-Nào! Mọi người, cùng cạn li_Tiểu Phong hăng hái(Cô say quá rồi!)
Ngay sau câu nói của Tiểu Phong, mọi người cùng nâng li rượu của mình lên “zô” rồi uống cạn
-Hì.Gia Kiệt này…để tôi nói cho anh một bí mật nhé!_Tiểu Phong say xỉn nói
-Bí mật?_Gia Kiệt nhíu mày
-Ừm…bí mật..ực…lại đây tôi nói nhỏ nghe…ực..này_Tiểu Phong ghé miệng sát tai của Gia Kiệt, đôi môi của cô chẳng may chạm vào má cậu khiến mặt Gia Kiệt đỏ bừng lên.
-Hôm qua về nhà an toàn chứ?_Gia Kiệt hỏi
-Rất an toàn_Tiểu Phong trả lời
-À!Hôm qua…lúc say..tôi có nói nhảm gì không vậy?_Tiểu Phong ầm ừ
Mặt Gia Kiệt bổng nhiên đỏ rần lên khi nhớ đến cái lúc mà môi của Tiểu Phong….
-Tôi đã nói gì vậy?
-Hơ..à không.Cậu không nói gì cả.Chỉ nói một vài chuyện linh tinh thôi
-Chuyện linh tinh?
-Ừ, nhưng tôi chảng hiểu gì đâu
-Phù vậy thì tốt rồi.Nhưng sao anh lại đỏ mặt vậy?
-Hơ…không có..hồi nào chứ
-Lúc nãy anh…
Tùng!Tùng!
-Thi tốt nhé!
-Ừ, anh cũng vậy
Tiểu Phong nói rồi bước vào lớp.
Một tuần sau.Tại “Angel &Devil”
-Thi xong rồi, nhẹ cả người_Vy Vy hồn nhiên nói
-Ừ, thi xong rồi tớ cũng cảm thấy nhẹ nhõm_Tiểu Đan nói
-Giờ thi xong rồi hay là mai chúng ta đi chơi đi_Tiểu Vy đề nghị
-Đi chơi á?_Tiểu Phong hí hửng hỏi
-Ừm.Mọi người đồng ý nha!_Tiểu Vy tiếp
-Tớ tán thành_Tiểu Phong nhanh nhảu
-Ảnh thấy ý kiến đó cũng được_Anh Khang nói_Còn tụi mày thấy thế nào?
-Tao thì sao cũng được_Gia Kiệt trả lời
-Tao thế nào cũng được_Thiên lâm buồn bã nói
-Tao cũng vậy_Hạo Thiên trả lời
-Còn cậu, Tiểu Đan?_Tiểu Vy hỏi
-Mình…mình cũng không biết nữa_Tiểu Đan ngập ngừng
-Cậu ấy sẽ đi.Tớ cũng thế_Tiểu Tuyết trả lời
-Vậy thì tốt quá.Mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?_Tiểu Vy tiếp
-Các cậu cứ bàn đi nhé!Tớ và Tiểu Đan ra ngoài một lát_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Ừ.Sớm quay lại nhé!-Tiểu Vy nói
-Ok
Tại phòng quản lí của “Angel &Devil”:
-Có chuyện gì vậy Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi
-Tớ chắc cậu có chuyện muốn nói nên mới kéo cậu vào đây
-Hì, quả là biệt tài của cậu.Việc đoán xem người khác nghĩ gì chỉ thông qua ánh mắt của cậu quả là lợi hại.Bái phục.Bái phục
-Cậu có gì cứ nói đi
-Tớ muốn hỏi tại sao cậu lại quyết định thay tớ.Tớ vẫn chưa…
-Tớ biết cậu còn do dự.Cậu muốn tránh mặt Thiên Lâm đến bao giờ?Một thời gian dài ở Mĩ chưa đủ sao?Cậu tính lừa dối bản thân mình đến khi nào?..
-Thôi đủ rồi.Tớ không muốn cậu nhắc đến Thiên Lâm nữa.Tớ thực sự đã xóa anh ấy ra khỏi tớ…
-Đừng lừa dối chính bản thân mình nữa.Cậu vẫn yêu Thiên Lâm, điều đó tớ có thể thấy được mặc dù cậu đã cố che đậy.Tiểu Đan à!Là một người bạn, tớ luôn mong cậu hạnh phúc, tớ không bao giờ muốn bạn mình tự làm tổn thương chính bạn thân mình.Hơn nữa chúng ta lại coi nhau như chị em, tớ không muốn..
-Tớ bảo đủ rồi còn gì_Tiểu Đan gắt rồi quay lưng bước đi
-Tiểu Đan à!Tớ chỉ khuyên cậu một câu thôi:Đừng để cho ai đó qua trọng với cậu mất đi rồi mới biết trân trọng.Nếu như biết được giá trị thật của họ trong trái tim mình, hãy giữ thật chặt, đừng để tuột mất.À!Còn một chuyện nữa,Thiên Lâm biết hết sự thật rồi.Cuộc nói chuyện giữa cậu và Nhã Uyên.
-Cái gì cơ?_Tiểu Đan sững sờ quay phắt người lại
-Cậu ấy biết hết rồi.Tớ tin sẽ sớm thôi, cậu ấy sẽ…
-Sao anh ấy lại biết?
-Là tớ và Tiểu Phong, Tiểu Vy đã dựng lên một vở kịch để tự miệng Nhã Uyên nói ra
-Tại sao cậu lại làm vậy?
-Để đem lại hạnh phúc cho cậu.Để cậu tránh xa cái thế giới của tớ một năm trước đây.Lúc Minh Huy ra đi!_Tiểu Tuyết buồn bã.