Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm


-Aaaaaaaaaaaaaaaa….cho tôi xuống……xin mấy người đấy!_Nhã Uyên khẩn thiết cầu xin.Cô không ngừng vũng vẫy trên một chiếc giá đặt cao, cách mặt đất khoảng 25cm, phía dưới chiếc giá là một cái hộ toàn chuột chết
-Xuống ư?Được thôi.Vậy hãy nói ra hôm sau ngày Hoàng Thiên Lâm bị bắt cô đã nói gì với Hoàng Linh Đan._Tiểu Tuyết lạnh lùng nói.
-Tôi..tôi..tôi không nói gì cả-Nhã Uyên sợ hãi.
-Không nói gì cả?Được thôi, nếu cô kiên quyết kín miệng thì tôi đành chịu._Tiểu Tuyết thờ ở nói rồi quay sang chỗ Tú Anh nói lớn để Nhã Uyên cùng nghe:
-Cho cô ta đứng xuống cái hố đó, thả thêm vài chú chuột sống chơi đùa với cô ta
-Đừng..đừng..mà..tôi nói_Nhã Uyên khẩn thiết
-Khoan. Nói đi.
-Hôm đó tôi hẹn cô ấy ra để nói về bằng chứng chứng minh Thiên Lâm vô tội…
-Rồi sao nữa
-Tôi nói…tôi nói..nếu cô ấy không gặp Thiên Lâm mãi mãi thì..thì…tôi sẽ giao bằng chứng này cho cảnh sát.Còn nếu không….nó sẽ vĩnh viễn biến mất…
-Hoàng Linh Đan đã phản ứng ra sao?
-Cô ấy..lúc đầu không..nói gì, tôi cho cô ấy thời hạn một ngày để suy nghĩ…
-Hoàng Linh Đan hôm sau bảo đồng ý?
-Đúng vậy.
-Hì,Đào Nhã Uyên, cô tinh ranh thật đấy.Sao cô không kể đoạn này ra_Tiểu Tuyết cười mỉa rồi cầm một chiếc đĩa CD đưa vào chiếc máy phát và bật lên:
-Cô đến rồi!
-Thì ra người đó là cô
-Đúng vậy, người đó là tôi
-Vào thẳng vấn đề đi
-Chà!Đừng vội.Cứ từ từ đã
-Cô có thể từ từ nhưng tôi thì không
-Được, vậy vào vấn đề chính vậy.Trước khi tôi đưa ra chứng cứ, tôi muốn cô làm cho tôi một chuyện
-Chuyện gì?
-Đơn giản lắm.Đồng ý rồi tôi sẽ nói
-Được, chỉ cần cô có bằng chứng chứng minh anh ấy không làm gì cả tôi sẽ đồng ý tất cả
-Thật chứ?Nhưng tôi chỉ cần một điều thôi.Cô nghe cho rõ nhé!Cô….hãy….CHIA TAY VỚI THIÊN LÂM ĐI VÀ VĨNH VIỄN RỜI XA ANH ẤY, cô làm được chứ?
…….
-Sao, đồng ý chứ?
-Tôi..tôi..
-Làm không được phải không? Hì, chẳng phải cô yêu Thiên Lâm lắm sao? Người ta nói yêu là có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu cơ mà? Nhưng xem ra tình yêu của cô dành cho Thiên Lâm chưa đủ nhỉ?…
-Tôi cần thời gian suy nghĩ.
-Suy nghĩ? Được thôi, chiều ngay mai tôi cần cậu trả lời, nếu không có cậu trả lời thì chứng cứ này sẽ chẳng còn tồn tại nữa đâu.
Tít!
-Thế nào đầy đủ cuộc hội thoại giữa cô và Hoàng Linh Đan rồi chứ?_Tiểu Tuyết nở nụ cười nửa miệng nói
-Làm sao..làm sao..cô có được nó?_Nhã Uyên lo lắng
-Đào Nhã Uyên ơi là Đào Nhã Uyên, tôi không ngờ cô ngốc như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng mọi quán café hiện đại điều gắn camera à?_Tiểu Tuyết nói
Nhã Uyên im lặng. Cô lo lắng thực sự. “Cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta đại diện cho ai?Tại sao cô ta lại quan tâm đến chuyện giữa mình và nhỏ Hoàng Linh Đan đó.Lẽ nào cô ta là…”_Một loạt các cậu hỏi cứ vây lấy Nhã Uyên. Tiểu Tuyết nhìn vào đôi mắt của Nhã Uyên, như đọc được ý nghĩ của cô, Tiểu Tuyết lên tiếng:
-Đừng suy nghĩ mung lung nữa. Tôi chắc rằng cô đang thắc mắc tôi là ai? Và tôi có mục đích gì?Đúng chứ?
-Làm..làm..sao.. cô biết được..
-Đừng ngạc nhiên như thế?Để tôi trả lời cho nhé!Tôi chẳng là ai cả. Mục đích của tôi à? Tôi muốn biết bí mật đằng sau của việc cô tiếp cận Thiên Lâm là gì?Thế thôi!
-Cô quả không phải là người dễ đối phó
-Ha Ha, cô quá khen.Để tôi nói giúp cô điều này nhé! Cái ghế Hoàng thiếu phu nhân hấp dẫn lắm…..
Nghe đến đây, da mặt của Nhã Uyên căng ra, cô thực không ngờ, có người lại hiểu rõ mục đích của cô như vậy, mặc dù cô đã che dấu một cách công phu.”Cô ta thực sự là một cái gai cản bước tiên của cô.Nếu thoát ra khỏi đây, cô nhất định không để yên cho cô ta được.”
-Ha ha, nếu đã biết thì sao còn hỏi?_Nhã Uyên bỗng cười lớn
-Vui quá nhỉ?Tôi chẳng qua chỉ muốn xác nhận lại thôi. Nhưng xem ra như vậy là cô đã cho tôi thấy nhận định đó của tôi là hoàn toàn đúng
-Đúng thì sao?Cô thì làm gì được chứ?
-Làm gì được?Đúng, tôi chẳng làm gì được cả.Nhưng anh ta thì có.Cậu nghe rõ rồi chứ, bây giờ thì cậu mở màng, mở luôn cả tấm khăn bịt miệng của cậu ta ra_Tiểu Tuyết nói lớn
Lập tức sau câu nói của cô, tấm màng đen sau lưng cô được tháo ra.
-Thiên…Thiên…Lâm…sao…sao anh lại…._Nhã Uyên ngạc nhiên kèm theo cảm giác bất an tột cùng
-Cô định che giấu điều đó đến bao giờ.Cô đúng là đồ độc ác.Cố có biết cô làm như vậy thì Tiểu Đan sẽ rất tổn thương không?Cả tôi nữa? Còn mẹ tôi nữa., thật uổng công bà thương yêu cô, không ngờ…không ngờ cô chỉ nhằm vào cái ghế thiếu phu nhân.Cô thật là…._Thiên Lâm tức giận
-Em..em không có…em thực sự yêu anh..em không có…lúc đó là do em nhất thời sợ hãi nên nói vậy thôi…anh đừng có tin là thật..hãy tin em…_Nhã Uyên khóc lóc
-Cô đừng có biện minh cho hành động của mình nữa_Thiên Lâm gắt lên
-Haiz, có lẽ chuyện gia đình người khác tôi không nên xen vào nhỉ?Ra ngoài thôi các cậu_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Tôi với cô ta chẳng có gì để gọi là người nhà cả_Thiên Lâm nói
-Dù sao thì mẹ cậu cũng rất ưng ý cô ta, còn định sau khi cậu học xong đại học thì cho cậu và cô ta đính hôn nên cũng có thể gọi là người nhà được rồi_Tiểu Phong nói
-Sẽ không bao giờ có chuyện đó.Đào Nhã Uyên, cô nghe rõ đây:Tôi và cô từ nay chấm dứt, trước đây vì mẹ nên tôi mới chịu quen với cô, còn bây giờ tôi sẽ làm theo ý mình và ẹ tôi biết cô là loại người gì, cô hiểu chứ?_Thiên Lâm nói rồi bước nhanh ra ngoài
-Hoàng Thiên Lâm, nếu anh làm thế anh sẽ phải hối hận.Hoàng Linh Đan sẽ không yên với tồi đâu_Nhã Uyên gào lên
Thiên Lâm khựng lại, Linh Đan, cô ấy…liệu cậu có nên làm vậy…
-Hì, Thiên Lâm, cậu cứ việc bước tiếp. Hoàng Linh Đan sẽ chẳng sao cả.Từ bây giờ, nếu cô ta dám động vào một sợi tóc của bạn tôi, tôi sẽ cho tập đoàn cô ta phá sản. Cô nghe rõ chứ, Đào Nhã Uyên.Nếu cô dám làm gì Tiểu Đan thì tôi bảo đảm nhà mới của cô là dưới gầm cầu và tiền tiêu vặt của cô sẽ do cô tự đi xin, hãy nhớ lấy_Tiểu Phong nói
-Ha Ha, cô là cái thá gì mà dám đe dọa tôi_Nhã Uyên cười lớn
-Cái thá gì ư? Rôi cô sẽ biết khi năm học này kết thúc thôi.Chuẩn bị sẳn tinh thần đi!_Tiểu Vy cười khẩy
-Hồi nãy cô nói Linh Đan là bạn cô?_Thiên Lâm hỏi
-Đúng vậy_Tiểu Phong đáp
-Cô ấy lại quen với…
-Chúng tôi không phải người xấu.Cũng lâu rồi chúng tôi chưa gặp cô ấy, không biết giờ cô ấy ra sao rồi?-Vy Vy thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui