Những Ngày Gió Thổi

Lúc lên xe lửa, Dịch Nhiên ngồi cạnh Đồng Vô Tâm, đối diện cô là Phong Vân, còn đối diện Đồng Vô Tâm là Cố Đông Dụ, Chiêu Tử ngồi chen ở giữa, trông cậu ta vừa chật vật vừa buồn cười. Anh Túc cùng Chiêu Giác ở ngay phía sau lưng cô và Tâm.

Dịch Nhiên nhìn ra cửa xe, đây là lần đầu tiên cô đi xa với đám người mới quen như vậy, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác an tâm lạ thường, một chút đề phòng cũng không có.

Vì đều là đám thanh thiếu niên trẻ tuổi, cô cũng không lo ngại quá nhiều.

Cô thấy Phong Vân mặt nặng mày nhẹ tên Chiêu Tử dính người này, đẩy cậu ta qua cho Cố Đông Dụ, Cố Đông Dụ lại thẳng tay đẩy mặt cậu ta sang cho Phong Vân.

Cứ tiếp diễn như vậy, cuối cùng Chiêu Tử ngồi đối diện Chiêu Giác và Anh Túc.

“ Tủi thân nhưng không dám hé răng ” Chiêu Tử nói rồi còn bĩu môi.

Dịch Nhiên nhìn cậu ta, buộc miệng nói “ Cậu như làm trò hề cho người ta xem vậy ”

Vừa nói xong thì Phong Vân, Cố Đông Dụ, Đồng Vô Tâm, Chiêu Giác, Anh Túc và cả Chiêu Tử đều ngước lên nhìn cô.

Cô thấy mà sợ hãi, không biết mình có nói sai gì không, chầm chậm thu đầu lại rồi cúi xuống.

Cô liếm liếm môi, định nói 'xin lỗi' thì nghe thấy giọng cười đầy phóng khoáng của Cố Đông Dụ “ Không nghĩ cậu còn có mặt này đó, Dịch Tiểu Nhiên ”

Cô ngẩng đầu, Anh Túc ở phía sau cũng không thể im lặng mãi “ Con nhóc này nhặt đâu thế? Thông minh như vậy, còn nhìn ra Chiêu Tử là trò hề ”

“ Dịch Tiểu Nhiên, cậu cận thận tôi cắt miệng cậu ” Chiêu Tử nói còn dùng tay kéo môi mình, mắt trợn trắng.

Cậu ta là một danh hài tốt.

Mọi thứ quay về trạng thái cũ, Cố Đông Dụ đeo tai nghe vào ngả người xuống ghế.

Đồng Vô Tâm và Phong Vân cũng tựa đầu vào ghế ngồi rồi thiếp đi.

Thấy phía trước có người nhìn, cậu quay sang thì thấy Dịch Nhiên nhìn điện thoại mình chằm chằm, tưởng cô muốn biết mình nghe gì nên liền đưa ra cho cô.

Dịch Nhiên giật mình, ngước đầu khó hiểu nhìn cậu.

“ Không phải muốn biết à? ” Cố Đông Dụ lại đẩy điện thoại sang chỗ cô luôn.

Cô thấy cậu hiểu lầm những cũng không có ý định giải thích, vì đây cũng là thứ cô muốn biết.


Nhìn vào màn hình, thì ra cậu đang nghe bài ' Hẹn ước bồ công anh ' của Châu Kiệt Luân, cô âm thầm ghi nhớ tên bài hát, dịch điện thoại lại cho Cố Đông Dụ.

“ Biết rồi.. ừm, cậu thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân hả? ” Cô gạn hỏi.

“ Cũng không hẳn, bài nào hợp thì nghe thôi ” Cậu tháo một bên tai nghe xuống để tiện nghe cô nói rồi nói tiếp.

“ Nếu nói thích thì tôi thích nghe của Trần Dịch Tấn hơn ”

Dịch Nhiên gật gật đầu, bắt được thời cơ nói chuyện với Cố Đông Dụ nên cô còn giả vờ nói tiếp “ Mình cũng thích Trần Dịch Tấn, ừm.. bài, bài Dưới Núi Phú Sĩ ”

Cố Đông Dụ ngạc nhiên nhìn cô “ Trùng hợp thật, vì bài đó nên tôi mới thích Trần Dịch Tấn. ”

Dịch Nhiên trong lòng vui thầm, bài ' dưới núi Phú Sĩ ' là bài hát mà bố cô yêu thích nhất, cũng cảm ơn bố đã hằng ngày phát bài này lên nghe.

Rồi không còn cuộc đối thoại nào nữa, trước khi đi núi Tam Thạch cô đã lên mạng tra rõ, đỉnh núi Tam Thạch được người người truyền tai nhau, trên đỉnh núi đó là một vùng đất hoàn toàn mới mẻ, còn có một ngôi miếu lớn rất linh nghiệm. Nhưng người ta không nói rõ ràng, để lại sự tò mò cho nhưng người thích chinh phục thử thách.

Cô đã thực sự quyết tâm leo lên đỉnh núi cho đến khi tới trạm dừng chân cuối cùng, bảy người từ xe đi xuống, từ đây có thể nhìn thấy núi Tam Thạch cao sừng sửng nhưng không thấy đỉnh đâu cả, dường như nó đã bị mây che bao phủ.

Đồng Vô Tâm ngay lập tức ngả khụy “ Đấy, muốn leo thì mời, tôi đi trước ” Nói rồi Tâm kéo hành lí của mình đi dọc theo đường về khách sạn.

“ Ở trên đó chắc thích lắm ” Cô nhoẻn miệng cười, nhìn nơi này rồi cô càng muốn chinh phục hơn, chi ít cuộc đi chơi này sẽ để lại ấn tượng lâu dài.

“ Đúng vậy ”

Cô nhìn sang người con trai bên cạnh, Cố Đông Dụ cũng đang nhìn trên đỉnh núi, còn cô thì nhìn cậu.

Chiêu Tử tiến lên dang rộng hai tay ra hít thở không khí sau đó hét lớn “ Tôi sẽ leo lên đỉnh núi, thực hiện giấc mơ trở thành nhạc sĩ tài hoa nhất!!! ”

Cả đám bật cười nhìn cậu ta, bỏ mặt Đồng Vô Tâm chạy về khách sạn, ai cũng lần lượt hét lớn

Anh Túc: “ Tôi sẽ đi trên mây, thực hiện ước nguyện trở thành lập trình viên giỏi nhất!! ”

Chiêu Giác: “ Em giống anh Tiểu Túc Túc ạ”

Vừa hét xong cậu nhóc liền ăn một cái cốc vào đầu.

Cố Đông Dụ thấy cô yên lặng, nhìn cô rồi hỏi “ Cậu không nói gì sao? Chẳng hạn ước giống như bọn họ trước khi thực hiện? ”


Cô bình nhiên trả lời “ Nói ở đây chẳng khác nào nói với gió, không để sức leo núi rồi cầu phật hả? ”

Tất cả nhìn cô, Chiêu Tử cốc đầu cô một cái “ Con nhóc này làm mất hứng thật đấy! ”

Rồi cả đám vui vẻ đi về đến khách sạn dưới chân núi, đến nơi thì thấy Đồng Vô Tâm ỉu xìu ngồi dưới gốc cây Bạch Quả, thấy mọi người đến thì càng giận hơn “ Chậm như rùa ấy, nhanh chân một chút không được à? ”

Dịch Nhiên nhanh chóng chạy đến khoát tay cô nàng “ Tâm Tâm”

Đồng Vô Tâm 'hừ' lạnh một tiếng, kéo tay cô đi vào.

Khách sạn dưới chân núi Tam Thạch mang phong cách hoài cổ, gắn liền với thiên nhiên, vì đặt phòng trước nên cả đám chỉ nhận chìa khoá rồi vào phòng.

Cô và Tâm Tâm ở cùng một phòng, đám còn lại tự phân chia với nhau.

“ Nhiên Nhiên, cậu định leo lên cái đỉnh núi cao ngiều đó hả? Không sợ hả? ” Tâm Tâm chán nản nằm trên giường, đợi cô trả lời.

“ Đúng vậy, đây là lần đầu tiên mình đi Tam Thạch, nhất định phải chơi cho tới cùng chứ! ” Cô chắc chắn có Cố Đông Dụ cùng leo nên càng hăng hái hơn, gặn hỏi Tâm Tâm “ Tâm không leo hả? ”

“ Ừm.. Cố Đông Dụ, bọn họ có leo không? ”

Dịch Nhiên gật gật đầu, thấy lúc nãy ai cũng hăng hái nên nói “ Tất cả đều đi, cậu không đi thì ở đây chán lắm ”

Đồng Vô Tâm ngồi bật dậy, làm vẻ mặt kiên quyết với cô “ Được, tới đây rồi thì phải chinh phục đỉnh núi!! ”

Lúc ra ngoài thì đã gần 11 giờ trưa, tất cả đi mua vé rồi mặc đồ bảo hộ, mang theo dụng cụ leo núi người phụ trách cổng mang ra và bắt đầu leo, Dịch Nhiên nhìn mềm yếu là vậy nhưng chân tay linh hoạt, cô leo rất nhanh nên lên trước cả bọn một đoạn.

Cô ngồi nhìn Đồng Vô Tâm kéo vai Chiêu Giác, miệng oán thán gì đó. Cố Đông Dụ thì chậm rãi đi lên, mặt không biến sắt, nhìn là biết thân hình cường tráng đó của cậu có thể chống cự nổi.

Từ từ đến chỗ cô, Phong Vân lên tiếng trước “ Dịch Tiểu Nhiên sao lại nhanh nhẹn như vậy chứ? ”

“ Lúc nào cũng bị giáo viên thể dục phạt chạy nên mình cũng hơi cừ ” Cô nói còn đưa tay đẩy trước đẩy sao.

Cố Đông Dụ bật cười hành động đáng yêu này của cô, song lại nhìn Đồng Vô Tâm thở phì phò ngồi phịch xuống đất, miệng liên tục kêu trời than đất.


Đồng Vô Tâm phẩy tay “ Đi đi đi đi, tạm biệt, không đi nổi nữa!! ”

Chiêu Giác cũng lên tiếng “ Em, em ở đây với chị, không đi nổi nữa!!! ”

Anh Túc lắc đầu: “ Con trai mà thế à? Nhìn nhóc Nhiên kìa, đi còn nhanh hơn bọn mình ”

Dịch Nhiên nhìn trước nhìn sau thấy hình như còn thiếu cái gì nhưng không nhớ rõ nên mọi người lôi kéo Đồng Vô Tâm với Chiêu Giác leo tiếp.

Lúc cô đi còn không quên mang theo cái máy ảnh kỷ thuật số nhỏ, đi đến đâu mà đẹp thì cô ấn chụp ngay.

Lúc nghỉ chân lần hai thì cô mới đưa máy ảnh lên chụp từng người, chụp Đồng Vô Tâm, Chiêu Giác, Anh Túc rồi Phong Vân, đếm Cố Đông Dụ cô còn canh góc đẹp nhất, sắc sảo nhất rồi mới nhấn nút.

Đưa máy ảnh sang bên trái không thấy ai, bên phải, ở giữa cũng không còn người nào. Cô há hốc mồm rồi bỏ máy ảnh xuống, Phong Vân thấy bất thường nên hỏi cô bị làm sao.

“ Chiêu, Chiêu Tử đâu? ” Cả đám giật mình, nhìn giáo giác xung quanh cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu, lúc sắp cuống hết lên thì trên cao vọng xuống giọng nói đầy châm biếm “ Ông đây lên trước, mấy nhóc cứ thong thả ”

Nhìn thấy Chiêu Tử ngồi trên cáp treo cười ha hả, cả đám thầm oán trong lòng, nhất quyết khi lên đỉnh núi phải dạy cậu ta một trận cho nên thân.

“ Đi thôi, còn mau chóng lên đánh gãy chân cậu ta ” Cố Đông Dụ nói xong cũng là người dẫn đầu.

Khi nãy Vô Tâm thấy Chiêu Tử đi cáp treo, cơn giận phun trào nên đi nhanh như tên lửa, bỏ mặt tất cả chạy như bay đuổi theo. “ Tên chết tiệt nhà cậu, mẹ nó cậu xuống đây cho tôi!!!! ”

Cô đi tuốt phía sau, giơ máy ảnh chụp bọn họ phía trước, sau đó quay lưng về sau, chụp một nửa gương mặt cô cùng với thân ảnh của Cố Đông Dụ, đây xem như là tấm ảnh đầu tiên cô chụp cùng cậu.

Vì giận quá nên cả nhóm không dừng chân lần nào nửa, leo một mạch lên đỉnh.

Lúc lên tới, cô nhìn khung cảnh bao la bát ngát này, nở nụ cười tươi nhất trong ngày hôm nay. Bao quanh trên đỉnh núi đều là mây trắng cùng sương mù tạo nên khung cảnh mờ mờ ảo ảo, nhìn như một thiên đường thu nhỏ, ngôi miếu nằm bên phải, ở đó còn có cây bạch quả đang bay theo gió, cô đứng trước miếu, chấp tay thành tâm cầu nguyện.

“ Con, Dịch Nhiên. Một cô gái từng rất bất cần đời, không quan tâm đến nhân thế, hôm nay lần đầu tiên thành tâm xin ngài hai điều duy nhất.

Thứ nhất, chúc cho Cố Đông Dụ bình bình an an, thuận bườm xuôi gió, thành công mọi mặt.

Còn thứ hai, đợi lần sau con quay lại sẽ cầu ngài ”

Cô cầu nguyện xong, mở mắt ra đã thấy Cố Đông Dụ cùng Đồng Vô Tâm, Phong Vân, Anh Túc và Chiêu Giác đứng bên cạnh.

Cô thấy Cố Đông Dụ nhắm mắt ước gì đó, cô cười rồi xoay người ra chỗ khác ngắm cảnh.

Lúc xoay lưng lại, cô lén lấy máy ảnh chụp cậu.

Cầu xong, Chiêu Tử cũng chui từ cây bạch quả ra “ Hi ”

Cả nhóm nhìn cậu ta cười tươi, mặt không biến sắt, thầm nghĩ nếu ở đây không có miếu thờ thần linh, nhất định bọn họ sẽ đánh cho tên Chiêu Tử này một trận.


“ Xuống dưới chúng ta nói chuyện nhé, Tiểu Chiêu Tử ” Cố Đông Dụ nói bằng giọng nhẹ nhàng, nói xong còn cười nhìn Chiêu Tử.

Chiêu Tử run lên vài cái, đi theo Cố Đông Dụ “ Lão Dụ nói bình thường đi, nha? Được không? ”

“ Lão Dụ, tôi không dám lừa mọi người nữa... ”

Hai người bọn họ cứ dính lấy nhau như vậy, cô chụp thêm một tấm.

Cô hít một hơi thật sâu, giơ máy ảnh chụp thật nhiều phong cảnh ở đây, quyết định về sẽ sẽ in ra rồi làm một quyển

Đồng Vô Tâm đi đến ôm cô, nói lên đây đúng là rất xứng đáng.

Cô cười ôm lại Tâm, đưa máy ảnh lên định chụp hai người thì bọn con trai liền chạy đến. Một tiếng "cạch" vang lên.

Đặt tấm ảnh cuối cùng cùng xuống bàn, một hình bảy người bọn họ cười tươi dưới một làn sương mù dày đặc được in rõ nét, Đồng Vô Tâm bên trái kề sát má vào mặt cô, còn Cố Đông Dụ giương môi, giơ tay hình chữ V lên đứng ngay bên phải tay cô. Chiêu Tử, Anh Túc, Phong Vân và Chiêu Giác thì nhe răng cười một cách bặm trợn, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Cô đóng khung tấm ảnh đó lại rồi đặt lên bàn học, sau đó lén lén lút lút lấy tấm ảnh cũng được đóng khung đặt lên, đó là tấm ảnh bóng lưng của Cố Đông Dụ khi cầu phật, nhìn vừa ngoan vừa thành kính.

Cô còn đặt biệt kẹp bức chụp một nửa gương mặt cô và bóng dáng cao lớn của Cố Đông Dụ vào quyển màu trắng đen ở trang thứ 5.

Viết:

Ngày 1 tháng 10 năm 2010

Lần đầu đi núi Tam Thạch, thực sự rất vui, mình đã mong ước 2 điều.

Thứ nhất, chúc cho Cố Đông Dụ bình bình an an, thuận buồm xuôi gió, thành công mọi mặt.

.

Đóng tập sách, cô quay lại giường nằm, từ sau khi trở về từ núi Tam Thạch Cố Đông Dụ đã nhắn cho cô một câu.

“ Chơi vui quá, tự nhiên không muốn yêu đương nữa luôn! Khi nào cần chắc chắn sẽ gọi cậu giúp ”

Nhận được tin nhắn này, cô vui mừng nhảy cẩn lên sao đó lăn lộn trên giường suốt một ngày trời, ý định về nhà bà ngoại chơi cũng tiêu tan, cô muốn ở đây, lén lút nhìn cậu nhiều hơn.

______

Tháng / Ngày / Năm

Tác giả: Trí tưởng tượng Hạ hơi kém, thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận