Những Tháng Ngày Lơ Lửng

Sau kì thi học kì hai đầy chông gai và gian khổ, chúng tôi lại tiếp tục chuỗi ngày mài mông trên ghế nhà trường để ôn thi tốt nghiệp. Tần số đi trễ và cúp tiết tăng lên rõ rệt, nhưng khi bàn đến chuyện chụp một bộ ảnh lưu giữ kỉ niệm thì bọn nó vô cùng sôi nổi. Sáng thứ bảy, cô chủ nhiệm hi sinh hai tiết Văn để cho bọn con gái có thời gian make up. Bọn con trai bàn cuối tụm năm tụm bảy trò chuyện, bàn bạc về cái concept vintage mà bọn con gái đã chọn. Drache bảo tôi:

- Lớp mình mà chụp vintage là đụng hàng.

- Đụng với ai? - Tôi hỏi.

- Trường Quốc tế G.

- Trường người ta làm một bộ vintage mấy ngàn lượt share, tụi mình bắt chước thế nào cũng ăn phốt sấp mặt. - Jackson góp lời.

- Thế bọn mày định đổi phong cách nào? Tụi tao chuẩn bị đồ hết rồi, đổi sao được!

- Nhưng mà đụng hàng là dính phốt đó!

- Ai phốt ra đây nói chuyện với tao. Chúng mày cứ yên tâm, đừng sợ đứa phụ khoa nào hết. Thằng nào con nào sân si với lớp mình tao chửi chết mẹ nó.

Tiết hai, bọn tôi đã xong khâu chuẩn bị, lũ lượt kéo xuống sân trường. Nam nữ xếp đội hình rồi làm vài tấm tập thể. Chụp xong sân trước, cả bọn lại kéo về sân sau ghép thành hình chữ D. Tuy là tôi fail toàn tập, nhưng đổi lại, chúng tôi đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm.

Chụp xong đội hình chữ D, Kisei gợi ý cả bọn chụp kiểu "đàng trai đàng gái chuẩn bị choảng nhau sấp mặt lìn". Lớp chia hai phe nam nữ, dàn ra hai hàng song song, rồi kênh nhau, đấu mắt với nhau tưng bừng khói lửa. Xong lại đẩy hai đứa đại diện ra vờ đang chuẩn bị choảng nhau thật. Kisei hào hứng đếm ba tiếng, phe con trai liền quay đầu bỏ chạy, phe con gái nhanh chóng phóng theo. Tôi và hai cô bạn khác túm được áo của Kennedy, và chúng tôi giằng co nhau trong tiếng cười của những đứa học trò vô lo vô nghĩ.

***

Sáng chủ nhật, theo như lịch trình thì bọn tôi chụp ảnh áo dài trước. Tôi hẹn hai bạn nhiếp ảnh lúc 7 giờ 20, nhưng đến tận 7 giờ 30 mà tôi vẫn còn chưa make up xong. Thế nên lúc đâu vào đó cả rồi, bọn tôi hú nhau đi tìm view chụp đủ các thể loại kiểu. Các cô bạn của tôi chụp ảnh đôi, và tôi rủ Kisei đi lo hậu trường. Thần thái các nàng đã quá trời quá đất rồi, bonus thêm hiệu ứng lá rơi chắc tấm hình xịn lắm. Thế là mẫu cứ cười, thợ cứ chụp, và bọn tôi xúm nhau bốc lá lên mà ném vào góc máy đã canh sẵn. Tôi kéo Canien vào chụp cùng, lần này là một đợt mưa quả sao xoay tròn trong không khí. Và chúng tôi bật cười.

Tôi chợt nghĩ, thanh xuân đang trôi qua nhanh như một cơn lốc. Cuốn theo tất cả những điều cuối cùng mà chúng tôi dành cho nhau. Cuốn theo những vô tư hồn nhiên của tuổi 17 đầy sức sống. Cuốn theo những kỉ niệm êm đềm nơi trường lớp. Cuốn theo cả những ấn tượng đẹp nhất về nhau. Thanh xuân là như thế. Tuổi học trò của chúng tôi là như thế. Bồng bột, sôi nổi mà chẳng kém phần nhẹ nhàng, êm dịu.

Xong concept school uniform, chúng tôi đua nhau phóng vào nhà vệ sinh thay quần áo để tiếp tục lăn xả vào concept vintage. Vừa ra khỏi "phòng thay đồ", tôi đã thấy Canien với bộ quần áo không thể nào "Tây" hơn. Theo đánh giá của đa số bọn tôi, Canien như một "công tử Long Xuyên" thực thụ. Style tôi đang mặc cũng theo phong cách tiểu thư nên thế là cứ thế mặt dày tự nhận nó là anh hai. Còn nhây nhây tự xây dựng kịch bản diễn sâu mới đáng sợ chứ.

Pepper: (nắm tay Canien, mặt biểu lộ rõ sự khó hiểu xen lẫn phẫn uất) Anh hai! Mẹ dặn không được giao du với những ai đầu đường xó chợ... Vậy mà... Tại sao anh còn ngoan cố mà đi yêu nó? (chỉ tay về phía Kisei, lườm một cách trực diện và nghiêm túc)

Canien cười nhăn nhở (phần này không có trong kịch bản), nhìn Pepper với đôi mắt hoang mang Hồ Quỳnh Hương. Một lúc sau cậu chàng mới ráng diễn được một tí: Mẹ nói vậy thôi chứ mẹ không có cấm đâu em!

Tôi lại tiếp tục công cuộc diễn sâu của bản thân: Sao lại vậy được chứ? Mẹ đã quả quyết rồi. Hôm nọ mẹ còn hí hí hí hí hí...

Thực ra thì tôi cười vì thấy mình diễn đạt quá, biểu cảm cực kỳ chân thật luôn. Bonus thêm quả vênh mặt lườm nguýt kèm theo câu thoại "Rồi sao? Yêu nhau đó rồi sao? Quánh lộn hong?" của Kisei nữa chứ. Phải chi lúc đó có thể quay video lại nhỉ? Chắc sau này xem lại sẽ thấy hoài niệm ghê lắm.

Chụp ở khuôn viên trường đại học xong, bọn tôi kéo nhau ra siêu thị Coopmart gửi xe rồi đi bộ tìm view đẹp. Có ông bạn là photographer thực sự rất tiện. Chúng tôi hoặc là tự sắp xếp đội hình, hoặc là nghe theo sự chỉ đạo từ ông bạn Ivan của tôi, muốn chụp kiểu gì chỉ cần ới một tiếng, ống kính sẽ chĩa vào và âm thanh tách tách sẽ vang lên. Từ Coopmart, chúng tôi đi thẳng ra chợ, rồi qua cầu Duy Tân và dừng chân tại một xe bán dừa tươi. Mỗi đứa một quả, uống ừng ực. Đi bộ dưới trời nắng tháng 5 cả ngày mà bắt được một quả dừa ngọt nước ngon cơm thì đã khát cực kỳ. Chúng tôi ngồi nghỉ chân tại đó, nói chuyện phiếm và đợi bọn còn lại trở về Coopmart lấy xe và đưa mình về nhà. Ivan định chụp cho bọn tôi ở bến phà, nhưng vì nắng to quá và chúng tôi hầu như đã mệt rã cả người rồi nên đành giải tán. Witch đưa tôi về nhà, và chúng tôi kể lể sân si với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất.

Đi hết những cung đường, tôi mới nhận ra thành phố mình đang sống có những góc cũ và đẹp đến lạ kì. Kiến trúc Đông Tây đều hội đủ trong từng góc đường, con hẻm, hay đơn giản là ở trước cửa một căn nhà nào đó. Lang thang trong lòng thành phố, phút chốc tôi chợt thấy tất cả chúng tôi bỗng dưng nhỏ bé đến nhường nào...

Kể lại vắn tắt thế này thôi, vì những kỉ niệm tôi đều giữ hết trong album Kỉ yếu trên Google Drive rồi. Cuối cùng thanh xuân cũng đã đến hồi kết. Chúng tôi sẽ không còn có thể đồng hành cùng nhau nữa rồi.

Từ tôi của những tháng ngày lơ lửng, gửi đến tôi của mãi sau này: Đừng yếu đuối nữa, mạnh mẽ lên, và hãy sống bằng cả trái tim mình! Mãi là Pepper nhé, Pepper!

Có một góc thân quen
Lớp học, nhà xe và khoảng trời nhỏ bé
Cậu, tớ và thanh xuân bước qua thật nhẹ
Cơn mưa năm ấy, chúng ta năm này
Gió thoảng, mây bay...

*

[180506]

Lớp 12D, niên khóa 2017 - 2018

*

Thanks for everything!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui