Thời thanh niên.
Đêm đầu hạ thời tiết vẫn nóng nực.
Vài sợi tóc rũ xuống trán Trang Tiêu Đình bết vào nhau vì dính mồ hôi.
Phía xa có nhóm người cười nói vui vẻ đi tới, nhà ăn cách đó không xa truyền tới tiếng huýt sáo và tiếng hò hét cổ vũ bóng đá.
Mọi người đều tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.
Lâm Đống Triết trợn mắt há hốc mồm nhìn Trang Tiêu Đình.
Có người đạp xe về phía này và thét to, “Này người anh em, cho qua tí nào.”
Trang Tiêu Đình duỗi tay túm lấy anh đúng lúc chiếc xe kia lướt qua mang theo một bó hoa hồng tỏa mùi hương như có như không.
Dù đang thảo luận một chuyện cực kỳ nghiêm túc nhưng hai người vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bó hoa.
Cả hai đều nhớ tới những ngọt ngào sau khi công khai tình cảm.
Khi ấy Lâm Đống Triết thường xuyên đạp xe chở Trang Tiêu Đình chạy lung tung trong sân trường, sau đó anh còn thường ôm hoa tươi đợi cô dưới ký túc xá.
Trong lòng họ dâng lên cảm xúc ngọt ngào mà ưu thương.
Lâm Đống Triết lo sợ bất an hỏi, “Chúng ta đi dạo một lát nhé?”
Trang Tiêu Đình yên lặng gật đầu.
—
Lâm Đống Triết mang theo Trang Tiêu Đình lang thang không có mục tiêu mà đi hai vòng, trong lúc ấy chẳng ai nói gì.
Vầng trăng trên cao sáng rạng rỡ, thiêu thân lượn quanh đèn đường màu vàng ấm áp, trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu vang.
Trên con đường trong sân trường có những nhóm sinh viên tốp năm, tốp ba đi tản bộ nói chuyện phiếm, mọi thứ đều tốt đẹp như cảnh trong mơ.
Sau thư viện có mấy bụi thông, bốn phía vắng lặng.
Lâm Đống Triết dừng bước chân và chuyển hướng sang Tiêu Đình rồi cẩn thận cầm lấy tay cô.
Giọng anh không nhịn được run run, “Tới lúc tốt nghiệp rồi anh mới phát hiện bản thân mình trước kia quá khốn nạn.
Thật ra anh Đồ Nam đã nhắc nhở chúng ta rồi, em có thể thi lên thạc sĩ còn anh cố gắng tìm việc ở đây nhưng không hiểu sao lúc ấy anh lại không chịu nghe theo và một mực đòi cả hai phải về Quảng Châu làm việc.
Ba em nói rất đúng, chuyện hộ khẩu, công việc và cả áp lực gia đình anh đều ném cho em và để mình em gánh vác.”
Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng cười cười rồi lắc đầu.
Lòng bàn tay Lâm Đống Triết không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Trang Tiêu Đình cũng không tốt hơn là bao.
Hai người nắm tay nhau nhưng chỉ thấy lạnh lẽo trơn trượt.
Lâm Đống Triết cố lấy hết dũng khí nói, “Em là con gái, nếu kết hôn em sẽ phải gánh vác nhiều hơn anh.”
Trang Tiêu Đình cất giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, cái này chứng tỏ cô đã cân nhắc kỹ càng, “Em muốn nói là nếu em về Tô Châu làm việc thì chúng ta kết hôn trước đi.”
Lâm Đống Triết cũng nhẹ giọng hỏi, “Vậy phải nói với ba mẹ em thế nào?”
Trang Tiêu Đình đáp, “Tạm thời không nói cho bọn họ vội.
Chúng ta không nói họ sẽ không biết, đợi tới khi được ở bên nhau rồi lại nói sau cũng được.”
Lâm Đống Triết phụ họa, “Anh không muốn chia tay, nhưng anh cũng không thể để mình em gánh vác áp lực lớn như thế được.”
Trang Tiêu Đình ngừng thật lâu không nói gì.
Trong lòng Lâm Đống Triết đột nhiên sinh ra dũng khí không tên.
Anh nghĩ, vì sao không thể kết hôn? Anh và Trang Tiêu Đình cùng nhau lớn lên, sớm đã thân quen như người nhà, cũng đã sớm nhận định đời này chỉ cưới người trước mặt thì vì sao lại không kết hôn?
Lòng anh ngày càng bi thương, nhưng đó là bi thương ngọt ngào vì thế anh thấp giọng nói, “Anh ngốc quá, lý ra vừa nãy phải cướp hoa hồng của thằng nhóc kia.”
Trang Tiêu Đình phì cười nhưng khóe mắt lại ươn ướt, hai giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.
Lâm Đống Triết quỳ một gối.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa.
