Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Rời khỏi KFC, cả Bắc Kinh đang bị tràn ngập bởi bông tuyết bay phất phới đầy trời. Tôi thích được ở bên cạnh hắn, bởi vì ở bên cạnh hắn tôi thật sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Giống như hiện tại vậy, tôi không nỡ rời xa hắn, chúng tôi định đi qua bên kia đường rồi đón xe về nhà, vì trên đường hắn về nhà tiện thể cho tôi đi nhờ.

Tối hôm đó trên đường rất vắng vẻ, tuyết rơi bám khắp người tôi, tôi có cảm giác như mình đang lạc trong một câu chuyện cổ tích màu trắng, chúng tôi không ai nói gì, chỉ lặng lẽ bên nhau, ai nấy đều có tâm sự. Khi đang đi trên cầu vượt, không ngờ lại chỉ có 2 người chúng tôi, không, 3 người mới đúng, còn một bà lão ăn mày. Dường như bà ta đã bị cái lạnh cóng làm tê liệt mất rồi, khi chúng tôi bước ngang qua được vài bước, bà ta đột nhiên kêu to:

"Anh chàng đẹp trai! làm ơn làm phước đi!"

Chúng tôi quay qua nhìn nhau, trên cầu vượt chỉ có 2 chúng tôi, chắc chắn là đang gọi chúng tôi rồi, hắn cười và chỉ vào mình: "Không cần suy nghĩ, chắc chắn là đang gọi tôi rồi!"

Tôi không thể phủ nhận điều đó, nhưng trong giây phúc quan trọng này khiến tôi không thể nào nhượng bộ: "Ai nói vậy, kêu tôi mới đúng!"

"Có cần đi hỏi không? để xem bà ta đang gọi ai nhé!"

Xem ra đối với ngoại hình thì hắn tự tin hơn tôi, tôi chưa kịp phản ứng, hắn liền quay lại: "Có phải đang gọi tôi không?" Tôi như muốn ngất đi, hỏi như vậy người ta không gật đầu cũng lạ. Quả nhiên bà lão ăn mày đã gật đầu.

Hắn quay lại nhìn tôi cười với vẻ đắc ý, tôi cũng hết cách, hắn móc ra 5 xu cho bà lão, không ngờ bà lão ấy lại trả treo với thằng nhóc đó, lần này thì tôi lại cảm thấy rất thú vị, đang chăm chú theo dõi đầu đuôi câu chuyện.

"Anh chàng đẹp trai! cho 1 đồng đi!" Không ngờ bà lão ăn mày ấy lại thật sự xem hắn là một thằng đẹp trai. Xem ra chắc chắn bà lão này bị hoa mắt do tuổi già rồi!

"Tôi chỉ có 5 xu tiền lẻ này thôi!"

5 xu hay 1 đồng so với nhau, khoa trương một chút, đối với những người ăn mày mà nói thì khác nhau một trời một vực. Ắt hẳn tên nhóc đó vì được kêu là đẹp trai nên rất khoái chí, rất có thể hắn đang cảm thấy đáng tiếc điều đó, thêm vào đó là bà lão ấy đã khiến hắn qua mặt tôi, nên tên nhóc đó thậm chí lại mang chút ân hận.

"Để tôi xem..." Bà lão nhìn chằm chằm vào ví tiền của hắn.

Dường như bà ta còn điều gì chưa nói, nếu tôi không nhầm, điều bà ta muốn nói chính là: "Để tôi xem xem có phải là sự thật không?"

Lần này có vẻ khiến hắn khó xử, đường đường một anh chàng đẹp trai, ngay cả một bà lão ăn mày cũng không tin tưởng hắn, hắ n không khó xử mới lạ.

"Xem này! Không nói dối bà phải không!" Hắn chìa ví tiền cho bà lão ăn mày xem, bà ta không còn gì để nói, hắn liền lễ phép đưa 5 xu đó cho bà ta, nhưng bà ta lại không chịu nhận.

"Chỗ anh có 5 đồng, tôi có tiền lẻ có thể thối cho anh!" cuối cùng ánh mắt của bà ấy vẫn không rời khỏi ví tiền của hắn. Bà lão vừa dứt lời, tôi chịu hết nỗi liền cười lớn, bà lão liền quay sang lườm tôi, thật không dễ dàng khiến tôi nín cười trở lại.

"Được thôi! thối thì thối!" hắn lấy ra tờ 5 đồng thẳng băng đưa cho bà lão.

"Anh đưa thêm cho tôi 5 xu đó đi!"

"Tại sao vậy?"

"Tôi có 3 đồng 5 xu, anh đưa cho tôi thì tôi vừa đủ 4 đồng thối lại cho anh."

"Ah!" Lúc đó, hắn cứ như một tên ngốc răm rắp làm theo lời bà lão ăn mày.

Khi đã đi được rất xa, tên nhóc đó dường như vẫn còn cảm thấy đắc ý vì được kêu là đẹp trai lúc nãy, rất lâu sau nụ cười ấy vẫn còn đang ngự trị trên khuôn mặt hắn. Tôi cố ý thở dài rồi nói:

"Ông trời thật công bằng!"

Hắn nhìn tôi, có lẽ không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy, tôi tiếp tục chậm rãi nói: "Một số người tuy có khuôn mặt rất đẹp nhưng lại không thông minh bằng ngay cả một bà lão ăn mày..."

Hắn đưa ngón tay chỉ vào mình rồi hỏi: "Anh đang nói tôi à?"

Tôi gật đầu, không nói anh thì nói ai bây giờ!

"Anh biết tính toán không vậy, tôi thật không hiểu cái đầu heo của anh cũng lấy được bằng tốt nghiệp đại học?"

Trước tiên hắn tỏ vẻ ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, quay lại nhìn bà lão ăn mày, nghiến răng mà tức giận, muốn quay lại tính sổ với bà ta, tôi tiếp tục chọc tức hắn: "Được rồi! Chưa đủ nhục nhã hay sao? Thật không hiểu nỗi, thế gian này ngay cả ăn mày cũng đã tiến bộ, tại sao anh lại ngốc đến nỗi như vậy chứ?"

Hắn nổi giận đùng đùng, hắn thò tay vào trong cổ áo bóp cổ tôi, tôi không kịp phòng bị, nên bị bàn tay lạnh cóng của hắn làm tôi lạnh run cằm cập, liền cúi xuống nắm lấy một nắm tuyết ném sang bên hắn, không ngờ lại ném ngay mặt hắn: "Được thôi! muốn khiêu chiến phải không? ta sẽ tiếp chiêu nhà ngươi!"

Nói xong liền vo tròn cục tuyết và ném về phía tôi, tôi hoảng hốt né tránh kịp: "Chơi thì chơi! tôi phải sợ anh à!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui