Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Ngoài cửa sổ, sao sáng lấp lánh lấp lánh, trong phòng, người đang run rẩy run rẩy.

“Là chỗ này sao?”

“A, không được…”

“Vậy còn chỗ này?”

“Không phải, không được.”

Lục Du vội đến đầu đầy mồ hôi, trên mặt tràn đầy ảo não. Thẩm Kỳ Niên đứng ở một bên nâng nệm, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thực sự là bị hư rồi…”

Nửa giờ sau, Thẩm Kỳ Niên lại ấn Lục Du hút dương khí tiếp.

Cách vách không biết vì cái gì mà nửa đêm ồn ào sinh động lên. Tiếng giường kẽo kẹt vang, trong không khí mờ hồ có tiếng vang gì đó. Hai phút sau hết thay quay trở về yên tĩnh.

Cách vách về yên tĩnh chứ bên Lục Du thì không. Nếu nói là hút dương khí thôi thì Lục Du cũng không nói gì. Thế nhưng Thẩm Kỳ Niên hàng này cố tình xem miệng Lục Du như món ăn quý lạ mà nếm thử, thăm dò một chút, cắn mút một chút.

Người ta nói đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đối với loại chuyện này có thiên phú cực kỳ cao. Thẩm Kỳ Niên chậm rãi tích luỹ kinh nghiệm, Lục Du cũng không cam lòng chịu yếu thế.

Hai người ngươi đến ta đi hôn đến thống khoái, trên miệng thống khoai, chỗ kia tự nhiên cũng sẽ chậm rãi có phản ứng. Mắt thấy sắp có chuyện quá giới hạn, Lục Du theo bản năng chụp cái giường có ý đồ muốn làm cho bản thân thanh tỉnh trở lại.

Vốn là chuyện chụp cái giường cũng không có gì, nhưng Lục Du đã quên mất, khí lực của cậu xưa đâu bằng nay. Một chưởng này vỗ xuống, toàn bộ giường đều sập.

“Rầm” một tiếng này trong đêm phá lệ nghe rõ ràng vô cùng. Mấy tiếng vang khác bị một tiếng này chấn nhiếp đè xuống. Thậm chí Lục Du còn nghĩ mình có phải nên đem một mớ thuốc bổ thận ra đền bù cho người ta một chút hay không. (Tiếng này lớn quá, mấy ông bên cạnh chắc không bị hù tới mềm rồi không:v)

Lục Du nghĩ là có thể sửa lại giường được, ai mà ngờ khí lực của mình lại lớn như vậy chứ. Sửa lại nệm không được, nệm bị xuyên thủng thì sửa kiểu gì, mà ngay cả ván giường đều bị cậu chụp gãy không thể ghép lại được nữa.

Một người một quỷ nỗ lực suốt nửa giờ, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tha.

“Làm sao bây giờ?” Thẩm Kỳ Niên chưa bao giờ trải qua loại chuyện này.

Lục Du nhìn hai tay của mình lâm vào trầm tư: “Anh nói xem, có phải em bị biến dị không?”

“Anh không biết.” Lẽ ra muốn an ủi Lục Du một chút, thế nhưng loại khí lực như Lục Du hiện tại quả thật người thường không thể nào có. Nếu mới sinh ra đã vậy thì không nói, đây là bắt đầu bị như vậy từ sau ngày đó, như vậy mới phiền.

Đều là người trưởng thành, Thẩm Kỳ Niên sẽ không dùng mấy câu an ủi con nít để an ủi Lục Du. Hai người ngồi trong chốc lát, Lục Du ngáp một cái: “Em mệt rồi.”

“Nếu không thì mình đặt thêm một gian phòng đi.”

Đề nghị của Thẩm Kỳ Niên rất có lý nhưng Lục Du vẫn lắc đầu: “Đã trễ thế này rồi, đừng làm khó người ta nữa. Em ngủ trên salon là được, cố gắng chịu một chút, mai trực tiếp trả phòng luôn.”

Thẩm Kỳ Niên dọn dẹp salon sau đó quay đầu nhìn Lục Du: “Lại đây, mau đi nghỉ ngơi.”

Đường xa mệt nhọc, lại tự nhiên nhiều thêm một người bạn trai, hôm nay thực sự là mệt chết Lục Du rồi.

Lục Du là một thanh niên cao ráo, salon đối với cậu mà nói thật sự khó chấp nhận được. Cậu nhắm mắt, cuộn tròn trên ghế salon, trong đầu đủ loại hình ảnh hiện lên. Rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng mà lại không ngủ được.

Thẩm Kỳ Niên ngồi xổm xuống, môi dừng trên trán Lục Du: “Yên tâm ngủ đi, anh trông em.”

Lục Du thật muốn nói sến quá đi, thế nhưng cậu vậy mà thật sự ngủ mất. Đồng hồ sinh học duy trì đã lâu kéo tỉnh Lục Du dậy lúc sáu giờ, nếu tính toán thì cậu chỉ ngủ có bốn tiếng thôi.

Lục Du vừa mới ngồi dậy, miệng Thẩm Kỳ Niên đã bu lại. Không phải hút dương khí, chỉ là thuần tuý hôn dài mà thôi. Lục Du đẩy Thẩm Kỳ Niên ra, lau miệng một phen: “Còn chưa có đánh răng.”

Thẩm Kỳ Niên cười như mèo trộm được cá: “Anh không chê.”

Lúc Lục Du đi rửa mặt vẫn còn mệt rã rời, Thẩm Kỳ Niên đau lòng, sớm đã gọi cơm. Đây là lần đầu tiên sau khi thăng cấp thành bạn trai, hai người cùng ăn cơm chung.

Thẩm Kỳ Niên nhìn Lục Du, càng nhìn càng thấy hài lòng. Lục Du không cần ngẩng đầu cũng biết anh bạn trai mình giờ đã ngốc thành cái bộ dạng gì rồi. Cậu ăn xong lau mệng, chăm chú hỏi Thẩm Kỳ Niên: “Nói thật, với chỉ số thông minh hiện tại của anh sao có thể lăn lộn tốt vậy ở giới thương nghiệp?”

Lúc xem tư liệu lúc trước, ấn tượng ban đầu của Thẩm Kỳ Niên cho Lục Du là một người phúc hắc, thanh lãnh. Tới khi nhận biết được chân tướng, Lục Du cảm thấy người này rất ngốc.

Đừng nói cái gì mà bá đạo tổng tài, truyền kỳ thương nghiệp gì đó, với hành động hiện tại của Thẩm Kỳ Niên, học sinh trung học có khi còn thành thục hơn hắn nữa là. Cái nghi vấn này đã có từ lâu chỉ là lúc trước Lục Du không có hỏi thôi. Nhưng hiện giờ quan hệ của hai người đã không như trước, Lục Du sẽ không cố kỵ nhiều như vậy nữa.

Vốn tưởng là Thẩm Kỳ Niên sẽ phản bác hoặc nói gì đó, không ngờ đối phương ngu người tại chỗ luôn.

“Ê!”

Lục Du đưa tay vẫy vẫy trước mắt Thẩm Kỳ Niên, muốn gọi ba hồn chín vía người này về. Thẩm Kỳ Niên lấy lại tinh thần nhìn về phía Lục Du, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh hiện tại có chút ấu trĩ phải không?”

Lục Du gật đầu, không chỉ là hiện tại, hình như từ lúc bắt đầu biết nhau đã luôn ấu trĩ như vậy. Thẩm Kỳ Niên trầm mặc không nói.

Lục Du đá mông hắn: “Em không có ghét bỏ anh.”

“Anh biết.” Thẩm Kỳ Niên mấp máy môi, nháy mắt mấy cái nói: “Lúc anh còn sống cũng không giống như bây giờ, anh cũng không biết sau khi mình chết lại thay đổi thành một người khác như vậy. Luôn cảm thấy trên người dường như thiếu cái gì đó, nhưng mà nghĩ mãi không ra…”

Nếu Thẩm Kỳ Niên nói chuyện này từ trước, có lẽ Lục Du đã không đi. Thế nhưng từ lúc khí lực cậu trở nên mạnh mẽ, Lục Du luôn cảm thấy những chuyện này chỗ nào cũng lộ ra chỗ quỷ dị.

Tiếng điện thoại đánh vỡ trầm mặc, Lục Du nhiền điện thoại liền bắt máy: “Alo, anh Cao?”

“Tiểu Lục, cậu đến Tân An chưa?”

“Rồi, đã thu thập xong, một giờ sau tôi đến gặp anh. Bây giờ thân thể anh sao rồi?”

“Khụ khụ… Chờ cậu đến rồi nói sau.”

Trong điện thoại, Cao Hán luôn ho khan, hai người chưa nói được vài câu đã cúp máy.

“Đi thôi.” Lục Du lôi rương hành lý từ trong phòng ra cửa, vừa lúc nhìn thấy hai người phòng kế bên cũng đang đi ra khỏi phòng. Một nam một nữ, một già một trẻ, thoạt nhìn không giống vợ chồng.

Lúc Lục Du nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn Lục Du. Thẩm Kỳ Niên ở bên tai Lục Du nhắc nhở: “Là đêm qua, hai phút kia…”

Lục Du mặt cứng đơ, thiếu chút nữa là không nhịn được cười ra tiếng.

“Khụ…” Lục Du dời tầm mắt, hắng giọng, mặt không đổi sắc đi qua hai người kia. Người nữ đẩy người nam một phen, hai người cũng đi theo xuống lầu.

Trả thẻ phòng là có thể trả phòng. Nhưng Lục Du thì không làm vậy được.

“Cái đó, tôi không cẩn thận làm hỏng giường, mọi người xem coi phải bồi thường bao nhiêu.”

Lời này vừa nói xong, ánh mắt tất cả mọi người trong đại sảnh nhìn Lục Du đều thay đổi. Vai rộng, chân dài, eo thon…

Vậy mà có thể chơi tới hư, đúng là sinh lực dồi dào nha.

Cô nàng lễ tân nháy mắt đỏ mặt, cô gọi cho bên kỹ thuật sau đó nói với Lục Du một con số. Lục Du trả tiền xong thì kéo vali ra cửa.

Một nam một nữ cách vách đương nhiên cũng nghe Lục Du nói. Nữ nhìn nam cười lạnh, người đàn ông kia lập tức có chút kích động, nhỏ giọng nói một cách chắc chắn “Tiểu bạch kiểm lớn lên trông như một tên gay, nhất định là đang khoác lác thôi…”

Lục Du bắt xe đi đến một bệnh viện tư nhân ở vùng ngoại ô, Cao Hán đang ở đó dưỡng bệnh. Mặc dù là bệnh viện tư nhưng phòng của Cao Hán phải nói là y như phòng VIP.

Lục Du vừa mới tới bệnh viện đã bị người ta lôi kéo mặc đồ cách ly, võ trang hạng nặng từ đầu đến chân, sau khi xác định là không có gì lộ ra ngoài mới cho cậu đi.

Toàn bộ bệnh viện vô cùng yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy áp lực không lý do.

Vợ của Cao Hán đang chờ ở bên ngoài cửa phòng, cách tấm thuỷ tinh nhìn vào bên trong. Quay đầu lại thấy Lục Du, vợ Cao Hán lập tức tiến lên đón: “Tiểu Lục, cậu cuối cùng cũng đến rồi.”

“Chị dâu.” Lục Du có trực giác mọi chuyện không đơn giản.

“Tiểu Lục, van cầu cậu cứu chồng tôi đi!”

Những nhân viên phía sau giục Lục Du mau đi vào, Lục Du không thể nói gì thêm với vợ Cao Hán. Cậu gật đầu với chị ấy, cửa cách ly vừa mở liền đi vào. Ở trong phòng, Cao Hán đang nằm trên giường cúi người liên tục ho khan.

“Anh Cao.” Lục Du bước nhanh đến, thiếu chút nữa đã không nhận ra Cao Hán. Bất quá mới hơn một tháng mà Cao Hán nằm trên giường bệnh đây đã gầy không ra hình người.

Cao Hán mở mắt ra nhìn Lục Du, trong đôi mắt ảm đạm loé lên tia hy vọng: “Tiểu Lục, cậu rốt cuộc cũng đến. Khụ khụ…” Cao Hán kích động, lập tức lại ho khan.

Lục Du mặc quần áo cách ly hành động không tiện, Thẩm Kỳ Niên thấy vậy liền đi lấy một ly nước đưa cho Cao Hán. Cao Hán đã sớm biết sự tồn tại của Thẩm Kỳ Niên, mặc dù nhìn thấy ly nước lơ lửng bay đến cũng không quá kinh ngạc.

“Cảm ơn.” Cao Hán nhận ly nước, nói cảm ơn với không khí.

“Anh Cao, tại sao tự nhiên anh lại biến thành như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Cách ly…

Ho khan…

Gầy yếu…

Cái đầu tiên khiến Lục Du nghĩ đến bệnh lao phổi, thế nhưng dù là bệnh lao phổi, phát bệnh cũng không dữ dội như vậy.

Cao Hán nhìn thấu ý tứ của Lục Du, uống một hớp nước áp chế ho khan rồi mới lên tiếng: “Từ lúc trong mộ đi ra, tôi bắt đầu ho khan. Ban đầu không nghĩ là có chuyện, thế nhưng càng về sau ho càng dữ dội. Lúc đầu tôi còn tưởng là bị cảm mạo, nhưng uống thuốc nào cũng vô dụng. Tôi vốn cũng không nghĩ nhiều, cho đến một ngày, tôi ho ra một cái trứng sâu…”

Cao Hán nói tới đây lại bắt đầu ho khan, Lục Du cũng lập tức nghĩ tới Giang Đào. Nếu nhớ không lầm thì từ lúc chui ra từ quan tài của Thẩm Kỳ Niên, Giang Đào vẫn luôn ho khan!

Cao Hán ho trong chốc lát mới nói tiếp được: “Tôi cũng nghĩ đến chuyện Giang Đào trước đó nên hoài nghi trong bụng mình có sâu. Tôi vĩnh viễn không quên được đám bướm màu xanh kia… Tôi đem trứng sâu để trong tủ đông vài giờ, sau đó đập vỡ kén thì thấy chảy ra chất lỏng mà xanh…”

Cao Hán nói tới đây thì không nói nổi nữa, theo bản năng nhìn thoáng qua người vợ đang đứng ngoài cửa: “Tôi không muốn chết nên đã liên lạc với người của Thẩm gia. Bọn họ mời chuyên gia đến đây giúp tôi kiểm tra, phát hiện tôi thật sự bị cái gì đó ký sinh. Đáng sợ nhất chính là, loại sâu này sẽ lây lan… Nói không chừng ngày nào đó, tôi sẽ chết giống Giang Đào. Những con bướm xanh đó sẽ chui ra từ bụng của tôi, tôi không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu nữa…”

Lục Du nghe vậy liền khó chịu: “Anh Cao đừng nói lung tung, người tốt như anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Cao Hán nghe xong lời này liền cười, cười cười lại bắt đầu ho khan. Đó là cái loại ho khan tê tâm liệt phế, sau khi dừng ho, hắn mới nói: “Người Thẩm gia muốn nhờ tôi khuyên cậu điều tra chuyện này, nếu không tôi sẽ không được cứu. Thế nhưng tôi cảm thấy, tôi đã như vậy rồi, không muốn liên luỵ cậu. Gọi cậu tới mục đích là muốn nói chuyện này cho cậu biết, nhìn cậu không có việc gì tôi đã an tâm. Chuyện này, tôi cả đời không cầu xin ai chuyện gì, chỉ lần này muốn cầu xin cậu một chuyện được không?”

Lục Du hít sâu một hơi: “Là chuyện gì?”

“Chị dâu cậu theo tôi nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì, chờ tôi đi rồi, nhờ cậu giúp tôi chiếu cố chị dâu cậu một chút. Nếu gặp người tốt, khuyên cô ấy đi bước nữa đi…” Người đàn ông nói mãi nói đến rơi nước mắt, sợ vợ mình thấy, Cao Hán vội cúi đầu lau nước mắt một phen.

“Chuyện này tôi không thể đáp ứng.” Lục Du há miệng liền cự tuyệt, không chút khách khí nói: “Vợ anh thì tự anh đi mà lo, để cho người khác lo thì có đáng là đàn ông không.”

Trong lòng Cao Hán khó chịu, ho khan lại không ngừng. Nếu không phải mạng không còn lâu, ai lại bỏ rơi vợ của mình.

“Anh Cao, chị dâu anh tự mình lo đi, tôi không lo đâu.” Lục Du nói tới đây liền dừng lại một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên, trong lòng ra quyết định: “Anh đã cản cho tôi một viên đạn, vô luận thế nào, tôi cũng phải cứu anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui