… Đôi chân Linh khuỵa xuống… choáng váng… Cô mệt mỏi đến kiệt sức với cuộc đấu trí dữ dội giữa lí trí và trái tim, giữa những dây thần kinh não bộ đang căng ra với những gì vừa tiếp nhận và một niềm tin mãnh liệt cố ra sức phủ định… Mắt Linh mờ đi… Bức tranh trước mặt cũng mờ đi… Mọi thứ bỗng trở nên xám xịt…
Trong phút chốc Linh thấy mình ngồi bên bãi cát trong một ngày dông bão, biển cuộn sóng, xô mạnh vào bờ... Rồi một con sóng lớn ào đến, xô cô ngã… cuốn cô đi…. Tiếng kêu cứu vùi vào trong cát, tan đi trong chằng chéo những vết sét ngang dọc trên bầu trời…. Vô vọng… Bất lực…Nước biển mặn chát, ấp đầy nơi lồng ngực… Bí bách … ngột ngạt… Không thở được!
Cô loáng thoáng nghe tiếng lào xào, hốt hoảng của bộ phận cứu hộ hay một bác ngư dân quen biết… Không kịp, không kịp nữa rồi… Nước đã đầy trong lồng ngực, muốn biển mặn xót đã bào nát, dày xéo, rỉa rói trái tim cô… Sóng đã cuốn cô đi… Linh buông tay, khép mắt, mặc cho cơ thể mình lênh đênh trên ngọn sóng…
… Nắng chiếu qua khe cửa sổ, len qua tấm rèm cửa, đọng lại nơi mi mắt khép hờ…. Linh từ từ mở mắt… Những tia nhìn đầu tiên chạm vào màu trắng u buồn trên bức tường trước mắt… Trắng… Mọi thứ đều trắng, một màu trắng “sạch sẽ” như tất cả mọi thứ trên đời đã biến mất, chưa hề tồn tại…Bệnh viện!!! Linh rùng mình…
Lần gần đây nhất cô tỉnh dậy trong bệnh viện, cũng là lúc cô nhìn sâu vào ánh mắt mẹ để hiểu rằng tất cả không chỉ là giấc mơ trong cơn chập chờn, những người yêu quý nhất của cô đã ra đi. Bao năm qua đi, nỗi đau điên cuồng đã không còn nữa nhưng những vết xước âm ỉ thì vẫn không thôi hành hạ, nỗi sợ vẫn cứ hiện nguyên hình nguyên khối. Linh nhắm mắt thật vội, thở hắt… Cô sợ, rất sợ! Sợ những lần tỉnh lại trong bệnh viện như phút ấy, màu trắng tai quái ấy….Liệu cuộc đời còn cướp đi của cô những gì nữa, mọi yêu thương, mọi hi vọng? Không, cô thà không tỉnh dậy! Không!!!
Linh bật dậy, tấm chăn mỏng rơi xuống đất… Dây ống truyền bứt ra vội vã… Cánh tay cô xước một vệt dài…rức máu…Mặc! Cô lao ra cửa, đâm sầm vào một thân hình to lớn trước mặt, không ngước lên, Linh lách người, dợm bước:
- Xin lỗi…!
Linh bước qua vội vã… cô ngoái lại, trừng mắt nhìn con người phía sau… cánh tay rớm máu bị giữ chặt, bóp mạnh bởi một bàn tay khác, sự đụng chạm mang đến cảm giác quen thuộc… Linh ngước lên, nheo mắt khó chịu…. Bờ vai? Tấm lưng? Anh? Không!...Hoàng Vũ! Hiện thực đắng nghét đã được chạm khắc vào cái đầu ương bướng của cô. Anh không quay lại:
- Quay lại, về giường của cô đi! Nhanh!
- Buông tay ra, anh điên à. Buông ra ! Linh giằng mạnh tay ra khỏi bàn tay rắn chắn của Vũ. Mỗi cú giật của Linh bàn tay kia lại siết chặt hơn, như muốn bóp nát cánh tay cô… Vết thương ban nãy nhói lên từng cơn…Đau!
- Á aaaa!!! Linh hét lên khi cú nắm của Vũ tuột xuống, bóp đúng vào chỗ xước máu… Vũ quay lại, trừng mắt nhìn Linh, nhìn cánh tay xanh xao bé nhỏ trong tay mình… nheo mắt…một thoáng sửng sốt …. Và buông tay…
- Cô quay lại giường đi, khi tôi chưa kịp làm gì!
Vũ không nói to, giọng nói thoảng một nỗi buồn sâu sắc, ánh mắt như ra lệnh như van xin lại chất đầy những nỗi niềm không đong đếm.. Khuôn mặt anh nhợt nhạt. Lòng Linh chùng lại, trĩu nặng... xót xa! Cô cứ đứng thế nhìn sâu vào mắt anh hồi lâu, rồi từ từ, bước từng bước chậm rãi về chiếc giường trước mặt...
Vũ kéo tấm rèm buông sau lưng cô, nắng mạnh mẽ hắt điểm tô chút nắng vàng nghịch ngợm lên căn phòng với những màu trắng đáng sợ. Linh thấy tim mình ấm áp hơn một chút, chỉ một chút thôi…Cô co người về góc gường, hai tay ôm chặt gối, im lặng khi Vũ ngồi xuống ngay bên cạnh… Anh kéo ngăn kéo của chiếc tủ bệnh nhân bên cạnh lấy ra hộp đồ y tế đặt lên bàn, lặng lẽ mở nắp :
- Đưa tay đây! Vũ không ngước lên nhìn Linh, giọng nói của anh không dịu dàng cũng không gay gắt. Vẫn vậy! Như nghèn nghẹn như chắt lại quằn quại nơi cổ họng, như không bật ra được thành lời. Lên tiếng lúc này cũng là cả một sự cố gắng!
Theo phản xạ tự nhiên Linh rụt tay lại, giấu phía sau lưng…Hoàn toàn vô thức. Rồi giật mình, chờ cơn thịnh nộ của anh.
- Đưa tay đây! Vũ lặp lại một cách kiên nhẫn, vẫn không ngước lên.
Không phải một cơn thịnh nộ, có lẽ Vũ không còn sức để quát nạt hay dọa dẫm cô nữa, xen lẫn trong những câu nói của anh hình như là một tiếng thở dài cố nén… Trong Linh trỗi dậy một nỗi xót xa rất lạ, không buốt như những vết xước trog tận sâu đáy tim lúc động đậy… Nỗi xót xa chạm khẽ vào tim, không thành hình cũng không sắc nét.
Linh lặng lẽ nơi nét nghiêng của gương mặt anh. Ở góc nhìn này Vũ khác Dương của cô, khóe mắt anh nhiều hơn những nếp nhăn, bờ mi dài hơn khẽ chớp, đôi mắt ướt và một chút gì chín chắn , sâu sắc. Dương không thế, Dương của Linh bình yên như sáng mai Hà Nội, ánh mắt anh trong lành những vệt nắng yên vui và gương mặt anh mỗi lần lặng ngắm Linh đều thấy lòng mình bình yên đến lạ, có cảm giác đủ đầy và hạnh phúc thật sự.
Còn Vũ, vẫn nhưng nét rất điển ấy nhưng lại luôn cho cô cảm giác thật khó tả. Một chút bất an, một chút khó hiểu và nhiều hơn hết là một nỗi buồn xa xăm vương nhẹ mà ám ảnh…ÁNh mắt Linh vẫn không rời từng biến chuyển trên gương mặt anh…Nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt khẽ xô lệch, xích lại gần nhau, mỗi khi chạm miếng bông cồn sát trùng vào tay cô… Linh không thấy đau!
Cô rời khóe mắt anh ngước ra bầu trời sau khung cửa… nhạt nắng, cây phượng vĩ đỏ rực một góc sân…màu đỏ tươi vui! Phải chăng, anh đang đau thay nỗi đau của cô? Linh thầm nghĩ rồi rất nhanh tự mắng mình vì suy nghĩ vớ vẩn ấy? Trong thâm tâm Linh có mong điều đó? Không!! Câu trả lời bật ra rất nhanh… khiến chính bản thân cô cũng bất ngờ.
Vũ lặng lẽ đứng lên, sau khi lạnh lùng, đặt tay Linh xuống giường, anh đặt hộp dụng cụ y tế vào lại ngăn tủ rồi từ tốn bước về phía cửa. Linh lật đật nhổm dậy… Cô sợ một mình trong phòng bệnh nhợt nhạt, đáng sợ này… Không quay đầu lại nhưng đủ tinh tế để nhận, Vũ khựng lại giữa căn phòng:
- Ba tôi sắp đến thăm cô đấy, sửa soạn đi mà tiếp ông ấy. Đi theo tôi làm gì? Giọng nói của anh mỏng lắm, không chút trì chiết nhưng lạnh và chua chát.
Anh nói rồi bước nhanh ra cửa… Ông Hoàng Năm đã mở của bước vào. Vũ ngẩng cao đầu, ngước mắt nhìn ba mình. Miệng lại nhếch lên điệu cười quen thuộc, hơi thở hắt ra. Gương mặt anh trong phút chốc hoàn toàn thay đổi, gương mặt của một kẻ bất cần, đầy ác ý
- Ba đến sớm hơn tôi tưởng, bỏ họp mặt để đến thăm bồ nhí à, ngài chủ tịch. Cô ta đấy… vẫn sống… đâu dễ chết thế! Vẫn còn hấp dẫn, quyến rũ lắm. Yên tâm!
