Cả lớp tôi lên kế hoạch dựng trại từ một tháng trước, và bắt tay vào làm trước ngày hội một tuần. Đây là lần cuối cùng của đời học sinh, vậy nên phải làm cho thật hoành tráng!
Cả bọn xúm nhau vào dựng trại vào buổi chiều thứ năm. Nào là tre, tầm vông, lá dừa, lá chuối,... Tất cả mọi loại có thể chống đỡ và che nắng đều được trưng dụng. Bọn con gái lo phần cổng trại, bánh chưng bánh tét, hoa mai, câu đối,... trang trí hoành tá tràng. Tôi chạy ra chạy vào cắt dây nylon phụ bọn con trai, mở ngân khố gửi tiền cho bọn con gái chạy đi mua đồ lặt vặt. Thật sự rất mệt, nhưng cũng rất vui! Lớp tôi ở lại đến 7 giờ hơn. Khi ấy hầu như cả lớp đã về hết, chỉ còn tôi và bọn con trai mải chăm chút cho khung trại. Bên kia là các "hàng xóm" đáng yêu mở nhạc ầm ầm, từ EDM sang Vinahouse rồi nhảy tót qua Bolero, loại nào cũng có. Cả việc bọn nó đứng thành hàng rồi nhảy cùng một vũ điệu khiến mọi người đều phải lăn ra cười.
Sáng thứ sáu, bọn con trai xuất phát lúc 4 giờ để chặt thêm lá chuối. Đến 6 giờ, tôi vào đã thấy bọn nó làm quyết liệt. Tựu chung cũng đã xong phần khung, chỉ còn phải lợp mái sao cho hợp lý là ổn. Đến gần 7 giờ, cả lớp đã "xây" xong ngôi nhà chung, tụm năm tụm bảy lại chụp ảnh lưu niệm, sau đó sang các trại khác quẩy bung nóc. Năm nay học sinh có đầu tư rất nhiều cho khâu ăn chơi, nên lớp nào cũng có loa thùng kéo đi khắp mọi miền Tổ quốc. Mỗi tội, mỗi lớp có một gu chơi nhạc riêng, nên Animals của bên này vừa xướng lên đã bị ADN của bên kia dập lại. Hòa trộn vào đó còn có cả liên khúc Vinahouse của hàng xóm 12C. Đủ bài nhạc theo yêu cầu được loa trường phục vụ, việc của học sinh chỉ là xúm lại rồi show ra những vũ điệu của bản thân.
Có lẽ đến tận sau này, khi đã ra trường và có một cuộc sống riêng, thì đây lại chính là giây phút tôi nhớ nhất. Nó cứ hằn trong tâm trí, rất khó để lãng quên. Thanh xuân của tôi, những tháng ngày lơ lửng của tôi, gọi tắt là cậu ấy.
Drache bảo tôi: "Bà làm được không?" rồi giành hết phần khi thấy tôi hỏi cần phải giúp gì cho cậu ấy. Andrey và Kisei chạy ngay đến khi tôi gọi tên chỉ để chụp cùng một tấm hình. Và ván bài ma sói do Drache và Platanos quản trò tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Nhưng tôi chỉ có thể chụp hình cùng Andrey, cùng Kisei, ngoại trừ cậu ấy. Tôi ngại khi gọi cậu ấy ra khỏi trại. Cũng sợ cậu ấy sẽ nhận ra tấm ảnh bị mờ do tay tôi run rẩy. Tôi không dám nói với cậu ấy, cũng không dám để lộ bất kì một tí cảm xúc nào của mình. Tôi đã trải qua đủ nhiều để biết được, tốt hơn hết là đừng nên nói gì cả.
Giữa trưa, trường bật những đoạn drop bốc lửa, bọn con trai chạy ùa ra sân. Tôi cũng chạy theo, vừa nhún nhảy vừa nhìn sang bọn nó, thấy cậu ấy đứng giữa đám đông, nhảy một vũ điệu khác người. Nhưng vô tình nó làm cậu ấy trở nên đặc biệt. Tôi không thích cậu ấy đặc biệt với bất kì ai khác ngoại trừ tôi!
*
Có lẽ lần cắm trại cuối cùng này chính là lần đầu tiên tôi cháy hết mình như vậy. Giữa đám đông ồn ào, tiếng EDM nhộn nhịp, tôi cứ thế thả mình theo những điệu nhảy sôi động. Tôi học những điệu này từ đám đông, từ bọn con trai cùng lớp, từ cô bạn cùng bàn, và từ cậu ấy. Cái cách cậu ấy khiêu vũ chứng tỏ cậu ấy là một kẻ sành chơi. Tôi cũng thế, hôm nay tôi cũng đang giả vờ là một kẻ sành chơi!
Đây, lắc hông thật mạnh, đưa tay lên cao, vòng hai tay lại, ngã người ra sau, vuốt tóc, hất mông, ưỡn ngực, nghiêng đầu sang trái phải, rồi lại tiếp tục lắc hông... Witch và tôi bật cười thành tiếng. Hai đứa cứ thế cùng nhau phô ra những vũ điệu rực lửa, nghiêng trái nghiêng phải, rung vai, hất tóc,... Tôi không biết Witch cảm thấy thế nào, nhưng tôi thì thật tuyệt. Hôm nay tôi đã phá bỏ sự khép nép và yên tĩnh thường ngày để được là chính bản thân tôi.
Đêm lửa trại, tôi không đi theo nhóm của Andrey. Vì dù cho hôm nay có cháy thế nào đi nữa, giữa tôi và những người kia đều có một ranh giới rõ ràng. Tôi là "gái ngoan" và họ là "bad guys". Giữa hai bên là không cùng đẳng cấp. Thế nên đêm nay tôi đi cùng cô bạn cùng lớp, Wony, chạy mấy vòng quanh lửa trại. Lúc dừng lại nghỉ chân, hai đứa cứ thế lắc lư theo nhạc, mỗi một giai điệu mới cất lên lại đổi kiểu nhún nhảy. Dần dần, cô bạn của tôi mệt mỏi đứng yên bên cạnh người yêu, còn mỗi tôi với cái bụng rỗng và "khí thế chiến đấu" hừng hực. Không có bạn nhảy cùng thì sao? Kệ chứ, lên luôn rồi làm cơ trưởng. Và cứ thế, tôi nhảy bất cần biết ban âm thanh phát nhạc gì.
*
Đàn em cùng trường sau khi về nhà bảo tôi:
- Em chạy mấy vòng lửa trại, ngang qua chị là thấy chị nhảy sung quá sung. Chị nhảy nãy giờ có mệt không?
- Không. - Tôi cười, nhắn tin hồi đáp. - Năm nay cuối cấp rồi, lâu lâu mới có một ngày thế này. Chơi hết mình thì có sao đâu!
Nhưng nếu các em hỏi tôi chị tìm ai trong đám đông chạy quanh lửa trại, có lẽ tôi sẽ trả lời rằng tôi tìm cậu ấy. Người con trai làm tôi phải trăn trở cả thanh xuân để nghĩ về. Người con trai làm những tháng ngày yên bình của tôi lơ lửng. Người con trai không cầm lái vững, nhưng lại chở tôi băng qua mấy chục km, về đến tận trường. Người con trai mà mấy tuần nay bị tôi bám dính lấy một cách âm thầm và lặng lẽ. Không biết cậu ấy có biết tiếng lòng tôi không, nhưng chắc có lẽ người ta nghĩ tôi phiền lắm.
*
Tôi nói nhỏ với Canien:
- Pepper chán quá Canien ạ!
- Sao Pepper chán?
- Crush của Pepper không thích Pepper...
- Cùng lớp hả? Đừng nghĩ nhiều, ai mà không thích Pepper chứ!
- Nhưng Pepper có cảm giác người ta không thích Pepper...
- Tào lao!
Tôi yên lặng, Canien cũng yên lặng. Hai đứa nhìn vào khoảng hư vô và rồi lại bừng tỉnh vì cả đội đã được qua chặng của trò chơi lớn.