt Bân lúc trước.

Chỉ là ống kính đó có bật filter làm đẹp nên Điền Thải Lục trong video trông trẻ hơn nhiều, ít già hơn nhiều so với thực tế, chẳng trách cậu không nhận ra.

Lam Đào không có vẻ tức giận khi nhắc đến những chuyện này, cô nói với Tuân Lan: "Tôi có thể xin cậu một chuyện được không?"

Tuân Lan gật đầu, ra hiệu cho cô nói.

"Tìm một cơ hội thích hợp thuyết phục chị tôi bảo chị ấy đừng tìm tôi nữa." Hốc mắt Lam Đào hơi đỏ, "Kiếp này của chị ấy đã đủ khổ rồi, không thể lại liều mạng sống vì tôi được, bảo chị ấy sống tốt cuộc sống của mình, cố gắng dành dụm tiền cho mình dưỡng già, nếu thực sự không được thì hãy tìm một người đàn ông khác để kết hôn đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui