"Phụ nữ trung liệt mà mất trinh, không bằng gái già làm kỹ nữ mà hoàn lương."
Không có con người nào là hoàn hảo cả, người tốt như thế nào cũng sẽ có khuyết điểm, người xấu trên thân cũng có ưu điểm.
Thiên đường cùng địa ngục điều nằm trong suy nghĩ của mỗi người.
Ngô Phong nghe xong chuyện xưa có chút xúc động.
Triệu lão để chén trà trong tay xuống nói: "Tiểu hỏa tử, lúc này hiểu lý do vì sao giữ ngươi ở lại rồi chứ, sau khi trời tối hẻm Âm Phủ quá nguy hiểm, về sau thời điểm ngươi có đi ngang qua cũng phải cẩn thận một chút."
Ngô Phong nhẹ gật đầu: "Đa tạ lão nhân gia nhắc nhở."
* * *
"Con của ta a.." khi đang nói chuyện, trong phòng bày quan tài truyền đến tiếng khóc Triệu lão phu nhân.
Triệu lão hơi khẽ cau mày, sau đó đứng dậy cười nói: "Không có việc gì, lão nhân gia ta liền trở về phòng, thời điểm không còn sớm, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, có gì cần gọi ta là được."
"Được rồi, ngài cũng sớm nghỉ ngơi."
Ngô Phong tiễn Triệu lão ra khỏi cửa, vừa ngồi xuống liền nghe tiếng hai vợ chồng Triệu lão..
"Được rồi, hơn nửa đêm lại gào khóc cái gì, trở về phòng ngủ đi!"
"Đều tại ngươi, để hắn đi Tân An thành!"
"Ai bảo hắn ngày đó giết người sự tình, chết không rõ ràng như thế ngươi cũng đừng gào khóc, còn thấy mất mặt mũi không đủ a! Trở về phòng, đừng có lại để người trong thôn cười nhạo!"
"Đừng kéo ta, ta không muốn sống nữa, ta sẽ treo cổ tự tử.."
* * *
Ngô Phong mở cửa muốn đi khuyên nhủ, nhưng lại chợt nghĩ Triệu lão trong lời nói ý tứ không muốn để cho người khác biết, một người ngoài như mình vẫn là đừng khuyên và đóng cửa lại.
Dần dần tiếng nghẹn ngào của Triệu lão phu nhân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đêm lại khôi phục yên tĩnh..
Nửa đêm canh ba.
Ban ngày nằm đêm đi đã quen lại thêm uống trà có chút đậm, Ngô Phong nằm trên giường lật qua lật lại, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy lật ra 《 Mao Sơn bí thuật 》, bắt đầu suy ngẫm.
Kỹ thuật tạo người giấy --
Người thi thuật chỉ cần nhỏ một ít máu, hình dạng người giấy có thể biến hóa lớn nhỏ.
Sau khi đọc đại khái một lần, nó được sử dụng kết hợp với thuật người giấy, xem như cho người giấy thêm sức mạnh.
Ngô Phong móc ra trước đó làm tốt người giấy, trong miệng niệm lẩm bẩm: "Ba hồn về trái, bảy phách về phải, nhanh chóng đứng dậy, nghe ta ra lệnh, đứng lên!"
Người giấy nghe lời mà đứng lên.
Ngô Phong nhìn xem người giấy, sau đó lại nhìn tay hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Là ai phát minh, đau quá.."
Cuối cùng, hắn cắn răng cắt một vết tại đầu ngón tay giữa, nhỏ máu lên người giấy theo phương pháp trong cản thi ghi chép rồi bắt đầu bấm tay niệm chú..
Theo âm thanh chú ngữ, người giấy giống thổi phồng từ từ lớn lên, mà tại nguyên bản tờ giấy thật mỏng lại đơn giản hình người, trở thành hình ảnh ba chiều, bởi vì làm từ giấy vàng, người giấy hiện tại bộ dáng thật giống như cái toàn thân màu vàng hình người bé con.
"Thật thần kỳ pháp thuật!"
Từ người giấy lớn bằng bàn tay giờ phút này lại biến thành một đứa trẻ mười tuổi.
Ngô Phong tiếp tục niệm chú, muốn nhìn một chút biến hóa cực hạn, nhưng thử niệm mấy lần, người giấy cũng sẽ không tiếp tục biến hóa.
* * *
Trong cuốn sách có đề cập rằng khi người giấy lớn hơn có thể cải thiện độ mềm dẻo của cơ thể.
Ngô Phong quyết định kiểm tra một chút, sau khi xuống đất mang giày vào, tiến gần lại người giấy kêu lên "Ngự", người giấy cấp tốc làm ra phản ứng, hai tay giao nhau ngồi lên trung bình tấn, hiện lên tư thế phòng ngự.
Đầu tiên hắn nắm lấy cánh tay người giấy, ngón tay của hắn ta hơi lõm xuống, buông ra lại khôi phục như lúc ban đầu, cảm giác hơi giống với búp bê silicone của một người bạn.
Ngô Phong vận động cánh tay, nhắm ngay hai cánh tay gấp khúc của người giấy mà đấm, nghĩ rằng nếu đánh gãy nó sẽ không dùng nhiều sức lực lắm.
Theo lý thuyết sau khi ăn đan dược cường hóa thân thể, khí lực một quyền này liền không nhỏ, không nghĩ tới người giấy lại không nhúc nhích một chút, chỉ thấy một cái hố sâu bằng một nửa nắm đấm do đòn đánh vừa nãy, đồng thời rất nhanh liền khôi phục.
"Có chút ý tứ, làm cái nơi trút giận không tệ, thử một chút ngươi có thể tiếp nhận lực lớn nhất là bao nhiêu."
Ngô Phong đùi phải lui về phía sau một bước, hạ trọng tâm xuống, nắm thật chặt tay phải, nhắm ngay vị trí vừa rồi, vừa mới chuẩn bị đánh xuống một quyền, liền nghe ngoài sân ầm một tiếng, một cơn gió lạnh thổi tới..
Gió có điểm lạ..
Ngô Phong ngừng việc thí nghiệm, khẽ bước đến cửa phòng bên ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe nhỏ, ghé mắt xuyên qua khe cửa nhìn về phía ngoài sân, trong lòng không khỏi giật mình toát mồ hôi lạnh..
Hắn nhìn thấy một người phụ nữ đứng trong màn sương đen bên ngoài sân, mặc chiếc váy dài màu trắng với đôi mắt trừng to, cảm giác tùy thời đều có thể rơi ra.
Miệng nàng ấy phun ra một chiếc lưỡi đỏ tươi dài khoảng một tấc, có máu đỏ sẫm chảy ra từ đầu lưỡi, không thể nhìn thấy bàn chân của nàng ấy giống như một bóng ma lơ lửng trên không trung..
"Cái này..
Đây là..
Quỷ thắt cổ.."
Nhưng vào lúc này, phương hướng quỷ thắt cổ nhìn cũng chính là phòng ở của vợ chồng Triệu lão, cửa phòng bị chậm rãi đẩy ra, Triệu lão phu nhân lại bước ra..
Nàng hai mắt vô thần, giống như mất hồn, gặp quỷ thắt cổ không những không sợ, hơn nữa còn trực tiếp hướng nàng đi đến, bước đi mười phần mất tự nhiên.
Quỷ thắt cổ hướng về phía Triệu lão phu nhân vẫy vẫy tay, sau đó xoay người sang chỗ khác, lúc quay người, chẳng biết lúc nào trong tay có thêm một sợi dây.
Triệu lão phu nhân nhẹ gật đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười kỳ lạ.
Trong khoảng sân trống trải, gió lạnh từng trận, cùng với Triệu lão phu nhân quỷ dị cười, đem bầu không khí kinh khủng đẩy lên đỉnh điểm..
Ngô Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào trên ván cửa, miệng lớn thở hổn hển, cảm thấy giống như có thể nghe thấy âm thanh trái tim mình đập loạn xạ.
Lần trước gặp Thụ Yêu tốt xấu gì cũng chỉ là một gốc cây khô, lần này quỷ thắt cổ quả thực khinh khủng, sau khi hồn xuyên trở về xem như biết thêm nhiều kiến thức, yêu cũng đã gặp qua, quỷ cũng đã gặp qua..
Ta không thể không quản, nếu là không nhìn thấy vậy thì thôi, không thể trơ mắt nhìn quỷ hại mạng người.
Lấy cái gì cứu đâu?
Ngô Phong không phải kẻ liều lĩnh, đầu óc cấp tốc vận chuyển -- Lục Phù là trấn thi phù, có thể đối phó với xác chết vùng dậy hoặc cương thi, đối phó quỷ thắt cổ là vô dụng, người giấy thích hợp làm việc tay chân bắt quỷ là điều không thể, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn Vô Ảnh Kiếm.
Đúng vậy, ta có Vô Ảnh Kiếm a, dựa theo 《 Thiến Nữ U Hồn 》 tính toán thực lực cái kia lão đại Lão Lão chính là yêu quái, trong tay trông coi nữ quỷ, quỷ hẳn là so yêu thấp một cái cấp bậc, yêu đều chém, còn sợ quỷ?
Đúng vậy, không có gì phải sợ.
Ngô Phong tự cổ vũ tinh thần để tăng thêm lòng dũng cảm, đồng thời giơ tay lên nhắm ngay trán mình đập ba lần, đập xong đối với hai cái bả vai vỗ một cái -- Nghe đồn nam tử hán đỉnh đầu có Tam Vị Chân Hỏa, bả vai có hai ngọn đèn sáng, đập sáng lên quỷ thần tránh đi.
Cũng không biết là thật hay giả, có tác dụng hay không, thà rằng tin là có, không thể tin là không, chuẩn bị sẵn sàng để đến lúc đó không bị luống cuống.
Lần đầu bắt quỷ, Ngô Phong khá là hồi hộp, lòng bàn tay in hằn trên trán, nhưng adrenaline dâng trào, hắn không cảm thấy đau.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu một cái, đẩy mạnh cửa ra, dẫn theo Vô Ảnh Kiếm, hướng về phía linh đường chạy tới, tới cửa một cước liền đá tung cửa ra.
Giờ phút này dây thừng đã được treo lên xà nhà, Triệu lão phu nhân vừa chuẩn bị bước lên ghế, quỷ thắt cổ ngay bên cạnh nhe răng toét miệng, vung lấy lưỡi dài cười..
"Đừng làm tổn thương tính mạng con người!"
Ngô Phong cố gắng bình tĩnh, nhấc kiếm chỉ lên nói.
Quỷ thắt cổ quay mặt lại, nụ cười nhàn nhạt lập tức biến mất, đồng tử dần dần co rút lại, đôi mắt đỏ ngầu sắp lồi ra ngoài, chiếc lưỡi đỏ tươi hất ngược lên trên, tức giận nói: "Đừng có phá chuyện tốt của ta!"
Giọng nói khàn khàn và thống khổ khiến người ta khiếp sợ..
Triệu lão phu nhân cũng từ từ đặt chân lên ghế đẩu, xoay người nhìn Ngô Phong, híp cặp mắt vô thần, ngẩng khuôn mặt nhăn nhó, phát ra một trận kẽo kẹt quỷ dị tiếng cười..
.