Hoàng Anh ghét phải nghe từ bệnh viện. Chỉ cần nghe đến thôi anh đã ngay lập tức bị cảm giác bất an xâm chiếm. Khi đã bước qua cánh cổng đó mọi thứ đều có thể xảy ra và con người ta hoàn toàn bị động trước những bệnh tật hoàn toàn không kiểm soát được. Tay ga vít chặt, chiếc xe lao vút đi trên con đường đông đúc. Giọng nói gần như kiệt sức của Linh cứ lởn vởn trong đầu anh.
Linh đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu đóng kín mít. Hoàng Anh hiểu cảm giác này, cảm giác đợi chờ cánh cửa kia mở bung ra và trong tích tắc mọi thứ có thể là thiên đường cũng có thể là địa ngục. Nhưng những phút đợi chờ này như giết chết con người ta trong mòn mỏi, lo lắng. Thật đáng sợ. Linh ngồi thụp xuống chiếc ghế màu xanh. Chiếc váy trắng hôm qua vẫn chưa kịp thay. Màu trắng như lem đi phản chiếu những vệt buồn thiếu sức sống trên gương mặt.
- Linh à!
Hoàng Anh đặt nhẹ tay lên đôi vai bé nhỏ, mảnh mai đang bị nỗi đau giày vò đến kiệt sức. Anh lặng nhìn bờ vai đang rung lên của cô, xót xa... Linh vẫn chưa thôi nức nở, gương mặt vô hồn, nhợt nhạt sau một đêm thức trắng với biết bao biến cố. Cô ngước đôi mắt sưng mọng, ngấn nước lên nhìn anh, đầy mệt mỏi. Hoàng Anh đáp lại cái nhìn ấy bằng sự đồng cảm, khích lệ từ tận sâu trong đáy mắt. Bất giác, Linh bật dậy, ôm chầm lấy anh, mặc cho nước mắt tuôn ra ướt đẫm vai áo. Hoàng Anh không nhúc nhích, anh cảm nhận sức nặng của tất cả những chuyện này đang đè lên đôi chân nhỏ bé chỉ chực khuỵu xuống của Linh. Cô cần một điểm tựa chắc chắn và tin tưởng. Còn anh biết làm gì hơn nữa ngoài việc im lặng, xót lòng bởi những tiếng nức nở, những giọt nước mắt ướt mềm thấm vào vai áo. Ông trời cứ trêu đùa với những phận người mong manh. Những nỗi đau, những mất mát, những oan ức tủi hờn cớ sao cứ bám chặt lấy người con gái vốn đầy kiêu hãnh ấy. Để hôm nay cô trở nên hoàn toàn yếu đuối trong vòng tay anh. Có tiếng mở cửa, ông bác sĩ có gương mặt phúc hậu và ánh mắt ấm áp bước ra. Trong bốn bức tường lạnh lẽo của bệnh viện sẽ thật an lòng nếu được nhìn thấy một gương mặt hiền hòa như thế, nó khiến con người ta phần nào dễ chịu hơn.
- Anh chị là người nhà của bệnh nhân? Tình hình không có gì nguy hiểm nhưng hình như bệnh nhân đã phải chịu một cú sốc tâm lý quá lớn. Điều đó dẫn đến cảm giác không muốn thở nữa.
Linh lau vội những loáng nước mắt ướt đẫm cả gương mặt đang sưng húp. Hoàng Anh kịp lên tiếng:
- Cháu vào thăm mẹ cháu được chưa ạ?
- Được, nhưng gia đình nên chuẩn bị tâm lý. Bệnh nhân hoàn toàn không chịu hợp tác. Không nói chuyện cũng không muốn gặp ai lúc này. Tôi nghĩ bà ấy cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện.
Linh bóp chặt hai bàn tay vào nhau, những ngón tay bấm mạnh khiến mu bàn tay đỏ ửng. Cô lẩm bẩm với Hoàng Anh hay tự nói với bản thân mình:
- Em đã mong mẹ lại quên đi, lại lầm tưởng và lại sống bình yên như trước đây... Em thà như vậy còn hơn nhìn mẹ như bây giờ.
