… Một buổi sáng dịu mát giữa những ngày tháng 5 chói chang nắng, vài gợn mây lững thững trôi vô định. Linh dắt chiếc xe máy đã cũ mèm, một vài vết sơn tróc ngang , tróc dọc phô ra những thân sắt rỉ, đỏ lên màu thời gian nham nhở… Cổng đã mở sẵn…Mẹ Dương nhìn cô bằng gương mặt hiền hậu , tiễn cô thì ra tận ngõ. Linh hơi khó chAịu trong chiếc sơ mi bó sát và chiếc váy đen nổi lên đường nhún cách điệu. Đôi giầy cao gót làm chân cô nhức nhối…Dù sao hôm nay người cô gặp cũng là chủ tịch một tập đoàn lớn.Linh tặt lưỡi quay lại rồi mỉm cười với mẹ:
- Con đi, mẹ ạ.
Nhưng chiếc xe không buồn nhúc nhích, nó cứ ì ra với một hai tiếng nổ ành ạch khô khốc, rồi tắt ngúm… Mồ hôi ướt đẫm lưng áo trắng, Linh nhìn đồng hồ, hét lên:
- Quỷ thật, con lại muộn rồi, con đi tắc xi mẹ nhé!
Cô lao chiếc xe vào một góc sân, rồi ào chạy ra đầu ngõ, đôi dép cao gót đúng là một cực hình.
- Này, làm gì mà chạy như ma đuổi thế
Chiếc Audi màu đỏ lướt qua, rồi đi chậm lại bên mép đường, phiá Linh vừa dừng lại định đợi taxi, Nhận ra Hoàng Vũ, cô chau mày tỏ ý ngán ngẩm.
- Nào nào, tôi có thấy con ma nào đâu, đừng sợ, đừng cau có thế chứ? Vũ hất mặt về phía trước, cười, nhếch mép thì đúng hơn.
Linh lại nhìn xoáy vào mắt Vũ, ra chiều khó chịu:
- Anh chính là con ma đáng ghét đó đấy, đi đi
Vũ cười to thành tiếng, những âm cười trong veo lẫn vào chút sương mờ lảng bảng của buổi sớm mai
- Lên xe đi, tôi với cô cùng đường mà, dù sao cũng sắp là đồng nghiệp và biết đâu vị trí của cô lại sắp cao hơn tôi ấy chứ!
Câu nói phát ra theo phản xạ nhưng thật ra đã là những điều anh nghĩ từ rất lâu: Liệu bao giờ, còn bao lâu nữa thì cô gái kia từ vị trí trợ lí riêng trở thành nhân tình của ba anh? Không biết là bao lâu, nhưng Vũ tin… sắp rồi!
- Anh đi đi, đừng ở đó lảm nhảm nữa, tôi muộn rồi!
- Cô yên tâm, ở cái công ty này,vị trí của cô là vị trí chẳng ai dám đụng vào, trừ ba tôi. Nên đến sớm hay muộn thì vẫn cứ thăng chức đều đều cho xem!
Bốn bánh xe vẫn không nhúc nhích, Vũ ngồi lặng trong xe, mắt chăm chăm nhìn vào gương trước… Người con gái trong gương , đẹp một cách thanh tú. Gương mặt không quá sắc nét, nhưng vầng trán cao, đôi mắt ươn ướt và bờ môi mọng… Những đường nét nối kết, đan xen bằng những nhấn nhá rất mềm…Ở khuôn mặt ấy, có chút gì yếu đuối, mỏng manh khiến người đối diện dẫu là ai cũng có cảm giác phải bớt đi nóng nẩy và dịu dàng hơn một chút… Đôi dép cao gót và bộ quần áo nghiêm chỉnh nhưng bó sát làm hiện rõ những đường cong quyến rũ… Một vóc dáng “chết người”. Khuôn mặt và vóc dáng hình như không hoàn toàn ăn khớp nhưng sự kết hợp đó lại càng làm tăng cấp cái cơ sự “chết người” kia.