Ánh nhìn của anh vẫn xoáy sâu vào đôi mắt ông Năm, tay mân mê nhưng bông hoa hồng trên tay cậu trưởng phòng đi bên cạnh, giật n một cánh hoa cho vào miệng, khép lại ở môi… Rồi rất nhanh, thổi phù nó ra… Cánh hoa chao nghiêng, đáp xuống vai áo ngài chủ tịch, anh lấy tay phủi nhẹ, giọng nói đầy nọc độc đầy khiêu khích lại vang lên:
- Hoa đẹp lắm, đem tặng nàng à ba, tình yêu chân chính gớm… Ngừng lại một chút như lấy hơi, Vũ tiếp tục
- Chà, ba không hiểu rồi, mấy em bây giờ không thích mấy trò lãng mạn cũ rích thời ba đâu? Kí tấm séc là ok ngay. Hôm nào ba con mình đàm đạo con dạy ba cách cưới thêm năm bảy cô, còn “ngon” hơn này nhiều! Ba…
- Mày…. Cánh tay ông Năm vung lên, rồi bất ngờ dừng lại trước ánh mắt vẫn nhìn thẳng, trừng to của Vũ
- Chà, ba không đánh sao, dạo này ba hơi mất bình tĩnh rồi…Không giống ngài chủ tịch đạo mạo nữa rồi…
Nói rồi, Vũ lách mình qua người ông Năm, giơ tay qua đầu, vẫy nhẹ, lệnh kệnh bước ra khỏi cửa:
- Vui vẻ ba nhé!
Thời tiết mùa hè cứ như cô nàng đỏng đảnh thích nhõng nhẽo. Vừa ban nắng, lại đổ mưa xối xả. Mưa phủ kín cả không gian. Mưa lênh láng nơi con đường vào viện. Mưa đầm đìa trên gương mặt Vũ. Anh chạy ào ra xe khi toàn thân đã ướt như lột. Nước chảy thong dong từ quần áo, ướt cả ghế lái… Chiếc xe vút đi trên đường, nhập nhòe, ẩn hiện dưới trời mưa như trút, một vệt đỏ lẻ loi giữa dòng người tấp nập, vội vã…. Vũ phóng nhanh… Con đường quốc lộ, một đoạn vắng…. Chiếc xe phanh gấp…Vũ lại ào ra khỏi xe, nhanh và mạnh như chính cách anh bước vào… Mưa táp vào mặt vào má, vào cổ… ran rát.. Vũ thấy da thịt mình tê đi… Không còn cảm giác…
Anh khụy xuống đường, đầu gối dấn mạnh trên mặt đường nham nhở. Hai tay chống xuống đất, giữ thăng bằng… Toàn thân như co rúm trong một nỗi kìm chế đến kiệt cùng….
- A aaaaaaaaaaaaaa!!!!
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...
Vũ hét . Tiếng hét hòa vào trong màn mưa hối hả… Những âm thanh từ lâu nghẹn chắt ở cuống họng, mắc tịt, dấm dứ ở thanh quản có cơ hội được bung ra… như thủy triều dâng… như dòng nước lũ cuốn phăng mọi thứ… Vũ còn hét thêm nhiều lần nữa. Khuôn mặt anh nhăn nhó, mọi đường nét xô lệch lại với nhau, đôi mắt mở trừng, mặc ưa đang lướt qua vội vã….
Hét cho đến khi cổ họng bỏng rát… Vũ lấy tay ôm mặt hồi lâu… rồi từ từ đứng dậy… Anh đứng tựa mình vào đầu xe, không nhúc nhích… Mưa vẫn nặng hạt, trái tim anh vẫn không thôi gào thét.
Vũ khép mắt truy tìm một chút bình yên để trấn tĩnh. Khoảng không đen đặc bỗng ửng nắng, những vệt nắng chiều nhẹ buông, váy trắng khẽ bay, đôi mắt trong veo ươn ướt nước… Em chênh vênh trên con đường Nguyễn Du thênh thang gió…Mưa vẫn dịu dàng chảy từ vầng trán xuống bờ má, rồi len cả vào miệng… Ngọt lịm… Vũ thấy lòng mát rượu, tim đập chậm lại, bình thản hơn. Anh vẫn khép mắt, cố níu giữ hình ảnh trong lành của buổi chiều hôm ấy như một sự bấu víu …
5 phút, 10 phút,Vũ không còn muốn mở mắt , không còn muốn đối diện. Trong chốc lát mọi hận thù tan biến, mọi nỗi đau đã bị cuốn đi bởi cơn mưa mùa hè vội vã … Ánh đèn đường khẽ hắt, khuôn mặt anh nhập nhòe nước và những tia sáng vàng vọt… lấp lánh.