----- Chap 26 -----
Ma Kết đang cầm tấu chương xem thì Song Tử hộc tốc chạy đến.
-Hoàng huynh ! Hoàng huynh !
Ma Kết giật mình mắng :
-Đệ làm gì mà la lối om sòm như vậy ? Trẫm đang bận, không thấy sao ?
Kết Kết chưa mắng dứt câu đã bật cười. (Bộ dạng Song Tử lúc bấy h trông rất Epic) Song Tử tóc tai rối bù, mũ kim ô trên đầu xệ xuống một bên, đã thế chàng lại còn mặc y phục thạch thanh của thái giám. Ma Kết nhìn thấy đã đoán ra ba bốn phần
-Đệ lại bày trò gì nữa đây ? – Chàng chép miệng
Song Tử chẳng quan tâm, mắt nháo nhác liếc khắp nơi
-Hoàng huynh ! Xử thượng cung có ở đây không ?
-Đệ tìm Xử thượng cung làm gì ?
-Trời ơi ! Huynh không hiểu đâu ! Nàng ta không đến đây thật chứ !
-Xử thượng cung không ở Thượng Cung Phục chạy đến đây làm gì ? Này, đệ lại làm gì nàng ta rồi hả ?
-Đệ … - Song Tử định trả lời song lại thôi, mặt mày nhăn nhó
-Trẫm hết cách với đệ ! Nói đệ ở trong cung tu dưỡng, đọc sách thánh hiền, đệ lại còn phá phách lung tung như vậy ? Trẫm không trị nổi đệ sao ?
-Nhưng …
-Nhưng cái gì ? Đệ xem năm nay đệ mười chín tuổi mà đã làm được cái gì chưa ? Cả ngày toàn đi trêu trọc đàn bà con gái, trẫm thì trăm sự phải lo lắng, mà đệ chẳng giúp được gì hết !
-Thì .. huynh là hoàng huynh mà lại !
-Đệ xem đệ có xứng đáng với mẫu hậu, phụ hoàng không ?
Mắt Song Tử cụp lại, thoáng chút buồn bã.
-Tại sao lúc nào cũng lấy phụ hoàng và mẫu hậu ra giáo huấn đệ ? Tại sao lại nhắc đệ những chuyện đó ? Hoàng huynh tưởng rằng chỉ có hoàng huynh đau buồn thôi sao ?
-Đau buồn thì để chơi bời phóng túng như vậy ah ? Trụy lạc là cách để trốn tránh ah ?
-Đệ ...
-Đủ rồi ! Trẫm hết kiên nhẫn với đệ đó. Từ giờ ở trong cung Phiên Dương, mỗi ngày đọc 10 lần Tứ thư cho ta. Ta sẽ cho người đến giám sát đệ đọc đó !
-10 Lần sao ? Hoàng huynh không thương đệ tí nào ah ? Ngộ đệ phát điên thì sao ?
-Cái đó đệ tự lo liệu lấy ! Mau về cung đi
-Nhưng còn Xử thượng cung ??????????
Nàng ta là thượng cung, không thấy sẽ có người đi tìm, đệ không cần lo.
Song Tử tiu nghỉu, bực bội rời khỏi điện Cam Lộ. Ma Kết thở dài hồi lâu. Thằng nhóc này, bao giờ mới trưởng thành đây. Chắc là nó giả dạng thái giám đi ghẹo Xử thượng cung làm nàng ta chạy mất.
Mà ... sao gần đây nhiều người thích giả dạng thái giám như vậy nhỉ ? Ma Kết bất giác nhớ lại tiểu thái giám sắc nước hương trời hôm nọ, chàng khẽ mỉm cười.
_____The noblest revenge is to forgive._______
Xử Nữ vừa cắm đầu chạy vừa gạt nước mắt. Nàng khóc không phải vì buồn mà vì ức chế.
Đồ khốn kiếp !
Nếu ngươi không phải là vương gia thì ngươi chết chắc rồi
Đồ khốn kiếp !
Nếu ta không ở trong hoàng cung thì đã đến ngày tận số của ngươi rồi
Đồ khốn kiếp !
Nếu như ta không phải thượng cung thì đến mười kiếp ta cũng không cho ngươi được siêu sinh ( Ôi trời, sao độc ác quá vậy ? – XN : TẠI NGƯƠI ĐẤY !!!! TA CHO NGƯƠI ĐI TRƯỚC CẢ HẮN LUÔN ! – tg : ta bị điếc lâu rồi, không sợ ngươi đâu haha – XN : AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – tg : Ối ối thôi em không dám đùa chị nữa )
Nhỡ mà người ta biết thì biết làm thế nào ? Ta dù sao cũng là một nữ nhân khuê các, để chuyện này đồn ra ta còn mặt mũi nào mà sống trong cung nữa …
Đồ đáng ghét !!!!!!!!!!
Ta không thèm nhìn mặt ngươi nữa !
Bỗng nhiên Xử Nữ đâm sầm vào một người. Nàng còn đang hoảng hốt thì đã nghe giọng choe chóe :
-Hỗn xược ! Ngươi mù ah ? Dám đâm cả vào người ta !
Xử Nữ nhìn ra hóa ra là Như Phi. Đã đang bực mình nàng lại càng thêm căm ghét ả.
-Như Phi nương nương
-Xử thượng cung thường ngày mẫu mực, sao hôm nay lại khi quân như vậy ? ( Ả chắc muốn điếc tai )
-Nô tì xin lỗi ! – Xử Nữ nhẹ giọng nói qua loa cho xong rồi bỏ đi. Như Phi tức quá, định thị oai, bỗng đâu bụng cô ta sôi ùng ục. Như Phi ôm lấy bụng kêu đau
-Nương nương, nương nương lại đau bụng nữa sao ? Thái y nói nương nương bị Tào Tháo đuổi, không nên đi lại trong cung nhiều kia mà.
Như Phi nhìn theo Xử Nữ một cách tức tối, nhưng đành phải chạy về cung Hồng Hạc .
________Nơi tình yêu bắt đầu __________
Ma Kết bỏ tấu chương trên tay, gọi một công công đến
-Ngươi đến cung Tu Hoa nói với Bạch Dương công chúa là trẫm triệu Tiểu Bạch Tử tới gặp
Công công ngạc nhiên :
-Hoàng thượng, người muốn đi đâu để nô tài đi theo sao lại ...
-Bảo ngươi thế nào thì cứ làm thế ! Nhớ là phải nói với Bạch Dương công chúa đấy !
___In a true tragedy, both parties must be right._________
-Nương nương ! – Một cung nữ hối hả đi vào Thiền cung
Thiền Phi đương ngồi trong phòng ấm pha trà, đốt một đỉnh hương trầm, khói bay nghi ngút quanh phòng, nghe tiếng cung nữ, nàng ta ngẩn đầu hỏi :
-Tương Viễn , ngươi đã về rồi hả ?
-Bẩm nương nương … - cung nữ tên Tương Viễn đến gần Thiền Phi ghé tai nói nhỏ vài câu. Chẳng biết là cái gì, nhưng Thiền Phi mỉm cười nói :
-Được. Ta biết rồi ! Tốt lắm !
-Nương nương định thế nào ?
-Ngươi nghĩ ta sẽ làm thế nào ?
______ Đây là một thế giới tàn nhẫn, và người ta phải tàn nhẫn để đối phó với nó.______
Cung Lạc Nhạn ...
-Công chúa ! Có Thiền Phi nương nương cầu kiến !
-Là Thiền Phi đến sao ? Mau mời Thiền Phi vào. – Cự Giải sốt sắng
Chưa dứt lời đã thấy Thiền Phi thướt tha đi vào :
-Thiền Tự thỉnh an công chúa ! Công chúa vẫn mạnh giỏi luôn !
-Cảm ơn Thiền Phi, cô khách sáo quá ! Không cần đa lễ đâu.
-Hôm nay Bạch Dương công chúa không ở đây sao ?
-Dương Dương hôm nay thấy khó ở, đương nằm trong cung tĩnh dưỡng.
-Ra vậy !
-Hôm nọ em gái ta lỗ mãng, mong Thiền Phi đừng chấp.
-Thiền Tự không dám. Nhưng Thiền Tự thật thắc mắc, sao Bạch Dương công chúa lại có ác cảm ghê gớm với Thiền Tự như vậy ? Chẳng lẽ là Thiền Tự có sai sót gì ? Nếu quả thật Thiền Tự có sai thì xin công chúa chỉ bảo để Thiền Tự đến tạ lỗi với công chúa
Cự Giải thở dài :
-Dương Dương có tính hay nghi ngờ. Tuy không có ác ý gì, nhưng thường làm người ta hiểu lầm. Thiền Phi đừng để bụng
- Không sao ! Như vậy cũng tốt, sống trong cung không nên quá tin ai !
-Thiền Phi rộng lượng quá !
-Công chúa quá lời. Hôm nay Thiền Tự cảm thấy trời có vẻ tươi sáng, trong lòng thấy vui vẻ, muốn đến thỉnh an và nói chuyện với công chúa, công chúa không bận gì chứ ?
-Ta không có
-Vậy công chúa có phiền đi dạo cùng Thiền Tự không ?
-Được thôi !
Giải Giải sai cung nữ A Ly lấy áo khoác ngoài, cùng Thiền Phi ra khỏi cung Lạc Nhạn, đi về phía Ngự Uyển.
--------- Chap 27 --------
Ngự Uyển…
-Hoàng thượng sao tự dưng người lại muốn gặp nô tài vậy?
-Thế trẫm không được gặp ngươi hả ?
-Nô tài không dám
Tiểu Bạch Tử mặc áo thạch lựu đỏ, khúm núm đi bên cạnh Ma Kết. Chàng ta vui vẻ dạo quanh hồ Thuyền Quyên, vừa đi vừa ngâm thơ (==” ! Rảnh quá đi ! ) Song chàng thấy hơi ngạc nhiên khi Tiểu Bạch hôm nay cứ im thin thít.
-Mọi hôm ngươi thích đi gây chuyện kia mà, sao hôm nay lại tẩm ngẩm tầm ngầm thế này ?
-Bẩm hoàng thượng … - Tiểu Bạch vừa nói vừa khịt khịt mũi – Nô tài … ( Còn hỏi nữa ? Không thấy ta ốm hay sao ? Đúng là hoàng đế dở hơi, triệu ta đúng lúc này ! )
-Ốm hả ? – Ma Kết đột nhiên quay lại nhìn nàng, ánh mắt chăm chú – Sao không bảo sớm ?
-Hoàng thượng cho triệu, Tiểu Bạch Tử không dám trái mệnh.
-Có mệt lắm không ? – chàng tỏ vẻ lo lắng - thái y đã bắt mạch chưa vậy ?
Bạch Dương thường ngày hay cậy mình khỏe mạnh, ít ốm, lần này không thèm nhờ đến thái y, thế nên mấy ngày nay vẫn không khỏi ốm.
-Nô tài không dám phiền thái y ạ !
Ma Kết cau mày nhìn Tiểu Bạch
-Ốm thì phải uống thuốc chứ ! Ngươi xem ngươi kìa …
Bỗng nhiên Bạch Dương thấy đầu óc choáng vàng, nàng đưa tay rờ vào má thấy nóng bừng. Hai má nàng đỏ hồng lên như trong cơn sốt, mắt hoa loạn xạ. Ma Kết đưa một tay áp vào trán nàng, sốt sắng :
-Sốt cao thế này sao ?
Bạch Dương ngước đôi mắt long lanh nhìn chàng, chẳng nói gì hết. Cái tay hoàng đế dở hơi kia cũng biết quan tâm đến nàng sao ? Dương Dương nhìn thấy gương mặt tuấn tú ấy cúi nhìn nàng đầy lo lắng, nhưng rồi mắt nàng mờ đi, ánh sáng chỉ còn là đường chỉ mỏng dính và cuối cùng đen kịt.
Nàng ngất xỉu ngay tại chỗ. Ma Kết theo phản xạ không điều kiện giang tay ra đỡ lấy thân hình nàng đang đổ sụp xuống.
-Tiểu Bạch ! Tiểu Bạch ! – Chàng lay lay nàng một hồi nhưng Dương Dương đã sốt li bì, chẳng biết gì nữa
Ma Kết chép miệng, bế xốc nàng trên tay, theo hướng cung Tu Hoa mà đến. ( Chép miệng cái gì ? Được bế nàng chẳng sung sướng quá đi ! – MK : Tg biết điều đó nghen, trẫm sẽ trọng thưởng – Tg : Tạ long ân ! )
Ma Kết không nhìn thấy, không biết,cũng không ngờ rằng ở một phía khác trong vườn Ngự Uyển, có đôi mắt sững sờ đang dõi theo bước chân chàng khuất xa. ĐAU ĐÁU.
-Công chúa ! Công chúa ! – Thiền Phi lay người Cự Giải
Cự Giải mắt mở to, quay lại nhìn Thiền Phi, không hiểu cô ta đang làm gì
-Công chúa sao vậy ?
-Không ! Ta không sao ! – Nàng mỉm cười rất tươi – Chẳng sao hết, ta chẳng sao cả ! Nhưng … tại sao Thiền Phi lại ở đây ?
-Công chúa … - Thiền Phi sửng sốt – Người sao vậy ? Chẳng phải công chúa và Thiền Tự đang đi dạo ư ?
-Vậy ah ? – Cự Giải vẫn cười toe toét
-Công chúa không sao thật chứ ? Nếu công chúa không khỏe thì xin công chúa về cung thôi.
-Vậy cũng được chứ ? Ta về đây ! Thiền Phi cứ đi tiếp đi ! – Cự Giải cười rất to và rất quái lạ.
Cự Giải quay đi một cách vội vã. Sắc mặt trắng bợt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. A Ly thấy thế sợ quá đem Cự Giải về cung Lạc Nhạn sưởi ấm.
-Công chúa người thấy không khỏe sao ?
-Không ! A Ly có đúng hôm nay Dương Dương bị ốm ở trong cung không ?
-Vâng ạ … Nhưng – A Ly ngập ngừng – Nghe nói hoàng thượng triệu công chúa đến …
A Ly còn nói gì nữa, nhưng Cự Giải chẳng nghe thấy gì. Tai nàng ù ù, tâm thần phiêu định
Dương Dương ?
Sao lại là Dương Dương ?
Không phải … Nhất định là không phải… Là ta nhìn nhầm… Là ta hiểu nhầm…Là ta nhầm…
-A Ly, Dương Dương ốm phải không ?
-Vâng ạ !
-Mau chuẩn bị, ta muốn đến cung Tu Hoa
-Nô tì vâng lệnh.
_______Told myself that you were right for me.But felt so lonely in your company.But that was love and it's an ache I still remember_______
-A Vân ! Ngươi vào báo là có công chúa muốn vào thăm
-Chị A Ly ah, bây h không vào được ! – A Vân lấm lét nhìn Cự Giải đương đi đi lại lại trước cửa cung
-Sao lại không được ? – A Ly cũng lo lắng không kém – Công chúa ta đang làm sao ấy.
-Không được là không được. Hoàng thượng đang ở trong ấy !
-Hoàng thượng ???????
-Phải ! Nhị công chúa không muốn Đại công chúa biết chuyện đó đâu.
Cự Giải chờ lâu đã cảm thấy sốt ruột, không chờ A Ly, một mình đi vào. A Vân vội chạy lại :
-Đại công chúa !
-A Vân ! Ngươi mau vào bảo Dương Dương ta muốn gặp
-Bẩm, công chúa, Nhị công chúa vừa mới uống thuốc của thái y, đã đi ngủ rồi, không muốn phiền đến công chúa
-Ta vào thăm có gì phiền chứ ????
-Nhị công chúa không muốn người phiền lòng
-Phải chăng Dương Dương vẫn giận ta chuyện Thiền Phi ?
-Chuyện này ... nô tì cũng không dám nói
-Ngươi có định vào báo không đây ? – Nghe giọng thì biết Cự Giải bực bội đến mức nào.
-Công chúa ah...
Cự Giải không đợi A Vân, bước quyết liệt vào trong nhà.
A Vân và A Ly đứng ngoài nhìn nhau lo lắng, song không dám vào xem có chuyện gì xảy ra không. Nào ngờ chỉ vài khắc sau đã thấy Cự Giải bước ra, mặt mũi hớn hở, cười toe toét. A Ly sợ quá, vội chạy lại dìu
- Ta không sao đâu ! Không cần dìu. A Vân ! Đừng nói với Dương Dương là ta có đến. Muội ấy sẽ lo đấy !
A Vân vâng lời, song vội chạy vào trong xem, thấy phía trong nhà, Bạch Dương đang ngủ, Ma Kết ngồi bên cạnh cũng gục xuống giường ngủ luôn. A Vân mặt cắt không còn hột máu, lúc chạy ra ngoài tiễn Cự Giải về cung đưa mắt ra hiệu cho A Ly và lắc đầu. A Ly hiểu ngay là có chuyện, kéo Cự Giải tức tốc về cung Lạc Nhạn.
-A Ly chúng ta đến gặp mẫu hậu !
-Công chúa ... – A Ly hoảng hốt – Người đang ở Đại Quốc kia mà
-Đại Quốc ... – Cự Giải nhìn A Ly như thể không hiểu cô ta nói gì. Lát sau nàng mỉm cười – Phải rồi, là Đại Quốc ...
-Công chúa, chúng ta nên về cung thôi
-Phải ! Chúng ta về cung thôi – Cự Giải lại cười nói, xem ra vui hơn thường ngày – Nhưng ta muốn gặp mẫu hậu !
-Công chúa ...
A Ly vất vả lắm mới kéo được Cự Giải về phòng. Cô ta thay áo cho nàng, lùa nàng lên giường nằm ngủ. Song nàng cứ nằm đấy, hai mắt mở thao láo, miệng cứ cười liên tục.
Không phải nàng không biết, phụ hoàng của nàng chưa bao h yêu thương mẫu hậu của nàng. Người ông yêu nhất chính là mẫu phi của Bạch Dương. Đối với ông, mẫu hậu chỉ như bàn tay, ông không yêu, nhưng không thể sống thiếu nó. Còn mẫu phi của Dương Dương mới là tâm hồn của ông ấy. Sau khi bà ấy mất, tâm hồn ông đã sớm rời bỏ thế giới này. Thứ duy nhất khiến ông còn tồn tại chính là Bạch Dương.
Là Dương Dương chứ không phải nàng. Chính là Dương Dương ! Đúng là Dương Dương rồi.
-A Ly ! – Cự Giải bỗng thốt lên – Ta mới thật may mắn làm sao ?
A Ly không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn giọt nước mắt lăn dài trên má công chúa của cô...
----------Chap 28------------
Cự Giải đã ở lì trong phòng đến nửa tháng không ra ngoài. Nàng ít ăn, hơi gầy đi. Bạch Dương mấy lần định đến gặp nhưng nàng không cho. Trời chuyển sang rét rất sâu, cây cỏ cũng trơ trụi hết. Một ngày nọ, Cự Giải gọi A Ly đến :
-Ta muốn đến Thiền Cung !
A Ly không khỏi vui mừng khi thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, song càng không thể không ngạc nhiên khi thấy nàng lại muốn đến Thiền Cung.
-Vậy để nô tì chuẩn bị ạ !
Cự Giải mới gần đến cửa Thiền Cung đã thấy Thiền Phi tha thướt đi đến, cung nữ Tương Viễn bưng trên tay một khay có bát thuốc còn nóng.
-Thiền Phi !
Thiền Phi trông thấy Cự Giải quì xuống hành lễ :
-Thiền Tự tham kiến công chúa !
-Thiền Phi đi đâu vậy ?
-Thiền Tự muốn đến điện Cam Lộ. Nghe nói hoàng thượng long thể bất an, Thiền Tự muốn dâng canh sâm. Công chúa không ngại đi cùng Thiền Tự chứ ?
Cự Giải phân vân hồi lâu rồi cũng quyết định đi cùng Thiền Phi. Nhưng cứ đi được vài bước, nàng ta lại ôm bụng kêu đau
-Thiền Phi sao thế ? – Cự Giải lo lắng
-Không sao ạ, là bệnh cũ thôi, công chúa đừng lo
-Thiền Phi nên về nghỉ thì hơn
Cứ như vậy, đến gần cửa điện Cam Lộ thì Thiền Phi kêu đau quá, không chịu nổi đành hồi cung. Cự Giải mang bát thuốc kia vào
-Phiền công công báo hộ có Cự Giải công chúa đến thỉnh an hoàng thượng
-Công chúa thứ tội, hoàng thượng có lệnh không cho ai vào.
-Công công cứ vào trình đi, ta …
Bỗng nhiên trong điện vọng ra tiếng nói vui vẻ. Có cái gì đánh thót vào tim Cự Giải.
Dương Dương …
Nàng không đợi công công vào trình, đẩy cửa bước vào. Ma Kết đang ngồi chơi cờ thấy có người vào bèn gắt:
-Trẫm nói đừng để ai làm phiền trẫm cơ mà !
Đoạn chàng quay ra nhìn, giật mình khi nhìn thấy Cự Giải. Phía đối diện với Ma Kết, Bạch Dương mặc lông chim màu đỏ, đương nghĩ nước cờ cũng ngẩng lên nhìn
-Hoàng tỉ !!!!!! – Giọng Dương Dương như đứa trẻ ăn vụng kẹo bị mẹ phát hiện ra. Nàng hốt hoảng đứng lên
-Cự Giải công chúa ! Nàng đến có việc gì vậy ?
Nét mặt Cự Giải hơi đanh lại, nàng không nhìn Bạch Dương, đến trước Ma Kết cúi người chào :
-Cự Giải nghe nói long thể người bất an, muốn đến hỏi thăm ! Không ngờ Người đã khỏe lại rồi ! – Môi nàng nở một nụ cười khô khan
-Trẫm không sao.
-A Ly ! Mang thuốc lại đây ! – Nàng ra lệnh – Hoàng thượng ! Ta có chuẩn bị canh sâm muốn dâng lên Người để bồi bổ
A Ly bưng thuốc của Thiền Phi vào. Ma Kết lãnh đạm nhìn nàng:
-Không dám phiền công chúa
-Có gì đâu ! Là điều Cự Giải nên làm
Ma Kết bưng lấy bát thuốc lên định uống. Nàng nói thêm :
-Thực ra đây là thuốc Thiền Phi tự tay sắc ! Nàng ấy muốn đến thỉnh an nhưng có chút bệnh nên nhờ ta …
Ma Kết chưa nghe hết câu đã phun hết thuốc trong miệng ra, quẳng bát thuốc xuống đất vỡ tan tành, nổi trận lôi đình :
-Cái gì ? Thiền Phi ? Nàng muốn giết trẫm ah ? – Giọng Ma Kết gay gắt
-Hoàng thượng … - Cự Giải đứng bất động nhìn Ma Kết nổi cáu. Mắt nàng mở to một cách kinh hãi, nét mặt vô thần. Cự Giải không nhớ lúc ấy xảy ra chuyện gì. Nàng thấy mình chạy ra khỏi điện Cam Lộ. Dương Dương chạy theo nàng gọi rất lớn, nhưng nàng nhất quyết không quay đầu trở lại.
_____The hardest thing to do is saying goodbye _____
Lạc Nhạn cung
Ta đã làm gì ?
Ta có lỗi gì ?
Ta là cái gì chứ ?
Tại ta sao ?
Vì ta sao ?
Ta là kẻ thừa thãi chứ gì ?
Cự Giải đi nhanh đến nỗi A Ly không theo kịp nàng. Vừa đi, nàng vừa nhếch lên một cái cười vô tri.
Phụ hoàng, người đã khi nào yêu mẫu hậu nhi thần chưa ?
-Công chúa !
Tiếng A Ly gọi khiến Cự Giải kinh ngạc. Nàng giương mắt nhìn A Ly với vẻ khó hiểu :
-A Ly ...
Vừa vào Lạc Nhạn cung, nàng đã quay ngoắt người đi ra
-Ta muốn gặp mẫu hậu !
Cự Giải lao ra cửa cung, đi một cách vô thức. Tẩm cung mẫu hậu ở bên tả. Cự Giải đi về bên tả. Đi mãi, đi mãi cũng không đến. Chiều tà mùa đông, không có nắng, chỉ có tuyết lạnh lùng buông xuống. Nàng đi cho đến khi chân tê cóng, Cự Giải vấp ngã. Nàng cố đứng lên, nhưng rồi lại vấp ngã. Cự Giải nằm sấp trên đất tuyết băng giá, mặt nghiêng sang một bên, tay nắm chặt một nắm tuyết.
Giữa không gian giá rét u ám, những dòng nước mắt nóng hổi đổ xuống ...
______I remember tears streaming down your face when I said I’ll never let you go_____
-Hoàng thượng sao lại đối xử với tỉ tỉ ta như vậy ? – Giọng Bạch Dương trầm lặng
-Nàng ấy không hiểu gì hết ! Thiền Phi là ai chứ ? – Ma Kết vẫn tức tối
-Kể cả có như vậy ……. Hoàng thượng muốn giết tỉ ấy chăng ? Được, Người cứ làm thế đi. Nếu như hoàng tỉ có bề gì, ta cũng không muốn nhìn thấy hoàng cung Đại Quốc này nữa đâu !
-Nàng nói cái gì vậy ???? – Ma Kết đột nhiên chột dạ
-Hoàng thượng, tỉ tỉ đã nhập cung lâu như vậy rồi người vẫn không định cho tỉ ấy một danh phận rõ ràng sao ?
-Chưa đến lúc
-Lúc nào cũng chưa đến lúc ??? Đợi được người thì tỉ tỉ ta liệu có sống nổi ở đây không ? Ta cũng chán việc chờ đợi này lắm rồi. Bao h tỉ tỉ xong việc này … - Bạch Dương thu hết can đảm để nói – Ta muốn về Tiểu Quốc
-Cái gì ??????????????? – Ma Kết nghe nàng nói như sét đánh – Nàng về ?????? Ai cho nàng về ? Ta mới là quyết định điều đó !
-Thế còn tỉ tỉ ta ? – Bạch Dương nén buồn – Từ bé ta đã sống với tỉ tỉ. Mẫu hậu đối với ta còn hơn cả mẹ ruột, tỉ tỉ thương yêu ta hết mức. Ta không thể làm tỉ tỉ buồn !
-Nhưng cái đó … - Giọng Ma Kết lúc càng gay gắt – Chuyện tình cảm cũng nhường được sao ?
-Thiết nghĩ … Người là hoàng thượng Người phải rõ điều đó hơn ai chứ ? Thân là vua một nước, vốn dĩ Người không có quyền quyết định việc đó.
-Vậy nàng thì sao ??
-Ta đã nói rồi mà, ta muốn về Tiểu Quốc. Vốn dĩ khi hoàng thượng cầu thân với Tiểu Quốc, người được gả đi không phải ta. Chỉ là mẫu hậu lo lắng tỉ tỉ yếu đuối, muốn ta đi cùng. Ta đi hay ở hoàng thượng cũng không có quyền đó. Bạch Dương chỉ có một mong ước nho nhỏ thế thôi, Người cũng không đáp ứng cho Bạch Dương sao ?
... Nàng nói rồi từ tạ ra về. Ma Kết đứng cửa điện nhìn theo bóng nàng khuất xa mà cõi lòng nổi sóng gió
Là quân vương thì không thể yêu chăng ??
-Hoàng thượng, người không sao chứ ?
-Không sao ! – Ma Kết nhắm mắt lại trấn tĩnh – Ngươi … Triệu Bảo Bình quốc sư đến gặp trẫm !
-Hoàng thượng … muộn thế này rồi. Nô tài thiết nghĩ nên để ngày mai
-Tùy ngươi !
Công kinh ngạc trước câu nói kì lạ. Hoàng thượng của lão có bao h chán chường như vậy ?