Mấy ngày hôm sau, Karry tự nhiên đòi Lucy tìm đồ ăn cho cô. Ren cũng rủ Natsu đi bắn cung nhưng kiếm cớ bận chút chuyện nên bảo Nats ra trước đợ mình. Cả bọn tính kĩ lắm rồi, căn cứ vào quãng đường và vận tốc cùng thời gian cả hai khởi hành thì họ chắc chắn sẽ giao nhau ở một góc. Lucy chỉ đi trước Natsu một vài phút và y như dự tính của sáu bộ óc thiên tài( ở đây tính cả Karry ) thì họ thật sự chạm mặt nhau. Bốn kẻ theo dõi đã mai phục ở đó sẵn, chỉ cần chờ nạn nhân xuất hiện thôi. ( Karry với Ren phải làm nhiệm vụ nên không được coi ạ ). Cả Natsu đang hiên ngang đi thì… Cốp !!! Một vụ va chạm nhỏ đã xảy ra. Mặt của Lucy đập vào người Natsu, kết quả là cả hai đều choáng váng. Lucy lùi laị hai bước còn Natsu chỉ lùi lại một bước
-Xin lỗi- Cả hai đồng thanh
-Ơ ???- Đồng thanh
- Là anh/cô?- Đồng thanh nữa
- Tôi…- Lại đồng thanh
-Anh/ cô nói trước đi- Đồng thanh mãi
-Chuyện lần trước cho tôi xin lỗi- Vẫn cứ đồng thanh
- Thôi bỏ qua đi- Hai anh chị này đã đồng thanh lần thứ bảy rồi đấy ạ
Thế là cả hai lăn ra cười xong lại cãi nhau như thường nhưng thật mừng vì mọi thứ đã trở lại quĩ đạo của nó.
Khoảng một tuần sau, Carol xuất hiện triệu chứng lạ. Cô thường tự tách mình ra khỏi nhóm, hờ hững đi mà không chịu để ý đến mọi thứ xung quanh, thế là lạc đường và khiến cả nhóm phải bổ nhào đi tìm mãi mới thấy. Chiều hôm đó Carol cũng kiếm cớ ra ngoài . Cô đi vào khu rừng mà lần trước theo dõi Natsu với Lucy. Ở đó, Carol tìm dại một gốc cây rồi ngồi ở đấy mà chẳng làm gì ngoài việc hồi tưởng.
Tách, tách, tách, …
-Mưa? Tốt quá! Mẹ cũng thích mưa mà…Hôm đó trời cũng mưa rất lớn.- Carol đưa tay ra hứng những giọt mưa xuyên qua kẽ lá
-Cô bị tự kỉ à?- Victor từ đâu xuất hiện
-Trời mưa rồi, anh về đi.- Carol đuổi khéo
-Về thì về- Thế là Victor bỏ đi
Carol vẫn ngồi đó, chẳng nói gì mà tiếp tục nhặt từng mảnh kí ức vê người mẹ quá cố của mình, từ khi cô biết nhận thức cho tới khi mẹ cô chết. Đến đây thì tự nhiên nước mắt cô chảy ra trong vô thức hòa với nước mưa. Carol đang tận hưởng cảm giác cô đơn mà bình thường cô luôn giấu kín thì..
-Ngày mai đi gặp bác sĩ đi.- Victor đứng trước mặt Carol, tay cầm một chiếc ô và chiếc ô ấy che hết mưa cho Carol
- Anh ướt hết bây giờ. Bình thường anh sạch sẽ lắm cơ mà, sao lại cam tâm chịu ướt như vậy?- Carol thắc mắc
-Cô không biết nước mưa là thứ nước tinh khiết nhất nhất à?- Victor hỏi ngược lai- Cũng phải, tầm hiểu biết hạ đẳng như cô thì làm sao mà lãnh ngộ được.
-Ờ..- Carol hững hờ đáp
Cả hai cứ như vậy mà chẳng buồn nói thêm câu nào. Mãi sau Carol mới lên tiếng:
-Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi
-Cách đây mười bốn năm, tôi đã hại chết mẹ tôi bởi một lí do vớ vẩn …Chỉ tại tôi ham chơi, leo lên cành cây cao rồi không cẩn thận nên rớt xuống đất. Có điều anh trai tôi đã đỡ tôi nên bị gẫy tay và tôi cũng sợ độ cao từ đó. Mẹ kế của tôi, tức là mẹ anh ấy nổi giận.Hôm ấy bà phạt đánh tôi đến khi tôi bị gãy tay hoặc gãy chân thì thôi. Mẹ tôi can không được, mặc dù đang bị ốm nặng, bà vẫn cứchịu đòn thay tôi. Tôi chỉ biết mình không bị đánh nữa nên vui lắm, còn định nếu mà mẹ bị đánh xong sẽ cảm ơn mẹ. Rồi tối hôm đó bà ấy đã chết do kiệt sức trong lúc bị đánh và chết trước mắt tôi…-Carol tự nói với bản thân mình thì đúng hơn là nói với Victor- Tôi đã vui mừng biết mấy khi bà ấy chịu đòn thay tôi. Tôi hạnh phúc khi người thân duy nhất của tôi ra đi chỉ vì sự ích kỉ của bản thân
-Mười bốn năm rồi tại sao cô vẫn còn nhớ?- Victor chả them đồng cảm với Carol
- Nếu là anh, anh quên được không?- Carol ngước mắt lên hỏi Victor
-Cô đừng trưng cái vẻ yếu đuối đó ra trước mặt tôi- Victor lạnh lung- Không phải chỉ có mình cô mới phải chịu đau khổ đâu.
-Thế còn anh?- Carol chẳng đếm xỉa đến lời của Victor- Anh thì sao?
-Cô nghĩ sao nếu cô là con của hai kẻ phản quốc? Cha mẹ cô đều bị xử tử vì tội hành thích quốc vương không thành nhưng vị quốc vương ấy không chỉ tha cho cô vì cô là trẻ sơ sinh mà còn gửi cô cho một người thân tín để ông ta chăm sóc cô, coi cô như con ruột. Cô sẽ chọn người sinh ra cô hay là người cho cô cuộc sống mới? – Victor nói với đôi mắt lơ đễnh và khuôn mặt không chút biểu cảm
- Vị quốc vương đó là cha của Natsu à? Ông ấy gửi anh cho ai? – Carol thường hay kết thúc lời thoại bằng câu hỏi thì phải
-Cha của Natsu- Victor đáp ngắn gọn
-Thì ra anh và tôi đều là trẻ mồ côi- Carol trở về trạng thái bình thường
-Cảm giác thế nào?- Victor hỏi một câu không liên quan đến chủ đề
-Tốt hơn nhiều, dù sao có người để chia sẻ vẫn tốt hơn giữ kín – Carol nhanh chống đứng dậy
-Về thôi- Victor quăng cái ô đi
- Anh làm cái gì vậy?- Carol ngạc nhiên-Trời vẫn còn mưa mà
-Cô với tôi đều ướt hết cả rồi, cần gì đến nó nữa- Victor đáp
-Cũng phải- Carol khẽ run lên vì lạnh
- Đừng hòng tôi đưa cho cô áo khoác- Victor liếc xéo Carol- Dù sao áo của tôi cũng ướt rồi, cô có khoát cũng chỉ làm lạnh them thôi, hơn nữa tôi cũng không muốn nó bị bẩn.
- Cảm ơn vì lòng tốt của anh- Carol cố gắng kìm chế để không nổi điên lên mà giáo huấn cho tên này một trận vì lòng thương người.