-Cuối cùng cũng xong_Tiểu Tuyết thở dài mệt mỏi
-Ừ, xong rồi.Cách này của cậu hay thật_Tiểu Vy mỉm cười nói
-Hì, mới nghĩ ra cách đây không lâu_Tiểu Tuyết đáp
-Mà này, giờ chúng ta làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Cứ để thế.Khi nào Tiểu Đan về chuyện gì đến tự khắc sẽ đến_Tiểu Tuyết nói
-Thôi, tớ di nghĩ đây.Cô ta là cái loại người gì mà chối dai thế không biết.Làm tớ đợi sau tấm màng đen mệt chết lun_Tiểu Vy nói rồi bước về phòng
-Thôi, tớ cũng lên nghĩ đây. Cậu cũng nghĩ ngơi đi_Tiểu Phong nói
-Có chuyện gì ạ_Tiếng người trợ lí của Thiên Lâm vang lên
-Tìm cho tôi một người.Cô ấy tên là Hoàng Linh Đan, hình cô ấy lác nữa tôi sẽ gửi qua_Thiên Lâm nói
-Vâng, tôi biết rồi_Người trợ lí lẽ phép
Thiên Lâm nhẹ tắt máy, cậu đặt chiếc ĐT lên bàn rồi tiến tới chiếc giường thả mình xuống.Trong đầu cậu lượn lờ một đống câu hỏi:” Tiểu Đan, cô ấy đang ở đâu?”, “Tại sao cô ấy không nói với mình?”, “Sao cô ấy lại ngốc thế kia chứ?”,…
-Vẫn chưa tìm được sao?_Thiên Lâm hỏi
-Chưa ạ_Tiếng người trợ lí trả lời
-Hãy gắng hết sức đi.Tôi muốn nhanh có kết quả.Cả tuần nay cậu tìm thế chắc cậu cũng mệt rồi, nghĩ đi mai tìm tiếp_Thiên Lâm nói rồi lại tắt máy
Cả tuần nay, cậu chờ đợi tin cuả Tiểu Đan, một cuộc điện thoại gọi đến là khiến cậu hồi hộp, lo lắng, cậu sợ câu trả lời là chưa có tìm thấy.Cậu nhớ cô!Một nỗi nhớ da diết!
Tinh toong!tinh toong!_Tiếng chuông cửa ngôi biệt thự của nhòm Tiểu Tuyết vang lên
-Ai đấy?_Tiếng bà Thái hỏi rồi nhanh chóng mở cửa
-Bà Thái!_Một người con gái mừng rõ ôm lấy bà
-Ôi!Tiểu thư, tiểu thư đã về_Bà Thái cũng ôm lấy người con gái đó
-Già này nhớ Tiểu thư quá!
-Hì, con cũng vậy.Bà khỏe chứ ạ?
-ừ, già khỏe.Thôi mau vào nhà thôi.Chắc các tiểu thư sẽ vui lắm.
-Hôm nay, các bạn cháu không đi làm ạ?_Người con gái hỏi
-Ừ_Bà Thái nói rồi kéo người con gái kia vào nhà
10 sau, họ đã có mặt ở đại sảnh của ngôi biệt thự:
-Chào mọi người!_Người con gái vui mừng nói rồi chạy đến ôm chùm ngay Tiểu Tuyết, Tiểu Phong và Vy Vy
-Là..là.._Tiểu Phong ngạc nhiên+ vui mừng
-Cậu về rồi!_Tiểu Tuyết mỉm cười
-Ừ!Về rồi.Nhớ các cậu chết đi được!_Người con gái hí hửng
-Nhớ sao không về sớm hơn một chút hả?_Tiểu Vy giận dỗi
-Hì, tại bận mà_Tiểu Đan cười dỗ dành bạn
-Bận gì?Quan trọng hơn bạn bè luôn sao?
-Thôi mà, tớ bận thật đó.
-Hừ.Cậu có biết là tớ nhớ cậu nhiều lắm không hả?Không có cậu tớ không có người để chọc nhau, mất vui.
-Hì, thì giờ tớ về để chọc với cậu nè!
-Thật không?
-Thật!
-Thôi, hai cậu định nũng nịu với nhau đến bao giờ hả?Ghê quá đi! Nổi hết cả da gà lẫn da vịt rồi đây này!_Tiểu Phong mắng
-Hì, Tiểu Phong đang ghen đấy à?Chắc tại tớ chẳng thèm hỏi thăm cậu chứ gì?_Tiểu Đan châm chọc
-Hông dám đâu?Đinh Tiểu Phong này mà thèm đi ghen mấy cái hành động vớ vẩn đó à?_Tiểu Phong bỉu môi
-Thật không đó?_Tiểu Đan dò hỏi
-Vớ vẩn.Không thật chẳng lẽ lại giả.