Vũ vòng tay làm gối, ngả mình ra ghế, trong tích tắc, anh nghĩ đến ba mình, cười nhạt “ cũng chỉ thế thôi”… Nhưng trong cái cười đắng ngắt ấy không giấu nổi những xao động trong đáy mắt có những vệt nước đục đi, loang loáng như những vệt buồn xa xăm lắm.
Taxi đã đến, Linh bước như chạy về phía góc đường, mặc kệ chiếc xe sang trọng của Vũ vẫn đỗ ngay sát chân…. Cánh cửa taxi nhẹ nhàng mở ra rồi đóng sập lại bằng một lực mạnh hơn rất nhiều… cửa mở bởi một cô gái nhỏ nhẹ và cú sập của một chàng trai đang giận dữ… Tất nhiên, hoàn toàn không giống nhau! … Linh thấy tay mình bị giật lại…nằm gọn trong lòng bàn tay Vũ… cô bị kéo miết đi. Giày cao gót lướt nhanh trên mặt đường, còn nghe kịp lí nhí vài ba tiếng lẩm bẩm khó chịu của bác lái xe…
Hai phút sau, những cánh cửa chiếc Faradi đã đóng kín, ngột ngạt:
- Anh điên à? Cho tôi xuống, nhanh lên!
Linh vẫy vùng hét lên khi cánh tay đã mỏi nhừ được buông tha.Vũ đã ngồi ngay ngắn ở ghế trên, khẽ nhếch mắt qua gương, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của cô gái nhỏ. Môi mím lại, cố giấu một nụ cười đã bật ra thành tiếng, đang dấm dứ bị chặn lại trong cuống họng…
- Thắt dây an toàn vào! Anh chậm rãi lên tiếng bằng giọng nói lạnh lùng cố tạo
- Anh điên à? Tự nhiên lại xuất hiện rồi bắt cóc tôi đấy hả? Tôi gọi cảnh sát cho anh xem! Linh lục túi xách tìm chiếc điện thoại
- Đây, có số 113 ngay trên đầu đấy, gọi đi!
Vũ đưa chiếc điện thoại của mình ra sau, huơ huơ trước mặt Linh… đầy khiêu khích… Lại nhếch mắt, ngắm phản ứng của cô trong gương…Môi lại mím chặt hơn… Tiếng cười suýt thì đã bật ra. Vũ nhăn nhó giữ nó lại trong vòm họng.
- Thôi được rồi, không gọi thì không gọi, tôi thật đúng không hiểu nổi anh! Linh giơ 2 tay làm động tác đầu hàng, thở dài rồi trừng mắt nhìn Vũ qua tấm gương. Những chuyển động trên gương mặt xô lệch… không hẳn là tức giận cũng không hẳn bực bội, làmVũ thích thú.
- Hiểu nổi tôi? Đến tôi còn chả hiểu nổi sao tôi lại “bắt cóc” cái kiểu con gái vừa xấu lại vừa nói nhiều như cô lên xe nữa là.
Lần này thì là sự thật, không cố tạo, Vũ không hiểu được lí do cho lần thứ 3 Linh ngồi trong xe anh. Lần nào Vũ cũng tự hỏi, và câu trả lời đều không tồn tại trong não bộ.
…Anh lại nhướn mắt lên tấm gương…Em ngồi đó, mơ màng hướng qua cửa kính, khuôn mặt nghiêng nghiêng, hàng mi cong cong, rất đẹp! Những nhăn nhó đã dãn ra nhường chỗ cho nét mặt vui tươi. Vô thức, Vũ ấn tay vào nút đỏ trên bàn điều chỉnh gần vô lăng… Cánh cửa từ từ mở ra, Linh không quay đầu lại, ánh mắt em vẫn miên man theo một dòng suy nghĩ bất tận…Nắng hắt qua khe hở trên cửa kính làm làn da ngăm ngăm ấy như lấp lánh những tia sáng nhảy múa. Gió lả lướt len vào trong tóc làm chút tóc mai mỏng manh vương lại nơi bờ má… Tim Vũ như nghẹn lại, thổn thức những nhịp đập xôn xao… Một chút thôi, anh quên mất dòng chảy vội vã trên đường, quên mất tay anh đang cầm chặt Vô lăng, quên mất tất cả những hờn giận những thù hận…và những vết xước hình như trong phút chốc cũng thôi âm ỉ... Vũ thấy lòng bình thản và nhẹ nhàng như mặt nước hồ bằng lặng… Đã bao lâu anh thèm khát cảm giác như lúc này? Có lẽ đã rất lâu rồi. ….Tiếng chuông điện thoại làm Vũ giật mình… là Ba anh. Cuộc sống nghiệt ngã thế đấy, cứ phũ phàng cướp đi của con người những giây phút thần tiên nhất bằng những điều đau đớn nhất! Vũ chầm chậm cầm chiếc điện thoại lên, bàn tay còn lại nắm chặt vô lăng, gương mặt tự nhiên nhăn nhó lại theo một cách méo mó… Chỉ có đáy mắt vẫn vậy, nhập nhòa những tia buồn mong manh mà ám ảnh.
- Chào Ba, hôm nay ba có nhã ý gọi điện hỏi thăm sức khỏe con à?Hay là lại có vụ gì mới ạ?
- Con lại vừa làm gì con bé Phương đấy hả? Dừng ngay những trò đấy lại đi?
Ba anh không la hét, chỉ nói vừa đủ nghe bằng giọng trầm buồn cố hữu đầy bất lực.
- Lần sau ba không cần gọi nữa đâu, chỉ cần nháy máy con khắc biết những điều ba cần nói. Việc của con con làm, giống như con cũng không can thiệp vào việc quái gì của ba cả, ngay cả cô trợ lí mới quyết rũ chết người của ba… Những từ cuối cùng vụt ra khỏi miệng, không suy nghĩ, hai hàm răng Vũ rít lại, tiếng cười bật ra đầy mỉa mai, chế nhạo…
- Mày thôi ngay cái kiểu ăn nói ******* đó đi, về cơ quan ngay!
Vũ lại nhếch mép cười cho cái sự mất kiểm soát của ba anh, anh thích ba anh như thế, nó cho thấy anh đang thắng thế. Cái vẻ cam chịu, dịu dàng quá đỗi đôi khi lại khiến Vũ chạnh lòng. Những phút chạnh lòng đáng sỉ vả?
- Vâng, thưa chủ tịch, tôi đến ngay đây và mang theo cả bảo bối xinh đẹp của ông nữa…
Vũ dập máy ! Mắt vẫn nhìn về phía trước, đầu óc hoàn toàn rỗng tếch…
- Dừng xe, dừng xe lại…. Linh hét lên, đập mạnh hai tay vào cửa xe, đôi mắt đỏ lên, gương mặt nhăn nhó… một ngọn lửa giận dữ không giấu diếm, đang bốc cháy
- Dừng xe lại, dừng xe lại ngay… Linh vẫn tiếp tục hét lên, bàn tay bé nhỏ vẫn đập liên hồi vào cửa kính, rát đỏ… Vũ nhấn phanh…chiếc xe táp vào bên đường… Linh lao ra đường, nước mắt đã loang loáng trên khuôn mặt vẫn không thôi tuôn dài… Đôi mắt Vũ hằn rõ nỗi đau.Anh mệt mỏi nắm lấy tay Linh, kéo về phía mình, bàn tay anh bóp chặt năm ngón tay thon thả, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại trong phút chốc… Một giây, hai giây… và:
Bốp…
Năm ngón tay còn lại hằn in những vệt dài trên má Vũ, đỏ oằn….