Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quả nhiên sau bữa cơm, họ đã lôi "mạc chược" ra đánh, tôi và Bang Khánh ngồi xem, Âu Dương ngồi đối diện Jack. Lâu lâu lại nghe thấy giọng nói chói tai gai ốc của Lý Na và tiếng cười khoái trí của Jack khi thắng được một ván (vì hắn mới biết chơi!). Tiểu Huy và Âu Dương cười vui vẻ và sảng khoái nhất, còn cô Lý Na này thì càng chơi càng hăng.

Tôi chỉ xem vài ván là hiểu hết mọi chuyện, Tiểu Huy thích Lý Na, nhìn ánh mắt anh ta là hiểu được điều đó, tim tôi có chút xót xa. Con người vốn dĩ kì lạ như vậy, một khi đã dành tình cảm cho người nào đó thì khó lòng tự chủ, mặc kệ đối phương là người như thế nào hay đối phương có thích mình hay không, điều đó đã không còn quan trọng, không phải Tiểu Huy cũng là người như vậy sao?

Trước giờ tôi vẫn nghĩ hắn thuộc ngoại lệ, tại vì hắn không thích phụ nữ, nhưng lại không thích lao vào giới gay, hơn nữa cũng không thấy hắn động lòng với người con trai nào cả, cho nên tôi rất ngưỡng mộ anh ta, không yêu ai hết không phải là một điều rất tốt sao? Không cần dồn hết tâm trí đi tìm kiếm một ai đó, lại càng không giống như tôi, tự dày vò cho con tim mình mang đầy vết thương. Không ngờ hắn cũng dành tình cảm cho một người và người đó lại là Lesbian.

Nhưng những niềm vui của hắn cũng chỉ là giả tạo, hắn ta cũng vậy, không thể nào không dốc hết sức để dồn nén, mặc dù con tim đã bị vết thương loang lổ, nhưng bề ngoài lại cố tỏ ra không có vấn đề gì!

Thoáng chút buồn bã lại dồn dập đến trong đầu tôi, sự đau khổ của người khác cũng rất dễ dàng khiến mình liên tưởng đến đau khổ của chính bản thân mình, tôi lặng lẽ lên phòng, bật monitor lên, màn hình desktop đang hiện lên bài hát của Thái Cầm

Ai đang khe khẽ mở toang cánh cửa tâm hồn tôi

Ai đang lay động tiếng tơ lòng trong tôi

khoảnh khắc đã bị trôi dạt vào quên lãng ấy

dần dần trội dậy từ tận đáy lòng tôi

những hình ảnh ngọt ngào trong ấy

đang trôi lềnh bềnh trong đại dương kí ức bao la

những giọt mưa mát dịu không ngừng bám vào cửa sổ tâm hồn tôi

nhưng giờ đây chỉ còn một mình tôi nghẹn ngào bỗng nhiên hồi ức dĩ vãng...

Bang Khánh cầm 2 ly rượu bước vào phòng và đưa cho tôi 1 ly, bàn tay hắn với những ngón tay thon đều và bám trên đó là những cọng lông tơ. Loại rượu này tôi chưa từng uống bao giờ, màu vàng nhạt, hương của nó vừa ngửi đã khiến người ta cảm thấy ngất ngây, hắn cụng ly với tôi và uống một ngụm, quả thật là rượu ngon, chảy xuống họng rồi tự lan toả. Cảnh vật xung quanh đều ẩn hiện và ngưng tụ trong ly rượu của tôi, đặc biệt là cái áo len màu tím của hắn, tôi bỗng nhiên có chút hoang mang. Có lẽ là do cái áo màu tím đó và loại rượu đặc biệt này, tâm trạng buồn bã ban nãy cũng dần lắng đọng trở lại:

"Muốn biết bí mật của tôi không?" đột nhiên hắn hỏi tôi như vậy.

Tôi lặng lẽ nhìn hắn: "Anh là ai? tại sao tôi lại phải biết bí mật của anh? tại sao? không phải con người tìm đủ trăm phương nghìn kế để che giấu bí mật sao?"

Sắc mặt hắn có vẻ hơi ảm đạm: "Có lẽ là vậy! Nhưng tôi không muốn giữ mãi bí mật này trong lòng nữa, nên tôi chọn anh để tiết lộ nó"

"Tại sao lại là tôi?" tôi vẫn không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì

"Sau này anh sẽ hiểu, dù gì thì cũng không khiến anh hối hận đâu!"

Từ đó, suốt 2 tháng trời, thỉnh thoảng hắn lại kể câu chuyện đó cho tôi nghe, lúc đầu tôi chỉ là một thính giả bất đắc dĩ nghe câu chuyện khô khan của hắn, nhưng cuối cùng thì câu chuyện đó đã khiến tôi cảm động.

Vào một mùa đông lạnh giá ấy, trong một thành phố cổ kính tuyệt đẹp này, khi tôi đến đây, đối với tâm niệm chạy trốn và lãng quên tất cả để đổi lấy sự thanh thản hoàn toàn không có chút tự tin, câu chuyện mà thành phố này mang lại cho tôi khiến tôi một lần nữa lại té xuống vực sâu thăm thẳm, khi rời khỏi tôi mới phát hiện tất cả nỗ lực của tôi đều tuyên bố thất bại, nhưng thành phố này thật sự đem lại cho tôi sức mạnh để đối mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui