Cái trò mạt chược này thật sự sẽ gây nghiện.
Lục Du chơi mấy bàn liền phát hiện, lão tổ tông này độ nghiện thì cao mà trình độ chơi lại hơi bị thấp.
Lục Du còn không có động não qua đã từ chỗ lão tổ tông thắng đủ thứ đồ vật.
Ngay lúc Lục Du đang muốn cùng mấy người Cao Hán thương lượng nhường cho lão tổ tông một chút thì người kia bỗng nhiên đẩy hết quân mạt chược ra: “Không chơi nữa không chơi nữa, các người ai cũng muốn nhường tôi hết, cho dù tôi thắng được cũng chả khác gì mấy người tặng cho tôi.”
Lục Du há hốc mồm, thầm nghĩ chuyện này không thể trách tôi được nha, ai biểu ông đi nghe tiếng lòng của tôi làm chi.
“Ai da, thiếu chút nữa là quên rồi. 007, mau đem mấy con cua nấu rồi bưng lên đi!”
007 tuân lệnh, xoay người ra khỏi phòng đi đến chỗ ban nãy mấy người Lục Du đã vào. Đáy nồi còn chút lửa, bên trong nồi cua đã được nấu chính thơm mê người.
Thấy 007 bưng cua lên, lão tổ tông hưng phấn chà chà tay, ánh mắt dừng trên người Lục Du: “Có thể lột dùm tôi không?”
“A hả? Ờ được.” Lục Du đứng lên xách một con cua dài cỡ nửa người mình, nhanh gọn lột vỏ.
Lão tổ tông vừa nhìn vừa cười: “Tôi chờ đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.”
Con cua kia thật sự rất lớn, một con thôi là đã bự bằng n con cua hoàng đế rồi. Thẩm Kỳ Niên ở bên cạnh nhìn, nhịn không được hỏi: “Mấy con cua đó đều bị đột biến sao?”
Lão tổ tông quay đầu lại, dùng khuôn mặt giống Thẩm Kỳ Niên đến tám phần lắc đầu: “Cái này không kêu là đột biến mà kêu là bội phóng, không có biến đổi gene chỉ là đem tế bào phóng to ra thôi.”
Lục Du cuối cùng cũng hiểu, vì sao lúc nãy mình ở ngoài lại muốn nấu con của này. Thì ra không phải là cậu muốn nấu mà là vì có người muốn ăn.
Lão tổ tông nhiệt tình mời bọn họ cùng ăn cơm, thế nhưng Lục Du với Cao Hán đều không có cái can đảm đó. Anh Đao ngược lại không sợ chết, cầm lên một cái càng cua muốn gặm: “Tôi đây ngược lại muốn biết mấy con cua được nuôi trong mộ địa thì có hương vị ra làm sao”
Lão tổ tông thấy thế lập tức nhắc nhở anh Đao: “Cô gái, thịt cua tính hàn, trên người cô không tiện không nên ăn. Nếu không sẽ bị đau bụng kinh, không tốt lắm đâu.”
Lão tổ tông quả thật đối với anh Đao vô cùng săn sóc, không chỉ nhắc nhở, y còn để 007 lấy một ly nước đường nâu lại, nói là cho anh Đao ấm bụng.
Ấm cái cc!
Anh Đao giận mà không dám nói gì.
Lão tổ tông liếc anh Đao một cái, trong bụng anh Đao lập tức quặn đau. Bất đắc dĩ, anh Đao chỉ có thể đem ly nước đường nâu đó uống xuống. Không thể không nói, uống một ly nước ấm áp thật sự có thể bớt đau bụng đó.
Lão tổ tông nhìn anh Đao ôn nhu cười cười làm cho anh Đao sợ run người.
“Đi, tôi mang mấy người đi xung quanh dạo.”
Nói thật ở trong mộ thất này mấy trăm năm, lão tổ tông thật sự vô cùng nhàn rỗi. Bởi vì quá nhàm chán nên lão tổ tông đã trồng này nọ.
Đi ra mộ thất về phía trước một chút liền thấy một khu ruộng thí nghiệm. Lục Du nhìn cây hành tây cao gấp 2 lần người mình kia há hốc mồm…
Cái này mà hành tây cái gì, đây rõ ràng là cây thông đó!
Còn bên kia, mấy cây lúa mạch vàng óng đang nhẹ nhàng lay động, một hạt lúa mạch có cần lớn bằng cả nắm tay vậy không chứ.
Mẹ nó, đây không phải là thế giới huyền ảo gì đó sao?
Lão tổ tông rất nhiệt tình giới thiệu với mọi người ruộng thí nghiệm của y cùng với thu hoạch được chủng loại, sản lượng ra sao. Không hiểu sao trong đầu Lục Du toát ra một câu: Sử dụng Kim Khả Lạp, sản lượng một vạn tám. (Kim Khả Lạp là tên phân bón NPK bên Trung nha đây là câu slogan của hãng phân bón này. Tìm hiểu thêm tại https://zh.wikipedia.org/wiki/%E9%87%91%E5%9D%B7%E5%9E%83 )
“Đây là thành quả nhiều năm sống dưới này của ông đó hả?”
Lão tổ tông gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu tôi đem thứ này phổ cập ra ngoài, vấn đề khan hiếm lương thực trên toàn thế giới xem nưh là được giải quyết rồi.”
Thẩm Kỳ Niên ở bên cạnh mở miệng: “Đây là bị phóng xạ nên biến lớn.”
“Cái đó sao có thể gọi là phóng xạ chứ, đó là biện pháp để kích thích tăng trưởng nha.” Lão tổ tông lập tức giải thích, lại còn không quên cho mọi người xem sản phẩm độc quyền mà y chưa kịp sản xuất.
“Vậy tại sao ông lại không nghĩ cách đem những biện pháp kỹ thuật này mang ra ngoài?”
Nhắc tới cái này, trên mặt lão tổ tông có chút rối rắm: “Tuy rằng tôi không biết ánh sáng này là phóng xạ, nhưng cậu xem một đám người các cậu, người biến thành lực sĩ, người biến thành phụ nữ, thậm chí còn biến thành đồ ngốc. Lỡ như đem mấy thứ này ra ngoài cho người ta ăn bị cái gì rồi sao, tôi không những không giúp được lại còn hại người ta, trở thành kẻ xấu khơi mào chiến tranh giữa hai hành tinh rồi sao?”
Đại khái chắc do lâu rồi không có người nghe mình nói chuyện thế nên lão tổ tông lẩm bẩm lầm bầm không ít.
Lục Du đi tới chỗ khu ruộng lấp lánh ánh vàng, bên tai truyền đến bài hát Trên cánh đồng hy vọng, không hiểu sao lại muốn cười. (link bài hát nhé: On The Hopeful Field của Bành Lệ Việnhttps://.youtube.com/watch?v=Gyymxqps8KY )
Thử ngẫm lại một chút, một kẻ siêu cấp trâu bò, mấy trăm năm bị nhốt dưới lòng đất vẫn luôn cân nhắc làm sao để làm ruộng nuôi cua.
Nuôi cua xong còn lười nấu nữa chứ.
Cố làm ra vẻ huyền bí bày đủ thứ cơ quan, chẳng qua là vì muốn kiếm chuyện để làm cho hết một ngày nhàm chán mà thôi.
Cũng quá tuỳ tiện rồi.
Lão tổ tông dẫn Lục Du đi tham quan toàn bộ mộ thất của mình một lần.
Kết quả là Lục Du lại nhìn thấy một khu ruộng rồi lại một khu ruộng, cùng với một căn phòng bên trong bày rất nhiều tiêu bản con người trông rất sống động.
Những người đó có lớn có nhỏ, từ mười mấy tuổi đến mấy chục tuổi đều có.
Lão tổ tông vuốt lồng thuỷ tinh, giải thích với bọn họ: “Những người này là do Thẩm gia đưa xuống, có người lá gan nhỏ, vừa xuống tới đã bị doạ cho mất mật. Cũng có người lá gan lớn, có thể ở dưới này cùng với tôi vài chục năm.”
Thẩm Kỳ Niên nhìn những tiêu bản thi thể đó, không nhịn được hỏi: “Nói cách khác, ông không có dùng thân thể của họ để sinh hoạt đúng không?”
“Đúng vậy. Từ trường của tôi vẫn luôn ở đây, không đi ra được. Tôi vốn nghĩ, có lẽ qua mấy trăm năm Thẩm gia sẽ buông tha, không ngờ một lần lại một lần đem người đưa xuống, tôi nghĩ đi cũng đi không được. Cho đến một lần bọn họ đem người xuống, tôi phát hiện từ trường của mình không giống từ trường của người Thẩm gia, sau đó tôi tìm cách mượn từ trường của thiên nhiên để đi ra ngoài.”
Cao Hán nghĩ tới gì đó lập tức hỏi: “Lúc trước mưa to gió lớn, sấm sét là núi lở là do ông đi ra phải không?”
Lão tổ tông gật đầu: “Phải, tôi nhìn thấy các người lấy nhẫn của tôi đi. Vốn là tôi muốn nhắc nhở các người, nhưng khi đó tôi không nhập vào người Thẩm Kỳ Niên được. Thế nhưng trong mắt của tôi, mấy người bạn của anh cũng là lòng tham không đáy, tự mình hại mình, không có liên quan trực tiếp gì đến tôi hết. Còn về phần cậu,” lão tổ tông lại quay sang nhìn Lục Du nói, “Nếu cậu muốn trở lại như cũ, tôi cũng sẽ không làm khó cậu.” (ý là không làm đại lực sĩ nữa á.)
“Ông là muốn trở lại tinh cầu của mình đúng không?” Lục Du nhìn mặt lão tổ tông này, hận không thể lập tức tiễn bước y đi sau đó giúp Thẩm Kỳ Niên trở lại thân thể của chính mình.
“Phải, thế nhưng tôi thiếu chút trợ lực. Tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”
Lục Du không khỏi kinh ngạc: “Muốn tôi giúp ông ra sao?”
Lão tổ tông dẫn Lục Du tới chỗ đặt chiếc nhẫn hồ điệp kia, chỉ vào một chỗ lõm vào nói: “Đây là nơi tổ tiên Thẩm gia thiết lập cấm chế, chỉ có cốt nhục của người Thẩm gia mới có thể giải trừ, tôi hy vọng có thể xin một chút máu của cậu, được chứ?”
Lục Du không cò kè mặc cả, có lẽ trong tiềm thức cậu đã chọn tin tưởng vị lão tổ tông này rồi. Cậu nhận lấy cây dao nhỏ anh Đao đưa qua, lập tức muốn hạ dao trên tay của mình.
“Ai ai ai!” 007 ngăn Lục Du lại, đưa cho cậu một cây kim, “Chủ nhân nói chỉ cần một giọt máu là đủ rồi.” Chưa gì đã động dao động kiếm, con người thiệt là tàn bạo mà.
Lục Du cầm cây kim đâm vào ngón trỏ của mình, sau đó nặn một giọt máu ra nhỏ vào vết lõm. Giọt máu thấm vào, con bướm kia giống như sống lại, từ màu xanh lam biến thành màu đỏ, sau đó rũ cánh bay lên.
Lục Du còn chưa kịp nghĩ nhiều, mặt đất dưới chân đã lắc lư dữ đội.
Lão tổ tông tâm tình có chung mông lung: “Có thể đi rồi, tôi cuối cùng cũng có thể trở về quê hương của mình rồi.”
Cái mộ địa này là muốn bay lên sao?
“Được rồi, 007 cậu đưa bọn họ ra ngoài đi.” Lão tổ tông lời ít ý nhiều.
Lục Du không đi, nhìn chằm chằm vào thân thể lão tổ tông hỏi: “Bây giờ có thể đem thân thể bạn trai của tôi trả lại đây chưa?”
Mặt đất dưới chân chuyển động ầm ầm, có xu thể lên cao dần.
Lão tổ tông nhìn thoáng qua Lục Du, thần sắc chắc chắn: “Mấy người ra ngoài trước đi, tin tôi, tôi nhất định sẽ đem cậu ấy trả lại cho cậu.”
Lục Du còn muốn nói nữa, Cao Hán với anh Đao lập tức chạy đến tha cậu đi: “Nhanh lên đi, nếu không sẽ bay lên trời luôn đó!”
Khí lực của Cao Hán ngay tại thời điểm này bộc phát công dụng. Anh ta cùng Lục Du mỗi người một đấm đánh nát cửa đá chạy ra ngoài. Anh Đao đi theo phía sau, hưởng thụ ưu đãi của phụ nữ bị 007 nâng.
Bên trong mộ thất thỉnh thoảng có đất đá rơi xuống, mấy người Lục Du vừa mới chạy ra bên ngoài, toàn bộ huyệt đột ngột trồi lên khỏi mặt đất thay đổi thành hình dáng của một cái phi thuyền.
Phản lực thật lớn khiến cho Lục Du nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra lần nữa thì đã ở bệnh viện. Lục Du vừa mới mở mắt, lão Trương với Tiểu Tả lâp tức bu lại: “Cảm thấy sao rồi?”
Lục Du đầu óc hỗn loạn, bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra, vội nắm chật lấy bả vai lão Trương: “Thẩm Kỳ Niên đâu, Thẩm Kỳ Niên đâu rồi?”
“Ai da ai da.”
Lão Trương đau đến nhe răng trợn mắt, Lục Du nhanh chóng buông tay ra, thế nhưng không nhịn được lại hỏi.
Tiểu Tả nhìn bộ dạng này của Lục Du nhịn không được thở dài, kể lại chuyện từ lúc Lục Du ngất xỉu…
Nghĩa trang Thẩm gia biến mất một cách khó hiểu, tại chỗ đó chỉ còn lại một cái hố to, có các chuyên gia, cơ quan đang ở đó tiến hành thăm dò, nghiên cứu, hoài nghi là có người ngoài hình tinh xâm lấn.
Ba người Lục Du là bị người máy đưa vào bệnh viện, hai người còn lại vẫn còn đang nằm trên giường chưa tỉnh.
Chuyện cổ quái nhất chính là kể từ khi nghĩa trang biến mất, chuyện làm ăn của Thẩm gia nảy sinh một đống vấn đề. Thẩm Chính Nam vội đến sứt đầu mẻ trán, không hơi đâu đi tìm Lục Du gây phiền toái.
Còn có cái tên Chu Thái kia trở thành nghi phạm cố ý gây thương tích cho người khác đã bị cảnh sát bắt đi.
Về phần Thẩm Kỳ Niên, không một ai biết hắn ở nơi nào, mà ngay cả ở Thẩm gia cũng không có hắn.
……………
Sáu tháng sau.
Lục Du dọn về căn nhà ở ngã tư thành Tây.
Nhà ở đã sửa chữa xong, đồ đạt trong nhà đều bày trí y hệt trong trí nhớ.
Ngày dọn nhà hôm đó, ngoại trừ lão Trương với Tiểu Tả ra còn có Cao Hán cùng anh Đao cũng mang theo quà đến chúc mừng Lục Du thăng quan phát tài.
Từ sau khi ra khỏi mộ địa, sức mạnh kỳ quái của Cao Hán liền biến mất, làn da cũng trở về màu nâu khoẻ mạnh. Như thể khí lực kinh người kia xuất hiện là vì để có thể trốn thoát khỏi mộ địa vậy.
Anh Đao bây giờ đã chậm rãi chấp nhận sự thật mình là một người phụ nữ rồi, đại khái chắc là vì bên cạnh xuất hiện thêm một người đàn ông cao ráo đẹp trai đi.
Lục Du nhìn anh Đao làm bộ dáng chim nhỏ nép vào người cảm thấy không quen nổi, lão Cao không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Lục Du giới thiệu: “Cậu có nhận ra bạn trai của chị Đao không?”
“Hả?” Lục Du có chút không hiểu, “Tôi làm sao có thể biết bạn trai của chị ta là ai chứ?”
Anh Cao nhỏ giọng: “Chính là 007 đó.”
“Hả…” Lục Du không khỏi há hốc mồm, mẹ ơi, cái này cũng được luôn?
Buổi tối lúc mọi người uống rượu, bạn trai của anh Đao ở trong phòng nạp điện. Anh Đao mang theo chai rượu ngồi xuống bên cạnh của Lục Du, nói đủ thứ chuyện lúc trước cuối cùng cảm khái: “Kỳ thật thì làm phụ nữ cũng tốt lắm, hồi trước ông đây thích nhất là ngực bự, bây giờ có thiệt luôn rồi.”
Lục Du liền cười: “Vậy là phải chúc mừng cô rồi. Đúng rồi, yêu đương với người máy cảm giác thế nào vậy?”
“Rất tốt nha,” anh Đao không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút ửng đỏ, “Toàn năng, chung thuỷ, kéo dài… Chỉ là có chút phí điện, ngoại trừ cái đó ra thì không có gì không tốt cả.”
Lục Du nghe vậy liền sửng sốt, quay đầu lại liền thấy lão Trương ôm bạn gái mới của mình đi vào phòng, Tiểu Tả cũng đang ngồi nói chuyện phiếm với bạn gái của mình. Cao Hán đã dẫn vợ về nhà, 007 nạp đủ điện rồi liền chạy tới dẫn anh Đao về.
Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn lại một mình Lục Du.
Cậu nhìn bầu trời sao lấp lánh, không tự chủ được lại nghĩ tới Thẩm Kỳ Niên.
Có đôi khi Lục Du sẽ hối hận, nếu không đi vào cái cổ mộ kia, có phải Thẩm Kỳ Niên sẽ vẫn còn tồn tại hay không.
Cho dù chỉ là một cái sóng não, chỉ cần còn ở bên người là tốt rồi.
Hiện giờ, Thẩm Kỳ Niên cũng không biết đã đi nơi nào.
Có khả năng là đã biến mất, cũng có khả năng là đã bị mang đi tới một cái tinh cầu xa lạ nào đó…
Không cần biết là loại khả năng nào, Lục Du đều cảm thấy khổ sở.
Trên không trung bỗng nhiên lất phất mấy bông tuyết rơi xuống, đây là trận tuyết đầu mùa năm 2017.
Lục Du vươn tay hứng lấy bông tuyết kia, bỗng nhiên thấy trên trời xuất hiện một tia chớp, tiếp theo là nghe cửa nhà ầm một tiếng. Lục Du sửng sốt, sau đó lập tức chạy ra mở cửa.
Toàn bộ ngã tư đều mất điện, bốn phía vang lên âm thanh chửi mắng. Thế nhưng Lục Du bây giờ hoàn toàn không để ý đến mấy thứ đó.
Cậu mở cửa ra, thấy đứng trước cửa nhà là một người đàn ông cao lớn, khung cảnh quen thuộc này chọc đến hốc mắt Lục Du ấm áp, cái mũi cũng chua xót theo.
Người đàn ông quay đầu lại, khí chất thanh lãnh, khuôn mặt anh tuần cùng với giọng nói trầm ổn: “Xin chào, anh tên là Thẩm Kỳ Niên, năm nay hai mươi sáu tuổi, độc thân…”
Lục Du rất muốn khóc, thế nhưng nhìn đến bộ dạng hiện tại của Thẩm Kỳ Niên nhịn không được lại bật cười: “Anh là cái bóng đèn sao, sao tự dưng lại sáng lên?”
Quanh thân Thẩm Kỳ Niên tản ra ánh sáng khiến hắn có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn chính mình giải thích: “Anh cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy nữa. Thế nhưng em yên tâm, buổi tối sẽ sáng lên nhưng ban ngày vẫn bình thường…”
Câu nói kế tiếp chưa kịp thốt ra đã bị Lục Du nuốt vào hết, hai người miệng lưỡi dây dưa tới không thở nổi.
Thẩm Kỳ Niên ôm Lục Du thật chặc, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Cục cưng ơi, năm 2017 chỉ còn vài ngày cuối cùng thôi, nguyện vọng của em là gì vậy?”
Lục Du hung hăng cắn cổ Thẩm Kỳ Niên một cái: “Mất zin, ông đây mẹ nó muốn mất zin.”
Thẩm Kỳ Niên bật cười: “Trùng hợp ghê, anh cũng vậy.”
TOÀN VĂN HOÀN