—
Trang Tiêu Đình trở về Tô Châu phỏng vấn còn Lâm Đống Triết thì bắt đầu hỏi thăm những việc cần làm nếu kết hôn lúc tốt nghiệp.
Nếu muốn kết hôn trước tiên anh phải xin đơn vị công tác hoặc trường học, sau khi có được con dấu của họ hai người mới có thể tới chỗ làm thủ tục để đăng ký.
Thư giới thiệu kết hôn cần vượt qua tầng tầng phê duyệt, từ khoa tới học viện, rồi tới trường học.
Nhưng lúc này Lâm Đống Triết còn chưa qua nổi cửa đầu tiên.
Cán bộ của khoa chém đinh chặt sắt và bác bỏ yêu cầu của anh, “Sinh viên không được kết hôn, cậu có muốn lấy bằng tốt nghiệp không?”
Lâm Đống Triết vội vàng giải thích, “Em biết mình là sinh viên, em hỏi thủ tục kết hôn sau khi tốt nghiệp cơ mà!”
Cán bộ tận tình khuyên bảo, “Đơn vị cũng có chỉ tiêu kết hôn nhất định, họ sẽ dựa vào đó để phê duyệt.
Những người muốn xin kết hôn sẽ phải xếp hàng chờ đến lượt, xét theo tuổi của cậu thì tới đâu cũng sẽ phải chờ mấy năm.”
Lâm Đống Triết hỏi cẩn thận, “Vậy nếu em xin sau khi tốt nghiệp và trước khi tới đơn vị thì sao?”
Cán bộ khoa kinh ngạc nhìn Lâm Đống Triết sau đó ném cho anh một ánh mắt đầy thâm ý.
—
Trang Tiêu Đình từ Tô Châu về trường.
Vừa thấy cô Lâm Đống Triết đã biết kết quả phỏng vấn thế nào mà không cần hỏi.
Lâm Đống Triết đã đoán được manh mối từ cái liếc mắt của cán bộ khoa nhưng anh không dám trắng trợn hối lộ nên chỉ đành chọn cách mềm dẻo hơn.
Buổi chiều anh đưa hai bi đông kem cây cho văn phòng khoa.
Lâm Đống Triết mua kem từ chỗ bán sỉ trong trường, mỗi cây kem cũng chỉ tốn vài xu hoặc một hào, phải nói là cực rẻ.
Cán bộ khoa kiên trì đưa tiền còn toàn bộ văn phòng khoa thì chấn động.
Văn phòng bị nắng chiếu vào lại không có điều hòa nên ngày hè vô cùng nóng bức.
Quầy bán quà vặt và nhà ăn của trường cách xa nơi này, đạp xe một chuyến cũng mất 10 phút vì thế hai bi đông kem đã lung lạc được dạ dày của mọi người.
Mỗi ngày Lâm Đống Triết cõng ánh mặt trời chói chang trong nửa tiếng mà qua lại đưa kem cây khiến đám cán bộ khoa bắt đầu bàn tán.
“Bạn gái cậu ta cũng học trong trường, hình như là khoa quản lý.
Nghe nói thành tích cô nhóc kia rất tốt, năm nào cũng được học bổng hạng nhất.”
“Tôi từng thấy hai người đi dạo với nhau trong trường, ngoại hình rất xứng đôi.”
“Người trẻ tuổi hiện nay yêu đương tự do, vừa tốt nghiệp đã muốn kết hôn.”
“Hàng năm đều phải thấy sinh viên chia tay khi tốt nghiệp, nay thấy thằng nhóc này có tâm như thế đúng là thú vị.
Ít nhất người ta còn nỗ lực.”
“Nghe nói cậu ta đã ký hợp đồng với công ty vệ sinh, đúng là phải đánh nhanh thắng nhanh chứ không khó mà nói.”
……
Cán bộ trộm nói cho Lâm Đống Triết, “Cậu bảo bạn gái tới khoa hỏi xem sao.
Trong hồ sơ có một đoạn thời gian ghi là “hai không”, chính là chỉ khoảng thời gian vừa tốt nghiệp, hộ khẩu vẫn chưa chuyển về quê quán cũ, cũng chưa chuyển tới đơn vị công tác.
Trong khoảng thời gian ngắn ấy mà hai người kết hôn thì sẽ không chiếm chỉ tiêu của trường cũng không chiếm chỉ tiêu của đơn vị công tác.”
Cán bộ lại bổ dung thêm, “Chỗ nào đăng ký kết hôn cũng yêu cầu có thư giới thiệu và hộ khẩu.
Cậu và bạn gái mau nhờ vả các mối quan hệ mà xin thư giới thiệu sau đó cầm thư ấy lên trường xin trường cho thư giới thiệu.
Tiếp theo đó cậu tới chỗ quản lý hộ tịch của trường làm một tờ hộ khẩu mới.”