-Thôi nào!Các cậu mà không mau đi chuẩn bị để ra ngoài ăn mừng thì tớ và Tiểu Đan đi trước đó!_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Ăn mừng ư?Trời ơi!Đi liền!_Tiểu Vy mắt sáng hẳn lên, rất nhanh chóng cô lao nhanh về phòng của mình
-Cậu tính không đi à?_Tiểu Tuyết hỏi Tiểu Phong đang đứng khoanh tay trước ngực
-Không_Tiểu Phong trả lời
-Nè, không phải Tiểu Phong đang giận đấy chứ?_Tiểu Đan vờ nói
-Không
-Thế thì :Vì cớ gì mà con không đi ăn mừng cùng các bạn!_Tiểu Đan giả giọng bụt nói
-Chẳng có cái cớ gì ở đây cả?-Tiểu Phong nói
Biết Tiểu Phong còn giận mình dài dài,Tiểu Đan bèn ra kế sách mới.Cô quay sang Tiểu Tuyết khoe:
-Chà!Tiểu Tuyết này!Hôm trước tớ có mua quà tặng các cậu đấy!Đây là quà của cậu nè!Còn đây là…_Tiểu Đan ngừng vài phút.Lát sau cô tiếp:
-Trong này là chiếc đồng hồ kiểu mới nhất của Mỹ.Tớ đang phân vân không biết nên tặng ai?Cậu tư vấn cho tớ nhé!_Tiểu Đan nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Tuyết
Nhận được tín hiệu, Tiểu Tuyết gật đầu. Còn Tiểu Phong, nghe đến đồng hồ kiểu mới nhất mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, bởi nó là nguồn hứng thú của cô mà
-Đồng hồ kiểu mới nhất của Mĩ à?Tớ xem nào.Nếu tớ nhớ không nhầm thì trong 4 đứa mình có một người rất thích sưu tập đồng hồ, mà loại này lại mới ra nữa, chà hấp dẫn ghê.Nhưng rốt cuộc người đó là ai thì tớ….
-Làm sao?_Tiểu Phong hỏi khi thấy Tiểu Tuyết ngừng nói
-Quên mất tiêu rồi_Tiểu tuyết nói
“Cái gì?Vương Hàn Tuyết. Bạn bè cái kiểu gì vậy!Cậu giả vờ quên chứ gì! Gừ..cậu..cậu..cái đồ…”_Tiểu Phong bực bội
-Là ai nhỉ?_Tiểu Tuyết vờ đăm chiêu, cô khẽ liếc qua Tiểu Phong thăm dò.Chặm phải ánh mắt lém lĩnh của Tiểu Tuyết, Tiểu Phong đáp trả lại bằng một ánh mắt rục đầy lửa hồng khiến Tiểu Tuyết phải rùng mình.Bỏ qua ánh mắt đó, cô tiếp:
-Thôi, không nhớ!Lát nhớ sau!Bây giờ thì…..”Angel & Devil” thẳng tiến!_Tiểu Tuyết nói rồi kéo Tiểu Phong chạy tuột đi, không để cho Tiểu Phong kịp phản ứng
“Angel &Devil”:
-Tự nhiên gọi thêm mấy tên đó làm gì?_Tiểu Phong càu nhàu
-Gọi họ đến cho vui_Tiểu Vy nhăn mặt phụng phịu
-Vui cái con khi ấy!_Tiểu Phong cãi lại
-Thôi nào, hôm nay chúng ta đi ăn mừng Tiểu Đan trở về đấy!_Tiểu Tuyết nhắc khẽ
-Biết rồi!_Cả hai đồng thanh.Vừa lúc đó, bốn chàng trai cũng vừa đến.Anh Khang lên tiếng:
-Tiểu Vy, bọn anh đến rồi!
-Hình như ai cũng có mắt thì phải_Tiểu Phong lên tiếng
-Thôi nào, cậu còn giận chuyện lúc nãy à?_Tiểu Đan nhẹ nói
-Không có_Tiểu Phong trả lời
-Vậy thì cười tớ xem nào!
-Không thích
-Thôi mà.Tớ xin lỗi.Món quà đó thực ra là của cậu đó.Tớ và Tiểu Tuyết chỉ đùa cho vui thôi mà!_Tiểu Đan nài nỉ
-Thật không?_nghe đến đây, mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, nhưng để cho chắc, cô quyết định hỏi lại
-Thật,thật,thật 100%_Tiểu Đan đáp
-Vậy thì được_Tiểu Phong đáp rồi nở nụ cười.Tiểu Đan cũng nhẹ nở nụ cười.Đối diện Tiểu Đan, một người con trai thả ánh mắt buồn phiền, sâu thẳm về phía cô. “Xem ra em sống rất tốt khi không có anh.