Những Năm Tôi Làm Luật Sư Ở Yêu Giới


"Nhưng mà, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, làm sao để chứng minh được những chuyện đó đã thật sự xảy ra? Vì vậy, cô đã đi tra soát lịch sử giao dịch của Tần Duyệt, phát hiện sau khi nghỉ việc, cô bé đã nhận được ba khoản tiền do Lương Hải Sinh chuyển đến.

Hai khoản dùng để thuê nhà, một khoản chuyển vào Bệnh viện Phụ sản thành phố Hải Thị."

"Cô lại đến bệnh viện điều tra, phát hiện ra sau khi nghỉ việc, Tần Duyệt đã đến đó để phá thai, người đi cùng chính là Lương Hải Sinh."

"Nhưng đây cũng không phải là bằng chứng xác thực, Lương Hải Sinh hoàn toàn có thể nói rằng, ông ta là người tốt bụng, thấy cô gái đáng thương nên ra tay giúp đỡ.

Vì vậy, cô lại tiếp tục điều tra.

Cô phát hiện ra, Tần Duyệt là người mềm lòng.

Việc phải bỏ đứa con trong bụng khiến cô bé rất đau lòng.

Cho nên, cô bé đã nhờ bác sĩ phẫu thuật cho mình, giúp cô bé giữ lại dây rốn của đứa bé, muốn giữ bên mình làm kỷ niệm."

"Đến đây, thì thật sự là bằng chứng rành rành rồi.


Dùng dây rốn để đối chiếu DNA với Lương Hải Sinh và Tần Duyệt, cho dù thần tiên có đến, cũng không thể lật ngược vụ án."

"Nhưng cô lại không ép Tần Duyệt đưa ra những thứ này.

Bởi vì cô cũng là người mềm lòng, cô cũng không nỡ."

"Nhưng cô không nỡ, thì sẽ có người khác nhẫn tâm.

Cô không nỡ động chạm đến vết thương lòng của Tần Duyệt, nhưng bên kia lại chẳng ngại ngần gì.

Bây giờ thì hay rồi, vụ án thua kiện, Tần Duyệt cũng bị tổn thương."

"Nếu ngay từ đầu cô nhẫn tâm, ép Tần Duyệt đưa ra dây rốn, thì bây giờ cô đã thắng kiện rồi.

Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho cô ở văn phòng, có bánh kem, rượu sâm panh, pháo giấy.

Nhưng cô không nỡ, nên cô đã thua, chỉ có thể một mình ở đây viết báo cáo kết án, ăn cơm hộp nguội ngắt."

"Cô là nhân viên mới thông minh nhất, giỏi giang nhất mà tôi từng dẫn dắt, chỉ là có chút mềm lòng.

Nếu cô có thể nhẫn tâm hơn, thì có lẽ chỉ vài năm nữa, ngay cả tôi cũng phải khúm núm trước mặt cô."

Ông chủ đứng thẳng dậy, nhìn đồng hồ: "Nhưng nếu cô cứ khăng khăng muốn mềm lòng, thì cũng chẳng ai làm gì được.

Cô cứ từ từ ăn cơm hộp đi, tôi phải đi ăn tối với khách hàng đây."

Sau khi ông chủ rời đi, Lan Thanh Thanh viết xong báo cáo kết án, ăn hết cơm hộp nguội ngắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa.

Cô mở dự báo thời tiết, thấy báo tối nay sẽ có mưa to đến rất to.

Nhưng cho dù mưa có lớn đến đâu, thì công việc vẫn phải hoàn thành.

Tuy rằng lời nói của ông chủ không dễ nghe, nhưng lại rất có lý.


Lý do khiến vụ án này thua kiện, nói cho cùng, là do cô.

Do cô không cố gắng hết sức để giúp thân chủ thắng kiện.

Đó là sự thiếu trách nhiệm, là lỗi lầm mà cô phải sửa chữa.

Cô đội mưa, bắt xe đến nhà Tần Duyệt.

Leo lên tầng bảy của khu nhà tập thể cũ kỹ, một lần nữa gõ cửa phòng Tần Duyệt.

****

Cửa phòng Tần Duyệt còn chưa mở, thì cửa phòng bên cạnh đã mở ra trước.

Một người phụ nữ trung niên kéo vali cao gần bằng người, khó nhọc bước ra ngoài.

Thấy cô ta có vẻ hơi vất vả, Lan Thanh Thanh định tiến lên giúp đỡ, nhưng bị cô ta né tránh với nụ cười gượng gạo.

"Không cần đâu, không cần đâu, đừng làm bẩn quần áo của cô."

Lan Thanh Thanh cũng cười, thu tay lại, hỏi: "Muộn thế này rồi mà còn ra ngoài sao?"


Người phụ nữ lau mồ hôi: "Không còn cách nào khác, chủ nhà giục ghê quá."

Vừa lau mồ hôi, cô ta vừa ngẩng đầu nhìn lên giếng trời ở hành lang: "Lại bắt đầu mưa rồi.

Cửa sân thượng bị hỏng, bảo chủ nhà đến sửa, bà ta cũng không sửa, mỗi lần trời mưa là nước tràn lênh láng.

Haiz, kệ bà ta đi, dù sao tôi cũng chuyển đi rồi."

Lan Thanh Thanh nhìn theo ánh mắt của cô ta, phát hiện ra từ tầng bảy leo thêm nửa tầng cầu thang nữa, là có thể lên đến sân thượng.

Cửa sân thượng bị hỏng, không đóng được, có thể tưởng tượng, đêm khuya mưa gió bão bùng, nước mưa sẽ tràn vào cầu thang bao nhiêu.

Cô đang suy nghĩ, thì cửa phòng Tần Duyệt mở ra.

Mắt Tần Duyệt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.

Nhìn thấy là cô, cô bé lập tức cúi đầu, định đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận