Những Năm Tôi Làm Luật Sư Ở Yêu Giới


Đến Hải Thị, vận may của cô ta quả nhiên đã đến, cô ta đã cặp kè được với một đại gia sống trong căn biệt thự 5 tầng.

Tuy sau đó phát hiện ra đó không phải đại gia gì cả, chỉ là một kẻ nghèo kiết xác muốn ra vẻ ta đây giàu có, nhưng cô ta lại vô tình phát hiện ra một bí mật khác, bí mật này có thể mang lại cho cô ta lợi ích còn lớn hơn cả căn biệt thự 5 tầng kia.

Cô ta cũng móc nối được với một số người khác.

Những người này không giống cô ta, cũng không giống tên đồng bọn trông thì hung dữ nhưng thực chất chỉ là kẻ bất tài vô dụng kia, bọn họ là những kẻ xấu xa thực sự.

Nghĩ đến đây, Thất tỷ cảm thấy một luồng hào khí dâng trào trong lồng ngực, như thể sự độc ác của những kẻ đó đã trở thành sự độc ác của chính mình, mang đến cho cô ta dũng khí vô hạn.

Cô ta trừng mắt nhìn Lan Thanh Thanh: "Mau thả tôi ra, tôi có thể tha thứ chuyện cũ.

Nếu không, hừ, đừng trách tôi ra tay độc ác, khiến cô sống không yên ổn!"

Lan Thanh Thanh lạnh lùng nói: "Cô nóng vội, tôi lại chẳng vội.


Cô đánh ngất tôi, bắt cóc tôi đến đây, món nợ này tôi vẫn chưa tính với cô đâu."

Cô dí lưỡi dao lam vào mặt Thất tỷ, nhẹ nhàng lướt qua: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô không phải hạng người hiền lành gì, quả nhiên là vậy.

Căn biệt thự đó đã có nữ chủ nhân, vậy mà cô lại xuất hiện ở đó, chắc chắn là đi quyến rũ đàn ông.

Tôi sẽ hủy hoại khuôn mặt này của cô, xem cô còn ve vãn ai được nữa!"

Vì Thất tỷ đã coi cô là người trong nghề, vậy nên cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, dọa dẫm cô ta bằng chiêu "chó cắn chó".

Thất tỷ lăn lộn giang hồ nhiều năm, dựa vào chính là khuôn mặt này.

Lời đe dọa hủy dung khiến cô ta run rẩy toàn thân, cố gắng ngửa đầu ra sau, muốn tránh né lưỡi dao: "...!Cô dừng tay! Đừng qua đây! Con khốn, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ lột da cô ra!"

Lan Thanh Thanh không chút do dự dùng sống dao gõ nhẹ lên mặt cô ta một cái.

Thất tỷ không nhìn thấy động tác của cô, chỉ cảm thấy trên mặt lạnh toát, tưởng rằng mình đã bị hủy dung, hét lên: "Á á á á á con khốn!!! Con khốn! Con khốn!!!"

Lan Thanh Thanh không chớp mắt, tát cho cô ta một cái: "Im miệng!"

Sau đó, cô đưa mu bàn tay ra trước mặt cô ta, cho cô ta xem những ngón tay sạch sẽ của mình: "Vừa rồi tôi chỉ gõ sống dao lên mặt cô thôi.

Nhưng lần sau chưa chắc đã dùng cái gì đâu."

Thất tỷ nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc cô muốn thế nào! Được rồi, tôi có mắt như mù, đắc tội với bà cô nhỏ, tôi xin lỗi cô, tôi dập đầu xin lỗi cô, rốt cuộc cô muốn tôi thế nào!"

"Tôi cần cô dập đầu xin lỗi làm gì?"


Lan Thanh Thanh nghiêng đầu: "Cái đầu của cô có đáng giá gì đâu."

"Thứ đáng giá, chính là thứ trong đầu cô."

Lan Thanh Thanh chậm rãi tiến sát lại gần, dừng lại ở khoảng cách nguy hiểm.

"Tôi muốn cô nói cho tôi biết, bí mật mà cô biết là gì."

Thất tỷ nuốt nước bọt.

Lan Thanh Thanh chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn tên bắt cóc vẫn đang hôn mê.

"Tên đồng bọn của cô nhát gan sợ phiền phức, không dám giết người phi tang, nhưng tôi thì dám."

"Cô mới đến Hải Thị, không người thân thích, có chết cũng chả sao? Cùng lắm là Tề Quốc Đống đến đồn cảnh sát khóc lóc, làm ầm ĩ một trận, có ích lợi gì không? Tên đồng bọn của cô đã sớm cao chạy xa bay với tiền của cô rồi, còn ai quản cô nữa!"

Cô lặp lại những lời mà Thất tỷ đã nói, hài lòng nhìn thấy sắc mặt cô ta ngày càng trắng bệch.

Điều có thể đè bẹp một người nhất, thường chính là những lời nói của chính họ.


Cuối cùng, Thất tỷ cũng chịu thua: "Tôi nói."

*****

Lan Thanh Thanh im lặng lắng nghe.

Thất tỷ do dự nhìn hai bé hồ ly trong lòng cô: "Những điều tôi sắp nói ra, có lẽ cô sẽ không dám tin."

"Không có gì là tôi không dám tin cả."

Lan Thanh Thanh đáp.

Làm con gái của Lan Nhã Như hơn hai mươi năm, cho dù không rèn luyện được gì khác, thì khả năng tiếp nhận cũng phải được tôi luyện rồi.

Bây giờ cho dù Thất tỷ nói với cô rằng tất cả những điều này đều do Lan Nhã Như sắp đặt, mục đích là để phá hoại công ty luật mới thành lập của cô, buộc cô phải quay về nhà kế thừa gia nghiệp, thì cô cũng tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận