- Chơi cái gì vậy?
- Ngôi sao thời trang.
- Có chơi Liên minh không?
- Không biết chơi.
- Liên quân?
- Hồi đó có tạo tài khoản mà chơi thua nên bỏ rồi. Với lại game đó cũng nặng máy nữa!
- Ngôi sao thời trang có gì vui mà thấy ai cũng chơi vậy không biết.
- Có mà. So ra thì game này cũng na ná Liên minh huyền thoại đó. Mấy bộ đồ cũng có thuộc tính nè. Phối đồ là một nghệ thuật luôn, như tụi mày đi đánh trận vậy. Phải lựa đồ có thuộc tính mạnh mặc cho nhân vật, còn phải canh skill các thứ nữa.
- Tào lao. Game Liên minh phải vận dụng trí não kết hợp với sự đoàn kết giữa các đồng đội nữa. Game của mày chơi làm gì có?
- Ai bảo không có? Bên đây có đấu hội nhé. Tới giờ vàng là cả hội tao vào đấu đầy đủ hết, không đoàn kết đồng đội thì là gì?
Hai đứa cãi qua cãi lại một lúc lâu. Rốt cục, tôi đành nhịn cậu ấy. Bởi lẽ bọn con trai có cái tự ái cao lắm, mình chẳng nỡ đạp nó đi. Mà cái tên này cũng nhây chả kém ai, bởi thỉnh thoảng cậu ta tranh thủ lúc tôi ngồi xếp chân trên ghế liền dùng tay tác động mạnh vào đầu gối. Tôi suýt ngã ngửa ra sau, may mà cậu ta có lòng giữ tôi lại bằng cái níu nhẹ ở nơi bàn tay vừa chạm vào. Tôi cau mày nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của cậu, thở dài bực dọc.
- Thôi đi!
Và nắng chiều hôm ấy nhảy nhót xung quanh nụ cười của cậu. Màu nắng đẹp lạ lùng...