Lâm Đống Triết vui mừng khôn xiết mà liên tục cảm ơn.
Cán bộ khoa cũng vui lây với cảm xúc từ đáy lòng của anh nên muốn giúp tới cùng, “Bạn gái cậu là sinh viên ưu tú vì thế đừng có thẳng thừng tới khoa đưa kem như bên này, quá gây chú ý.
Tôi sẽ cho cậu địa chỉ nhà riêng của cán bộ khoa bên ấy.”
Chủ nhiệm khoa bưng cốc trà đi qua và lẩm bẩm, “Đợi tối hẵng tới, phải khéo vào.”
—
Chỗ đăng ký kết hôn rất đông, hàng ngũ rất dài thế nên Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình phải xếp hàng thật lâu mới tới lượt.
Nhân viên công tác kiểm tra chứng minh thư, giấy giới thiệu và hộ khẩu xong lại đòi một tấm ảnh chụp chung của hai người.
Lúc này bọn họ ớ ra —— cán bộ khoa giới thiệu mọi thủ tục nhưng không nói phải có ảnh chụp chung.
Cuối cùng nhân viên công tác nhìn hai tấm ảnh chụp riêng của hai người thì cười cười rồi cũng đóng dấu đỏ tươi lên đó.
—
Xếp hàng hai tiếng, nhận giấy hôn thú chỉ mất năm phút.
Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình cầm hai tờ giấy hôn thú và mờ mịt ra khỏi nơi đăng ký.
Một tháng qua hai người dựa vào dũng khí trong lòng mà xông qua mọi khó khăn để xin thư giới thiệu, nhận giấy hôn thú.
Lúc ấy chẳng ai rảnh nghĩ nhiều, nhưng hiện tại lấy được giấy hôn thú rồi thì cả hai đều mờ mịt, không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Hai người không dám nói với người nhà về việc “Kết hôn”, đến Trang Đồ Nam bọn họ cũng giấu thế nên hiện tại bọn họ phải thông báo với ai đây?
Trang Tiêu Đình mở miệng trước, “Hôm nay trong phòng em có người rời trường nên giữa trưa mọi người muốn liên hoan……”
Cô còn chưa dứt lời đã ngừng vì trực giác cảm thấy không đúng lắm.
Lâm Đống Triết trả lời càng vớ vẩn, “Chúng ta cùng về trường, em đi liên hoan, còn anh tới văn phòng khoa đưa kem.
Bọn họ nói hai ta mà kết…… í, kết hôn thì kem hỉ…… ấy coi như kẹo mừng.”
Hai người yên lặng chen lên xe buýt về trường.
Trong đám người chen chúc ấy Lâm Đống Triết lặng lẽ cầm tay Trang Tiêu Đình.
Anh từng nắm tay cô nhiều lần nhưng lúc này anh cảm nhận rõ sự khác biệt.
Hai tấm ảnh đơn dán bên nhau khiến người ta buồn cười.
Nhưng con dấu đỏ tươi kia lại đánh tan những nghi ngờ và lo lắng của cả hai trong thời gian này.
Từ nay bọn họ sẽ nắm chặt tay nhau đi qua cả đời.
—
Trang Tiêu Đình thất thần trở về ký túc xá ăn liên hoan.
Lúc chui lên giường cô mới dám trộm mở giấy hôn thú ra xem.
Hai tấm ảnh đơn dán bên nhau trông có vẻ ấu trĩ và lỗ mãng, giống hệt hai người họ.
Ấu trĩ, lỗ mãng, xúc động, giống như ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, vừa nóng bỏng lại nhiệt tình.
Sao mà vui mừng, sao mà viên mãn.
—
Đơn vị của Trang Đồ Nam và Dư Đào cách nhau không xa nên lúc ăn cơm trưa hai người thường gặp nhau.
Lần này lại gặp trên phố thế là Dư Đào mạnh mẽ lôi kéo Trang Đồ Nam vào một quán cơm nhỏ mới mở, “Quán này bán đồ Đông Bắc chính cống đó.”
Tối qua Trang Đồ Nam thức đêm, sáng nay lại vừa vẽ cả sáng nên đầu óc hơi mơ hồ, “Cậu có phải người Đông Bắc đâu, sao biết là đồ ăn chính cống?”
Dư Đào quen cửa quen nảo gọi đồ ăn, “Hai bát canh lòng dê, sáu cái bánh có nhân.
Lát nữa cậu thử xem, đều là thứ chắc bụng.”
Trang Đồ Nam dùng nước ấm nhúng qua đũa và hỏi, “Đồng nghiệp người Đông Bắc của cậu giới thiệu à?”
Dư Đào đón lấy đũa và gắp một miếng dưa củ cải rồi nói, “Lớp trưởng lớp mình trước kia là Lý Giai, tuần trước cô ấy tới công ty mình phỏng vấn mà lãnh đạo của mình cũng là người Cát Lâm, lại từng dạy Lý Giai nên sau khi phỏng vấn xong mọi người cùng tới đây ăn một bữa cơm trưa.
Canh lòng dê ở đây đúng là thơm, bánh nhân thịt cũng mê mẩn.
Đã thế mỗi phần còn nhiều, có thể tới thường xuyên.”
Trang Đồ Nam sửng sốt, “Lý Giai đi phỏng vấn ư?”
Ông chủ bưng hai bát canh dê tới thế là Dư Đào duỗi tay nhận lấy, “Đúng vậy, viện quy hoạch sẽ cấp hộ khẩu cho cán bộ sau khi làm việc được hai năm.
Lý Giai đã làm ở đó được bốn năm mà tiền lương thì thấp……”
Dư Đào cắn một miếng bánh có nhân và nói, “Ông chủ của mình hỏi cô ấy vì sao lại từ bỏ bát sắt thì cô ấy nói thật là tiền lương ở cục quá thấp.
Hiện tại viện thiết kế đã được thị trường hóa, kiếm được nhiều tiền hơn nên cô ấy muốn nhân lúc còn trẻ khổ luyện mấy năm để tích cóp tiền báo hiếu ba mẹ.”
Anh cảm thán, “Cơ chế của viện thiết kế sửa lại đúng là vất vả nhưng kiếm cũng nhiều hơn, coi như đáng giá.”
Trang Đồ Nam nói, “Tiền lương của cậu cũng cao.”
Dư Đào nói, “Viện thiết kế của mình phải dựa vào giáo sư kéo dự án về nên không ổn định, ngược lại công việc của cậu mới tốt.
Nơi ấy công việc vừa ổn định, tiền lương lại cao, cơ hội tiếp xúc với hạng mục lớn cũng nhiều.”
Anh chàng thao thao bất tuyệt nói mấy lời bát quái, “Ông chủ của mình đã thành tâm khuyên Lý Giai và nói viện thiết kế rất vất vả, cục quy hoạch tuy trả lương thấp nhưng lại ổn dịnh, còn có cơ hội được chia phòng ở nên ông ấy khuyên Lý Giai nên ở lại.
Nhưng Lý Giai nói kinh nghiệm của cô ấy không nhiều, chắc chắn không được phân nhà ở.”
Dư Đào cười ha ha, “Lúc ông chủ mình nghe thấy thế thì lập tức nổi bão tỏ thái độ ngay, ‘Lý Giai, đó là vì em còn độc thân đó.
Thầy có học trò ở khắp các nơi, từ cục quy hoạch tới viện thiết kế và cả trường học, em muốn người thế nào chỉ cần nói một tiếng là thầy giới thiệu cho em ngay.’”
—
Vào ngày Chủ nhật khu văn phòng nhà đất ở đường Đạm Thủy rất đông.
Mọi người gặp mặt và chào hỏi nhau bằng câu quen thuộc, “Muốn phòng gì?”
Trên cột nhà hoặc lưng ghế dài dán đầy những tờ giấy A4 hoặc đánh máy hoặc viết tay.
Trên mặt đất cũng rải đầy tờ rơi, nội dung chia làm hai phần.
Một phần giới thiệu căn phòng mình đang ở, địa chỉ cùng diện tích và các thông tin liên quan.
Một phần khác bày tỏ yêu cầu về căn phòng mình muốn đổi.
Ba của Lý Giai nhìn từng tờ rơi thì thấy có người muốn đổi căn phòng nhỏ ở đoạn đường tốt với một căn phòng lớn ở đoạn đường không tốt.
Lại có người có gian phòng lớn muốn đổi hai gian phòng nhỏ ở cùng đoạn đường, hoặc căn không có WC đổi với căn nhỏ nhưng có phòng vệ sinh……
Lý Giai và mẹ cùng chen chúc trong đám người.
Mẹ Lý vừa nhìn thông tin vừa dông dài với con gái, “Phòng có bệ bếp gas còn có thể đổi thêm 2 m2, có bồn cầu tự hoại có thể đổi thêm 4 m2? Người ta bây giờ đúng là lắm yêu cầu, hồi trước phòng ở của ba mẹ lấy đâu ra bồn cầu tự hoại?”
Lý Giai cười cười, “Trong phòng có bồn cầu tự hoại cảm giác sẽ tốt hơn.”
Ba Lý không cho là đúng, “Nhưng khách tới nhà thì mất mặt lắm!”
—
Sau khi dạo quanh văn phòng phân phối nhà ở một vòng, cả nhà bốn người bọn họ chọn một cửa hàng hoành thánh để nghỉ ngơi.
Ba Lý cảm thán, “A Văn tốt nghiệp đại học chuyên khoa nên sẽ được phân công việc, nếu hai chị em có thêm cái nhà nữa là coi như thực sự có thể cắm rễ ở Thượng Hải.”
Mẹ Lý nói, “Bé, nếu con có thể được cục quy hoạch phân cho một căn phòng thì tốt hoặc tìm người địa phương có nhà sẵn rồi cũng tốt.”
Bà nói xong mới cẩn thận nhìn con gái.
Lý Giai bất đắc dĩ cười nói, “Mẹ lại thế nữa rồi.
Mẹ muốn chọn người bản địa làm con rể còn phải xem người ta có đồng ý không nữa kìa.
Bọn họ đâu muốn một người không có nhà, không có của như con.”
—
Lâm Đống Triết đưa Trang Tiêu Đình về Tô Châu trước rồi mới về Quảng Châu.
Trang Tiêu Đình là người địa phương quay về nên cô cầm hộ khẩu trong nhà cùng chứng minh thư, các giấy tờ mà trường cung cấp gồm bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận nghề có đóng thêm dấu của trường, giấy chứng nhận chuyển khẩu, phiếu đăng ký hộ khẩu tới đồn công an vài lần mới thuận lợi nhập khẩu.
Cô nhập khẩu xong là cất hộ khẩu vào trong tủ và chỉ thông báo qua loa với người nhà lúc ăn cơm.
Trang Siêu Anh nghe nói thế thì cũng yên tâm.
Lâm Đống Triết về Tô Châu không phải chỉ để đưa Trang Tiêu Đình về mà còn làm hai việc: một là lắp điều hòa trong phòng ngủ của Trang Siêu Anh và Hoàng Linh, hai là chuyển hơn bốn vạn tệ tiền cổ phần trong công ty của Hướng Bắng Phi sang cho Trang Tiêu Đình.
Lâm Đống Triết đưa văn kiện thay tên cho cô khiến Trang Tiêu Đình hoảng sợ nhưng anh chỉ nói một câu đã thuyết phục cô cầm lấy.
Lâm Đống Triết nói, “Anh sẽ nỗ lực để được chuyển tới văn phòng ở Thượng Hải hoặc sẽ tìm việc cho em ở Quảng Châu.
Chờ anh thành công thì em bán cổ phần này cho Bằng Phi rồi chúng ta dùng tiền này bồi thường hợp đồng.
Khi đó em sẽ có thể từ chức và tới tìm anh.”
Trang Tiêu Đình nhìn thẳng anh và đáp thật dứt khoát, “Được.”
—
Cuộc sống hai người hai nơi bắt đầu.
Công việc mới cần thời gian để thích ứng.
Trong lúc công tác cả hai đều ở ký túc xá riêng, những lúc rảnh rỗi thì viết thư cho đối phương.
Đó là vì gọi điện thoại đường dài quá đắt, đã vậy dù có gọi cũng chưa chắc đối phương đã rảnh để nghe vì thế bọn họ chỉ có thể dựa vào thư từ để duy trì tình cảm.
Lâm Đống Triết có trí nhớ tốt nên anh nhớ hết những việc vụn vặt trong cuộc sống và công việc rồi viết đầy cả trang giấy.
Mỗi bức thư anh gửi qua bưu điện đều căng phồng.
Thư của Trang Tiêu Đình thì ngắn hơn, nhưng cô viết rất nhiều thư.
Chữ trên thư của cô cẩn thận, nội dung cô đọng mượt mà và được tuyển chọn kỹ càng.
Cô nói với anh ngày nào cô cũng kiểm tra hộp thư của ký túc xá, cứ cách mấy ngày lại nhận được một phong thư dày cộp nên người trong đơn vị đều biết cô đã có bạn trai.
Nhưng cô không nói cho anh biết sau khi đơn vị biết cô đã kết hôn thì xảy ra nhiều phong ba thế nào.
Người phụ trách kế hoạch hóa gia đình của đại học Tô Châu thống kê tình trạng hôn nhân của các công nhân viên chức nữ mới vào làm sau đó gửi thông tin liên quan tới phòng làm việc của những người này.
Sau khi lãnh đạo nhìn thấy thông tin của Trang Tiêu Đình thì tìm cô nói chuyện và biết cô cùng chồng ở riêng hai nơi, có khả năng cô sẽ đi ăn máng khác nên tạm thời loại cô ra khỏi đội ngũ được bồi dưỡng trọng điểm.
Người lúc trước Trang Siêu Anh tìm đến nhờ giúp đỡ gọi điện cho ông dò hỏi con rể ông có tới Tô Châu công tác không và nhận được đáp án phủ định thế nên trường chỉ có thể gạt trường hợp của Trang Tiêu Đình qua một bên.
Nhưng cuộc điện thoại này cũng khiến nhà họ Trang dậy lên sóng to gió lớn.
Hoàng Linh hoang mang rối loạn tìm sổ hộ khẩu mới phát hiện trang tin tức của Trang Tiêu Đình ghi “Đã kết hôn”.
Trang Siêu Anh khiếp sợ, Hoàng Linh thì cực kỳ kinh ngạc còn Hướng Bằng Phi lại bênh Lâm Đống Triết.
Anh nói trắng ra chẳng giữ chút lễ phép nào, “Lâm Đống Triết đưa toàn bộ tiền của nó cho Tiêu Đình thế nên hai bác mắng nó cái khác thì được chứ không thể mắng nó không chịu trách nhiệm đâu.”
Trang Siêu Anh rống to, “Tiền là có thể giải quyết được khốn cảnh của Tiêu Đình à?”
Hướng Bằng Phi hạ quyết tâm dẫn lửa từ Trang Tiêu Đình sang người mình, “Bác cả, khốn cảnh hiện tại của Tiêu Đình là do một tay bác tạo thành.”
Trang Siêu Anh tức giận đến độ không biết phải làm sao thế là túm chổi đánh Hướng Bằng Phi.
Anh chàng vừa trốn vừa đẩy Trang Tiêu Đình đang khóc lóc thảm thiết ra ngoài cửa, “Đi gọi điện thoại cho anh Đồ Nam đi.”
Trang Đồ Nam còn chưa kịp gọi điện thoại tới thì Hoàng Linh đã nghĩ thông suốt và đi qua khuyên ông chồng đang nổi trận lôi đình, “Thôi ván đã đóng thuyền, anh có tức cũng chẳng làm được gì.
Anh có thể đánh chửi con gái mình nhưng đâu có mắng Lâm Đống Triết được.
Hơn nữa giờ có mắng cũng chỉ khiến hai đứa nó ghét bỏ ông bà già như chúng ta.”
Nói thì nói thế nhưng bà cũng giận con gái tự chủ trương, giận cô không hiểu cho nỗi lòng của cha mẹ vì thế mãi không cho cô về nhà.
—
Lâm Đống Triết biết được chuyện này từ Hướng Bằng Phi và Trang Đồ Nam thì định chạy về Tô Châu một chuyến nhưng anh đang trong giai đoạn huấn luyện nhân viên mới nên không xin nghỉ được.
Anh luống cuống xoay quanh, cuối cùng chỉ có thể về nhà lạy lục mẹ thay mình đi Tô Châu một chuyến.
Tống Oánh và Lâm Võ Phong cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó Lâm Võ Phong vội vàng chuẩn bị lễ theo tập tục, còn Tống Oánh thì mơ màng mang theo đống lễ kia tới Tô Châu.
Tống Oánh mang cho nhà thông gia một cái máy ảnh còn Hoàng Linh thì xị mặt nhận lễ.
Bà gọi điện tới trường bảo Trang Tiêu Đình về sau đó người một nhà ăn bữa cơm trầm mặc lại xấu hổ.
Nhìn từ bên ngoài thì việc này coi như cứ thế mà qua.
Ngoài trang sức và quần áo mới Tống Oánh còn nhét cho Trang Tiêu Đình một quyển sổ tiết kiệm.
Hoàng Linh chẳng nói gì mà chỉ bảo con gái nhận lấy.
Lúc lên xe lửa Tống Oánh nói khẽ với Hoàng Linh một câu, “Như vậy cũng tốt, đăng ký rồi trong lòng hai đứa cũng không còn nghi ngờ, rồi sẽ sống tốt với nhau thôi.”
Hoàng Linh gần như rơi lệ, “Tống Oánh, cô cũng biết đó, khi ấy chúng ta lấy chồng ra ở riêng rồi cả đời cũng chẳng có mấy ngày được về thăm người thân.
Hai đứa này vì sao lại lỗ mãng xúc động như thế chứ? Còn chẳng thèm nói chuyện với người nhà đã đi đăng ký rồi!”
Tống Oánh về Quảng Châu, Trang Tiêu Đình lại về cơ quan.
—
Trang Tiêu Đình không gọi điện thoại cho Trang Đồ Nam mà là Hướng Bằng Phi gọi.
Trang Đồ Nam không gọi điện về nhà mà hai tuần sau anh ngồi chuyến tàu đêm về Tô Châu.
Anh về nhà thì nghe nói Hoàng Linh không cho Trang Tiêu Đình về thăm thế là liên tục lắc đầu và vội chạy tới đại học Tô Châu.
Trong ký túc xá có ba người nhưng vì là chủ nhật nên hai người khác đã ra ngoài dạo phố, chỉ có Trang Tiêu Đình ngồi một mình trong phòng.
Lúc cô mở cửa phòng thấy anh trai thì nước mắt cuồn cuộn trào ra.
Cô nức nở hỏi, “Anh, anh đã biết rồi à?”
Trang Đồ Nam tức giận mắng, “Bằng Phi gọi điện thoại nói cho anh.”
Anh vào phòng thấy trên bàn có cái cặp lồng đựng màn thầu cứng ngắc.
Anh vốn đang định mở miệng răn dạy nhưng thấy nước mắt của em gái thì chỉ đành thở dài, “Tiêu Đình, sao em lại xúc động hồ đồ như thế, sao lại… cứ thế kết hôn? Hai đứa còn ở riêng hai nơi nữa chứ.”
Trang Tiêu Đình khóc đến thở hổn hển, “Em chỉ muốn kết hôn với Lâm Đống Triết, ở riêng hai nơi cũng muốn kết hôn với anh ấy.”
Trên đường tới đây Trang Đồ Nam đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, nhưng anh hoàn toàn không ngờ đứa em gái luôn bình tĩnh thong dong của mình sẽ nói ra một câu trẻ con thế này.
Anh không nhịn được phì cười.
Cười xong anh mới nghiêm mặt mắng em gái, “Tiêu Đình, em chẳng cho bản thân đường lui nào cả.
Em không nghĩ giả sử hai đứa…… Anh chỉ nói giả sử thôi, nhưng nếu hai đứa không thể ở bên nhau và chia tay thì em sẽ là người từng ly hôn đó.”
Trang Tiêu Đình khóc đến độ mắt cũng sưng lên, “Dù về sau có ly hôn thì bây giờ em cũng muốn kết hôn với Lâm Đống Triết.”
Trang Đồ Nam trợn mắt há hốc mồm và nghĩ thầm: trời ơi, hẻm nhỏ có nhân tài.
Vốn tưởng cái thằng Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết là anh em thân thiết cùng chí hướng nhưng không, con nhóc này với Lâm Đống Triết mới là Ngọa Long Phượng Sồ.
—
Chờ Trang Tiêu Đình thút tha thút thít khóc xong rồi Trang Đồ Nam mới mạnh mẽ kéo cô ra ngoài ăn cơm.
Trang Đồ Nam gọi vài món em gái thích ăn sau đó chờ cô ăn được kha khá rồi mới đột nhiên hỏi, “Sao hai đứa lại nghĩ ra được cái chủ ý ngu si này vậy?”
Tâm tình theo dạ dày căng hay xẹp mà biến đổi.
Lúc này ăn no rồi nên tâm tình của Trang Tiêu Đình cũng tốt hơn nhiều.
Cô cẩn thận thoáng nhìn sắc mặt anh trai mới ấp úng trả lời, “Em và Lâm Đống Triết yêu nhau ba năm mới thông báo cho ba mẹ vì thế bọn em định đợi tới khi có thể ở bên nhau mới nói với họ chuyện bọn em đã đăng ký kết hôn.
Hiện tại không cần cầm sổ hộ khẩu đi mua gạo mua dầu nên ngày thường mẹ chẳng bao giờ đụng tới hộ khẩu.
Em cho rằng em có thể giấu được bọn họ nhưng em không ngờ trường học lại gọi cho ba.”
Trang Đồ Nam lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Anh hoàn toàn không thể giao lưu với Trang Tiêu Đình tùy hứng, ngây thơ và trẻ con này, “Em cũng biết hiện tại hai đứa không ở cùng nhau thì vì sao không đợi tới khi được ở bên nhau rồi mới kết hôn?”
Trang Tiêu Đình đáp, “Ở riêng hai nơi khiến bọn em đều sợ chia tay.
Nay đăng ký kết hôn rồi thì chẳng còn đường lùi nữa, bắt buộc phải tìm cách để ở chung một chỗ.”
Trang Đồ Nam nhìn em gái và nói đầy thâm ý, “Áp lực đều ở chỗ em vì thế em mới không có đường lui ấy, ngốc ạ.”
Trang Tiêu Đình đột nhiên nhìn thẳng anh trai mình và nói, “Anh chưa từng yêu nên không hiểu đâu.”
Trang Đồ Nam tức quá hóa cười, “Anh đúng là chưa từng yêu.
Vậy em nói xem rõ ràng có thể chờ tới lúc ở cùng nhau mới kết hôn vậy vì sao một hai phải làm luôn bây giờ để chúng bạn xa lánh, đến đơn vị cũng không coi trọng hả? Đó là vì cái gì?”
Trang Tiêu Đình nói, “Ở đại học Lâm Đống Triết có đi vũ hội hai lần, anh ấy…… anh ấy được mọi người chào đón nồng nhiệt nhưng sau khi phát hiện ra em không thích đi vũ hội anh ấy cũng không tham gia nữa…… Anh ấy không muốn em phải lo lắng sợ hãi, vì thế em cũng không muốn anh ấy phải lo lắng sợ hãi.
Anh, chẳng ai ngốc cả, có phải toàn tâm toàn ý hay không thì chỉ cần nhìn là biết, không giả vờ được đâu……”
Trang Đồ Nam trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Thôi anh hiểu rồi, nhưng anh vẫn phải nói là hai đứa quá tùy hứng.”
Anh uống một ngụm trà nóng và nói, “Ba mẹ vẫn đang nổi nóng vì thế không có việc gì thì em gọi điện về nhà nhiều một chút, chờ bọn họ hết giận là em có thể về nhà.”
Anh nửa bất đắc dĩ nửa vui mừng, “Còn nhớ rõ trước kia ba bỏ nhà đi thằng nhãi Lâm Đống Triết đã khuyên em nên bỏ bê học tập để thành tích xuống dốc là ba sẽ về nhà.
Lần này em chơi lớn như thế đúng là khiến ba mẹ càng thêm khăng khít.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nghe Bằng Phi nói gần đây tình cảm của họ rất tốt, hai vợ chồng già tối nào cũng ra ngoài tản bộ.”
—
Lâm Đống Triết dùng hết mọi thủ đoạn cuối cùng cũng có được cơ hội tới Thượng Hải công tác.
Thứ bảy Trang Tiêu Đình xin nghỉ nửa ngày sau đó bắt xe đường dài buổi chiều tới Thượng Hải.
Tới đó rồi cô vội chạy tới sân bay Hồng Kiều nhưng chờ mãi không thấy Lâm Đống Triết đâu.
Trời không theo ý người bởi vì Quảng Châu mưa rất to nên chuyến bay của Lâm Đống Triết bị trễ.
Các hành khách chỉ có thể nôn nóng chờ đợi ở sân bay.
Vì không thể liên hệ với Trang Tiêu Đình nên Lâm Đống Triết chỉ có thể xem bảng điện tử thông báo chuyến bay hết lần này tới lần khác và hy vọng chuyến bay sẽ khôi phục bình thường.
Ngoài cái này anh chẳng thể làm gì khác, trong lòng cực kỳ nôn nóng.
Các hành khách chờ ở sân bay đến rạng sáng hôm sau mới được xe buýt của sân bay đưa tới khách sạn nghỉ ngơi và chờ đợi thông báo tiếp theo.
Chẳng ai biết khi nào chuyến bay mới được nối lại, nhân viên sân bay ở Thượng Hải cũng không biết.
Lúc này Lâm Đống Triết chỉ có thể về khách sạn nghỉ ngơi dù anh không ngủ được nhưng ít nhất cũng được nằm xuống.
Còn Trang Tiêu Đình bên này chỉ có thể chờ đợi ở sân bay với sự thất vọng, nôn nóng và bất đắc dĩ.
Tới rạng sáng mới có thông tin chuyến bay tiếp theo nhưng Trang Tiêu Đình đã cực kỳ mỏi mệt.
Cô đành về chỗ anh trai nghỉ ngơi rồi lại tới sân bay chờ tin tức.
Lúc máy bay tới Thượng Hải đã gần giữa trưa.
Đêm qua Lâm Đống Triết cố ý mang theo hoa tươi lúc này đã héo nên anh đành phải ném vào thùng rác.
Trang Tiêu Đình cần phải chạy về Tô Châu nên Lâm Đống Triết xách theo vali ngồi xe khách đường dài từ Thượng Hải tới Tô Châu.
Anh đưa Trang Tiêu Đình đến Tô Châu trước rồi ngồi xe lửa suốt đêm tới Thượng Hải.
Như vậy ít ra anh còn có một chút thời gian ở chung với vợ.
Thượng Hải là trạm đầu tiên nên hai người may mắn mua được hai vé ngồi.
Trang Tiêu Đình ngồi bên cửa sổ còn Lâm Đống Triết ngồi bên cạnh.
Cửa sổ xe rất bẩn, trên kính loang lổ vết đen, nếu nhìn từ trong xe ra ngoài sẽ chỉ thấy một màu xám xịt.
Rốt cuộc Trang Tiêu Đình cũng không nhịn được những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng mấy tháng qua.
Cô cảm thấy thất bại khi ở trường, về nhà thì gặp phải sự phẫn nộ và không thông cảm của bố mẹ, đợi Lâm Đống Triết thì chuyến bay của anh lại bị trì hoãn khiến cô thất vọng —— trong nháy mắt này tất cả đều bùng nổ, nước mắt của cô trào ra.
Cô cúi đầu lặng lẽ khóc còn Lâm Đống Triết thì nhẹ nhàng kéo cô dựa lên vai mình để mặc cho cô khóc ướt cả vai áo của anh.
------oOo------