- Linh à, cái gì đến cũng phải đến. Đến lúc phải đối mặt rồi. Mạnh mẽ lên! Em là Strong cơ mà! Nếu em không mạnh mẽ lúc này thì mẹ Dương biết dựa vào đâu.
Hoàng Anh lay nhẹ đôi vai mảnh khảnh của Linh. Anh thấy thương cô vô cùng. Chỉ sau một ngày mà đôi vai cô như đã gầy đi mấy phần, gương mặt hốc hác hẳn. Cố lên Linh! Cố lên Strong! Em không thể sống mãi trong ám ảnh này, trong quá khứ ngập nỗi đau, đầy nước mắt. Con người ta đi qua những nghiệt ngã bất công của cuộc đời đều có thể xem nó là khó khăn là thử thách để lớn lên. Còn sự nghiệt ngã trong chính khoảnh khắc ngọt ngào nhất, căng tròn nhất, sự nghiệt ngã ấy cướp đi cả người thân yêu nhất thì dễ khiến con người ta chìm đắm, co tròn trong những mất mát những tổn thương. Linh còn tương lai, còn những ngày tháng tiếp theo phải sống, cô đã đánh mất rất nhiều, thậm chí đánh mất cả nụ cười, nỗi đau đó quá đủ rồi. Vậy nên những gì đang xảy ra hôm nay, Hoàng Anh thật lòng không biết anh nên vui hay nên buồn nữa.
Linh chờ đợi sự tức giận của mẹ Dương, cô biết nỗi đau lúc này khiến bà gần như tê liệt. Cô biết bà sẽ chẳng dễ dàng tha thứ cho cô. Cô cũng biết bà muốn được ở một mình trong lúc này. Nhưng Linh không đành lòng. Cô muốn ở bên, muốn chăm sóc, muốn cùng bà đi qua nỗi đau này dẫu bị ghét bỏ cũng cam lòng. Hơn ai hết Linh từng trải qua những ngày tháng vật vã, đầy nước mắt ấy một mình. Cô hiểu hơn ai hết những nghẹn ngào tức lại nơi lồng ngực, không thở nổi.
Linh đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh, xót xa nhìn mẹ Dương bé nhỏ trên chiếc giường chỉ một màu trắng.
- Mẹ ơi, con đến rồi ạ...
Bà quay sang cô trong chốc lát, rồi từ từ quay về phía cửa sổ nơi có những chùm hoa râm bụt tuyệt đẹp. Chút điểm tô cho không khí bệnh viện vốn buồn đến nao lòng. Tấm cửa kính cản những cơn gió thu mênh mang tràn vào trong nhưng bầu trời u ám, ảm đạm vẫn khiến người ta không thể không chạnh lòng. Bà không nhìn thấy nhưng có lẽ hơi thu buồn lặng, mơ hồ bà cảm nhận rất rõ.
Linh kéo nhẹ chăn đắp cho bà, ân cần hỏi khẽ:
- Mẹ à, mẹ đói không, con mua gì ẹ nhé!
Bà vẫn không quay lại, mắt cứ héo hắt nơi những vệt trời nhuốm màu mắt đục đục hoen hoen. Linh nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên kể từ ngày biết và trở thành một người quan trọng với Dương, chưa lần nào cảm giác giữa Linh và mẹ lại nặng nề thế. Lâu nay Linh đã quen nhận được tình yêu thương, sự chăm sóc và những lời thủ thỉ rất nhẹ nhàng của mẹ. Bà là hình ảnh của Dương, của một sáng tháng 5 Hà Nội trong veo. Mỗi lần về đến nhà, được nghe giọng nói quen thuộc ấy lòng Linh lại bình yên và thư thái đến lạ. Linh mím môi thật chặt, đột nhiên cô thấy mình cô đơn và lẻ loi đến vậy.
Có tiếng nói chuyện bên ngoài, tiếng Hoàng Anh gay gắt với một ai đó. Linh từ từ đứng dậy, bước chầm chậm ra cửa, không vội vã. Với cô lúc này, mọi thứ đều gần như vô nghĩa.
- Cô ra đi, ở đây không phải chỗ của cô!
Hoàng Anh đứng quay lưng ngăn Nguyệt lại. Nguyệt nhíu mày, giọng mệt mỏi:
- Anh tránh ra, tôi không đến đây để gặp anh. Anh đừng để tôi nổi giận
- Tôi nhắc lại lần nữa, cô không được phép vào đó.
Linh mệt mỏi nhìn hai con người đang ra sức “hù dọa” nhau, cô không buồn lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng xem. Cô thậm chí không còn sức để giận Nguyệt nữa. Rồi cô cũng cất lời:
- Chị về đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau, bây giờ không phải lúc để cãi nhau. Cầm luôn cả lẵng hoa của cô về đi, mẹ tôi không nhìn thấy lòng thành của cô đâu, chỉ nghe được những lời ác nghiệt của cô tối qua thôi.
Linh nói chậm, nhìn thẳng Nguyệt, nhưng ánh mắt không xoáy thẳng khiêu khích mà hờ hững.
Nguyệt khựng lại trước câu nói của Linh, cô nhìn Linh một lát, thấm nỗi đau trong mắt cô gái trẻ. Nguyệt đã đi qua những ngày tháng chênh vênh ấy. Ngày mẹ Vũ mất, người duy nhất cô còn được gọi bằng mẹ, người dù chẳng yêu quý cô quá nhiều nhưng luôn cho cô sự tin cậy tuyệt đối. Nguyệt đứng dậy được vì cô còn có Vũ. Dẫu đó là sợi dây rất đỗi mong manh níu cô lại, dẫu anh chẳng đưa tay đỡ cô dậy nhưng ít nhất còn có chút gì trên đời mang lại cho cô cảm giác có người bên cạnh mình. Còn Linh, cô ấy không còn Dương, ít nhất lúc này cả Vũ và Hoàng Anh đều không phải là người cô có thể dựa vào. Trong cô ta còn quá nhiều cảm giác trói buộc, quá nhiều tình yêu và quá nhiều ám ảnh. Nguyệt nhìn đôi môi bợt bạt, khô héo khẽ mấp máy của Linh, bất giác trỗi lên chút thương hại mong nhỏ nhoi. Nhưng cô không hối hận.
- Tôi chỉ là một phút buột miệng nhưng không hề hối hận. Chăm sóc bà ấy cho tốt. Tôi xin cho cô nghỉ 4 ngày rồi. Và trong thời gian ở viện thì đừng có gặp ai, và làm chuyện gì ngu ngốc đấy. Chào cô.
Nguyệt quay lại, liếc mắt nhìn Hoàng Anh khó chịu rồi đi thẳng ra cửa lớn. Bóng cô mất hút sau những chiếc xe cứu thương đang bật còi inh ỏi.
- Em ăn gì không? Anh đi mua gì cho em nhé ?
Giọng Hoàng Anh nhỏ nhẹ cũng đủ làm Linh giật mình.
- Không em không đói, em ra ngoài mua ít hoa quả và đồ ăn ẹ. Chắc mẹ đói rồi. Anh muốn vào thăm không? Hình như mẹ từng gặp anh vài bận rồi nhỉ? Chắc còn nhớ anh đấy! Trí nhớ của mẹ rất tốt mà!
- Ừ, để anh xem. Cũng 3, 4 năm rồi chưa chắc mẹ Dương đã nhớ anh. Thời gian qua đi nhanh quá làm mọi thứ đều bị lãng quên.
- Vậy mà có những thứ cứ mãi không quên được anh ạ!
Linh nhìn Hoàng Anh rồi từ từ hướng mắt ra sân bệnh viện, mắt dừng lại nơi những bông hoa râm bụt chói đỏ. Thấy mọi thứ chán chường quá, giá được như những bông hoa kia dẫu trong không khí tù túng, ngao ngán của bệnh viện vẫn đủ sức lớn lên, khoe sắc đầy kiêu hãnh. Trong phút chốc Linh ước mình được như những cánh hoa mạnh mẽ ấy.
Vũ đẩy mạnh cánh cửa phòng quản lý nhân sự. Anh vẫn có thói quen cố hữu “quên” gõ cửa ngày trước. Vũ ngồi ngả người xuống chiếc ghế bành trong khi cậu trợ lý có vẻ vừa ra ngoài. Những hành động kì lạ của Linh từ buổi chiều hôm qua khiến Vũ thấy khó chịu. Vì đã hứa nên anh không thể theo cô nhưng suốt trên đường về nhà, đêm qua và hôm nay Vũ cứ có cảm giác bất an. Đã lâu rồi không có chuyện gì làm anh tò mò và phải chờ đợi để biết câu trả lời thế này. Vũ thích làm mọi thứ nhanh chóng và rõ ràng. Anh thở dài: “Mình đang dính vào thứ tình cảm gì đây không biết!”
Cậu trợ lý bước vào, giật mình khi sếp đang ngả dài trên ghế, tay xoay xoay cốc nước lọc:
- Ơ, anh có chuyện gì vậy? Sao không gọi em là được. anh uống café không, em gọi?
- Không, tôi ở phòng chán qua, ghé thăm cậu tí.
Câu nói của Vũ làm cậu này chột dạ, làm gì có chuyện giám đốc Hoàng Vũ đi thăm nhân viên, có biến lớn rồi đây. Vũ không để cậu phải đợi lâu:
- Hôm nay không thấy trợ lý chủ tịch đi làm nhỉ? Tôi không thấy cô ấy ở công ty. Có chút việc cần bàn về dự án mới.
- À vâng, cô ấy xin nghỉ 5 ngày ạ?
- 5 ngày?
Vũ bật dậy, trong phút chốc quên mất mình đang đứng trước nhân viên, anh chỉnh lại cổ áo, đứng thẳng dậy.
- Dạ vâng, cô ấy được nghỉ phép ạ.
- Vì sao?
- Lí do là bị ốm ạ! Mà cái cô này mới đi làm đã nghỉ ốm rất nhiều rồi. Ơ, nhưng hình như toàn các sếp đặc cách.
- Ốm thì phải nghỉ chứ làm sao! Không nghỉ để ngã vật ra ở công ty cậu chịu trách nhiệm được không?
- Em chỉ thông báo với anh thôi mà! - Cậu trợ lý đáp lại nhưng trong bụng nghĩ thầm cô gái này chắc chắn không vừa, chưa bao giờ cậu thấy Vũ bênh vực ai theo cách đó, nhất là đối với các cô gái.
Vũ định bước ra nhưng sực nhớ:
- Chủ tịch đâu?
- Chủ tịch đi công tác ở thành phố Hồ Chí Minh ạ. Cũng 5 ngày nữa mới về!
Vũ nhíu mày nhìn cậu quản lý. Ba anh và Linh? Cùng vắng mặt 5 ngày ở công ty? Sao Vũ lại quên nhỉ? Hai người họ đâu có trong sáng. Anh từng bắt gặp họ thân mật đó sao? Dạo này tâm trí Vũ không ổn định, anh hay quên hết những giận dữ thù hận của quá khứ và quên luôn mối quan hệ mờ ám của họ. Ba anh không dễ dàng chấp nhận một cô gái vào vị trí trợ lý riêng, cũng thể hiện quá rõ sự ưu ái với Linh. Tại sao? Tại sao? Chẳng có lý do nào hợp lý hơn để giải thích cho tất cả. “Đó là một người đàn bà có vẻ rất thanh tú và sang trọng. Cô ta năm lần bảy lượt có quan hệ mờ ám với ông chủ”. Suốt cả một thời gian dài, Vũ được nghe các cô giúp việc trong nhà xì xào về chuyện đó, cho đến khi mẹ anh phát hiện ra và đuổi việc một người, câu chuyện đó mới lắng xuống. Vũ nhắm mắt. Hình ảnh cô gái với những vệt buồn loang trên đôi mắt, mái tóc buông dài và chiếc váy trắng... Quá thanh tú. Phải chăng ba anh đã tìm thấy trong Linh hình ảnh của người phụ nữ năm xưa? Người phụ nữ mà ba gọi là tình yêu chân chính. Còn Linh, cô ta được gì trong vụ đổi chác này? Anh không tin người như Linh lại có thể chỉ vì tiền và địa vị mà đánh đổi tất cả. Vậy vì cái gì? Tình yêu? Không thể, không thể như thế được. Vũ mệt mỏi, đau đầu với bao câu hỏi không tìm được lời giải nào hợp lý.
- À anh Vũ, lần này là cô Nguyệt!
- Nguyệt nào? Minh Nguyệt? Cô ấy làm sao?
- Cô ấy xin nghỉ cho Linh ạ!
Vũ giật lấy quyển sổ trên tay cậu trợ lý. Chữ kí nghiêng nghiêng và cái tên Hà Minh Nguyệt chễm chệ trên trang sổ. Lại chuyện gì nữa đây? Tại sao lại dính dáng đến Nguyệt? Cô ấy vốn có để ý gì đến ba anh và những chuyện linh tinh này đâu. Đặc biệt là Linh. Có mối quan hệ nào giữa cô ấy và Linh? Tại sao Nguyệt liên tục gặp Linh? Tại sao Nguyệt đợi Linh vào cái đêm ấy với thái độ hết sức tức giận? Tại sao cô ấy lại xin nghỉ phép cho Linh? Vì gia sản công ty? Vũ có thể tin phần nào tham vọng của Nguyệt nhưng vẫn không tin đó là mục đích duy nhất. Vậy thì tại sao? Linh, Nguyệt và ba, chuyện gì giữa họ mà Vũ không được biết? Những hành động bất thường của Linh gần đây, thái độ của ba anh hôm ấy, có một sự lý giải khác chăng. Chỉ từ khi có sự xuất hiện của Linh, mọi thứ mọi trở nên kì quái thế. Vũ cố gắng xâu chuỗi mọi việc, nhưng cái đầu quá tải với những câu hỏi dồn dập khiến anh thật sự rất mệt mỏi.
*
- Sức khỏe của bệnh nhân đã ổn định, chỉ còn vấn đề về tâm lý. Cô cậu có thể đưa bà ấy về nhà, có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu có bất kì biểu hiện gì đề nghị thông báo ngay cho chúng tôi.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Chúng cháu sẽ cố gắng ạ.
Linh đỡ mẹ Dương dậy để chuẩn bị xuất viện. Nỗi đau mà không bệnh viện nào có thể chữa được chính là những vết xước chảy dài trong tim cứ ủ máu, cứ âm ỉ và khi nó nứt toác ra thì không gì có thể cầm lại được. Con người ta cần có thời gian để tự đứng dậy và khi ấy bệnh viện có lẽ lại không phải nơi thật sự phù hợp, người ta cần một nơi thân thuộc của riêng mình. Căn nhà cổ và vườn hoàng lan những ngày chớm thu đã sắp tàn.
Có tiếng chuông điện thoại rung lên nơi ghế đợi, Hoàng Anh đưa điện thoại cho Linh, kịp nhìn thấy hai chữ: Hoàng Vũ. Gương mặt anh không đổi sắc nhưng những chuyển động trong khóe mắt có một thoáng xôn xao không rõ rệt.
Linh mệt mỏi đón lấy điện thoại, cô nhìn mẹ Dương rồi bước ra ngoài, đóng cửa. Linh không nghĩ Hoàng Vũ gọi đến vì một chút thiện ý. Mọi thứ liên quan đến Hoàng Gia lúc này đều cần cảnh giác.
- Sao không đi làm? Cô đang ở đâu đấy hả? Bảo gọi điện lại cho tôi sao không thấy? Cô cứ tự nhiên mất hút thế hả? Ở đâu?
Linh chán ngán thở dài vì những câu hỏi dồn dập và thái độ khó chịu của Vũ:
- Xin lỗi anh, tôi không rảnh để nói chuyện.
- Cô đang ở Sài Gòn... với ba tôi?
Vũ hỏi bằng giọng nửa thăm dò, nửa như cố khinh khỉnh, chủ yếu là để che giấu cảm xúc thật trong anh lúc này.
- Anh thôi đi. Tôi làm gì, ở đâu cần anh quan tâm sao. Đừng lôi chúng tôi vào chuyện gia đình anh nữa.
- Cô bị điên à, việc gì phải hét toáng lên thế. Tôi đang hỏi cô ở đâu?
- Anh bỏ cái thói tra hỏi người khác đi. Anh và tất cả những người trong gia đình anh luôn chỉ biết hách dịch và làm tổn thương người khác. Xin lỗi tôi phải về nhà bây giờ. Chào anh.
Linh dập máy. Những tức giận trong cổ họng như nghẹn ứ được bật ra tưởng dễ chịu hơn lại khiến Linh thêm bế tắc. Thật ra Linh hiểu Vũ, anh cao ngạo, xốc nổi và luôn ăn nói độc đoán bề trên thế nhưng thật lòng lại hết sức trẻ con và không muốn làm tổn thương cô. Chỉ là những bực tức chưa nói được, Linh bất giác không thể kìm chế. Hoặc với cô Hoàng Vũ cũng là một nơi có thể trút được hết những gì mình đang nghĩ. Trước anh, cô vốn đã luôn vậy. Từ bao giờ không còn khách khí, xã giao hay xa cách nữa.
- Mẹ à, mình về nhé!
Linh đỡ nhẹ đôi vai gầy của mẹ, cô cảm nhận được những nhọc nhằn trên đôi vai thanh mảnh ấy. Cuộc đời đã quá bất công với bà. Những gì Linh trải qua, mất mát có, tổn thương có, đau đớn cũng có nhưng có lẽ nó chẳng là gì so với những tủi hờn của mẹ. Lòng Linh quặn lại, niềm xót thương chạm vào tận tim... khẽ rùng mình. Bà vẫn không bắt chuyện, đôi mắt đục mờ không hướng về phía Linh. Tay bà nắm chặt bức ảnh Dương vẫn được để trong túi áo lâu nay.
Gió mùa thu dịu dàng phả vào mặt, những tia nắng nhẹ lắm sà xuống vạt váy màu trắng của Linh. Hoàng Anh đỡ mẹ Dương lên taxi rồi quay lại mở cửa cho Linh. Cô lẳng lặng chui vào xe với giỏ xách và áo khoác nhẹ của Vũ. Linh hoàn toàn quên mât sự tồn tại của nó. Linh nắm chặt bàn tay mẹ đang nắm giữ tấm ảnh. Giá mà anh còn đó, bên Linh, bên mẹ lúc này. Giá mà anh còn ở đây để lau khô những giọt nước mắt cứ chảy hoài chảy mãi trên má những người phụ nữ khốn khổ này. Sự ra đi của anh đã mang theo gần như hết thảy niềm vui sống trong họ. Họ lấy gì để vỗ về, để động viên nhau khi bản thân cũng không thể động viên chính mình. Nỗi đau của người đã khuất là bao phần thì nỗi đau những người ở lại gấp trăm, gấp nghìn lần nữa một khi tình yêu thương đã quá lớn. Linh thấy tim mình quặn lại, cảm giác khó thở lại trào lên. Những nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ, sự câm lặng của mẹ khiến cô thấy ngột ngạt.
“Dương à, anh về đi! Anh về đây đi, cho em một chút sinh lực được không anh? Em thật sự không chịu đựng được nữa rồi. Em thật sự không biết phải làm gì nữa rồi. Em đau lắm, đau đến tức tưởi, đau đến mất cảm giác rồi. Anh biết không? Em làm sao đây? Làm sao với mẹ đây? Làm sao để xoa dịu đây? Đừng ích kỉ bỏ trốn và để lại mọi thứ dang dở cho em được không? Về đi, nắm tay và cho em một chút sức mạnh đi”.
Một giọt nước mắt nóng ran rớt xuống tay Linh và mẹ, thấm vào bức ảnh Dương. Nước mắt cũng ngân ngấn nơi khóe mắt mẹ. Có lẽ bà cũng đang có những suy nghĩ như cô. Bà hiểu lắm nỗi đau của Linh, hiểu lắm tình thương yêu mà Linh dành ình. Nhìn bà thế này chắc lòng cô không yên nổi. Bà không giận Linh nhưng nói chuyện với cô lúc này, bà sẽ lại khóc mất và không ngừng lại được nữa. Sự thật ư, nếu nó quá phũ phàng như thế này thì bà muốn được mơ hồ, muốn mất trí như lâu nay. Tỉnh ra rồi, phải làm thế nào với nỗi đau này đây?
Hoàng Anh ra hiệu cho tài xế tắt điều hòa. Anh mở cửa xe. Gió lùa vào làm không khí có phần dễ chịu hơn. Hoàng Anh không nhìn hai người phụ nữ phía sau mình nhưng anh cảm nhận rõ những giọt nước mắt cuốn vào trong của họ. Từng vết xước trong tim họ đang chảy máu, trong suốt như chính màu nước mắt họ. Anh không biết nói gì để động viên để chia sẻ. Lúc này mọi lời nói đều trở nên nhạt nhẽo và vô nghĩa. Ai cũng nói thật khẽ thật ít chỉ sợ vô tình lại chạm vào những vệt xước buốt lạnh và lại bối rối trước nỗi đau của nhau. Bao năm qua anh đã bước sau Linh, âm thầm trước tình yêu của mình cũng chỉ vì sợ nỗi đau này lại nhân thêm. Sợ những giọt nước mắt cô lại rơi. Hoàng Anh tựa đầu vào ghế. Bao giờ anh còn được sống anh sẽ cùng cô đi hết những nỗi đau này và đứng dậy, giúp cô vững chãi bước đi một mình.
Taxi dừng ở con hẻm nhỏ dẫn vào căn nhà của hai mẹ con. Linh đẩy cửa bước xuống xe xách theo túi đồ mang từ bệnh viện về:
- Cuối cùng thì tôi cũng đợi được cô! Trông cô có vẻ ốm thật? Chà... tôi nghi oan cho cô rồi. Ồ, ái chà, vẫn giữ khư khư chiếc áo của tôi cơ à?
Vũ giả bộ nghiêng người nhìn chiếc áo trong giỏ đồ của Linh. Anh đang đứng trước mặt cô, chắn ngay ngõ vào, anh cho cả hai tay vào túi quần, chân đá đá nghịch nghịch những vạt cỏ khô khốc sau một mùa hè oanh tạc. Linh bần thần nhìn anh ta một lát, như sắp xếp lại những thứ hỗn loạn trong đầu mình rồi bất giác giật mình. Cô chạy vội lại phía anh, đẩy anh vội vã:
- Anh đi đi, đi ngay, đi nhanh cho tôi. Đi đi. Tránh đi... Ôi trời, tôi xin anh đấy, đi đi...
Linh vừa nói vừa cuống cuồng đẩy Vũ quay mặt đi, bước chân cô châu ríu vào nhau, khuôn mặt đỏ bừng vừa năn nỉ vừa cầu xin.
- Linh, em làm gì ở đó thế?
Tiếng gọi có phần khó chịu của Hoàng Anh, theo phản xạ tự nhiên kéo theo cả ánh nhìn của hai con người ở cách đó không xa. Tấm thân nhỏ bé của Linh không đủ che chắn để hình ảnh mẹ không lọt vào mắt Vũ. Cô cảm nhận bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô khi bị cô đẩy đi buông lỏng ra, lạnh hẳn đi. Ánh mắt Vũ mở căng ra như sắp bật ra, những tia máu đỏ loang lổ. Gương mặt anh biến chuyển nhanh như cắt từ trạng thái cười cợt ban nãy sang trắng bệch. Linh nhắm mắt trong tích tắc. Cô ước gì khi cô mở mắt ra, mọi thứ, tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Vũ hất mạnh cánh tay Linh, anh tiến lại phía người phụ nữ mà bao lâu nay anh căm thù, người phụ nữ trong bức ảnh đã giết chết mẹ anh, người phụ nữ mà ảnh bà ta lúc nào cũng được đặt trong một góc ngăn kéo bí mật của ba anh. Người phụ nữ ấy có hóa thành tro bụi anh cũng nhận ra. Bà ta đang đứng trước mặt anh. Ngay chính lúc này. Chân Vũ bước từng bước mạnh, chậm và cả lảo đảo. Anh đã tìm kiếm bà ta suốt một năm trời kể từ khi từ Mỹ về và mọi thông tin đều dẫn đến ngõ cụt. Ai cũng tin rằng bà ta đã chết, thậm chí cả ba anh đôi khi cũng phải tin vào điều đó. Vũ cố nhìn thật kĩ để biết mình không bị hoa mắt hay tưởng tượng