--------Chap 58.a ------
… Vết thương trên vai Cự Giải đã khỏi hẳn. Nàng đã có thể đi vào rừng hái thuốc hàng ngày. Song Thiên Yết như bảo mẫu khó tính, cứ ở lì bên cạnh nàng, không ra khỏi cốc, cũng không cho nàng rời mình nửa bước.
-Chàng cứ đi theo ta làm gì ?? – Nàng xua tay
-Ta thích đi đâu là việc của ta, nàng cấm ta sao được … - Thiên Yết vênh mặt lên đáp – Nàng hái thuốc thì cứ việc hái, ta có làm gì đâu nào ?
-Nhưng … Chàng cứ đi theo ta như vậy … - Cự Giải đỏ mặt - … Làm sao mà ta tập trung hái thuốc cho được ?
Hơ … Vài sợi tóc trên trán Thiên Yết dựng ngược lên. Chàng ta bật cười thích chí:
-Sao mà không tập trung ? – Vừa nói Yết vừa nắm lấy tay nàng. Cự Giải lúng túng giằng tay ra
-Làm cái gì thế ??? Nam nữ thụ thụ …
-Cứ nói câu đó hoài ! – Thiên Yết nhăn mặt
Nàng cúi đầu không nói, bỗng nhiên mắt nàng xa xăm
-Yết ca ca… Sau này … - Nàng ngừng lại, không biết tìm từ gì để nói. Nhưng mà nghe vậy, Thiên Yết cho là nàng muốn nói đến tương lai.
Phải, chuyện này chàng cũng đã nghĩ đến suốt mấy ngày nay. Vẫn biết rằng trong lòng nàng đã có ta, vẫn biết rằng nàng tự nguyện muốn ở lại với ta còn hơn là quay về … Nhưng, với tư cách là nam nhi đại trượng phu, làm sao ta có thể để nàng khổ sở cho được. Nàng là công chúa, và nàng xứng đáng với những thứ cao sang hơn.
Nhưng chàng có biết đâu, chuyện nàng nói đến hoàn toàn không phải thế
-Sau này … Chẳng lẽ cứ thế này mãi ??? Không .. Ý ta là – Nàng bối rồi. Nữ nhi như nàng mà nói chuyện này thật không nên a - … Có lẽ ta nên dựng lại cánh cửa … ==”
-Để làm gì ? – Thiên Yết ngạc nhiên
Nàng thẹn đỏ mặt lên. Khó nói quá !
-Tóm lại ta cần phải dựng cánh cửa. – Nàng cười lấp liếm - … Sửa cánh cửa, dựng một cái bếp hẳn hoi, và đóng một cái giường…
Thiên Yết bật cười khanh khách. Hóa ra nàng đang tính chuyện “xây tổ ấm” ở đây sao ?
-Sao lại đóng có một cái giường ? – Chàng ghé tai nàng, thì thầm với vẻ ranh mãnh.
Cự Giải biết mình nói hớ, ôm mặt chạy một mạch. Chàng đuối theo nàng tóm lại :
-Chạy làm gì ???
-Đồ khốn !!! Chàng chỉ suốt ngày bắt bẻ ta thôi ah …
-Ta chỉ đùa thôi mà ! – Yết cười ha hả - Giải Nhi ngốc ! Nhất định sau này ta sẽ để nàng hạnh phúc. Không phải ở đây, không phải là ngôi nhà không có cửa đó …
Chiều tà trong khe núi. Nền trời tím than in hai bóng đen dắt nhau trên con đường mòn. Bỗng nhiên Thiên Yết khựng lại, mày hơi chau tỏ vẻ không hài lòng:
-Hình như có gì không ổn ?
Phía xa xa, chỗ ngôi nhà của chàng, thấp thoáng có ánh đuốc, lại còn có tiếng ngựa giẫm chân. Không lẽ kẻ thù đến ? Thiên Yết nghiến răng, tay chàng siết chặt tay Cự Giải :
-Có chuyện gì vậy ? – Nàng sợ hãi
Đang nói chuyện, bỗng từ xa có vài người cầm đuốc chạy đến, hình như đã trông thấy Thiên Yết và Cự Giải. Thiên Yết lăm lăm đặt tay vào kiếm, ở thế thủ chờ tấn công, nhưng ngay sau đó, một giọng quen thuộc vang lên:
-Đại ca ! Công chúa !
-Là Bình Nhi ư ? Sao muội ấy lại ở đây ?
Đám người cầm đuốc chạy lại, trong đó có Thiên Bình, Bảo Bình, Kim Ngưu và Song Ngư. Nhân Mã lúc bấy giờ còn đang bận chăm sóc phụ thân bị trúng tên, không đi cùng mọi người.
-Đại ca ! – Thiên Bình reo lên
-Công chúa ! – Kim Ngưu và Bảo Bình quì xuống hành lễ. Thiên Yết trông thấy, cho là họ đến mang nàng đi, nên tỏ vẻ không vui chút nào.
-Ấy … miễn lễ ! Hai người làm gì thế ?
Kim Ngưu đứng lên, sắc mặt lo âu hoảng hốt thấy rõ:
-Công chúa ! Người phải cứu hoàng thượng
-Hoàng thượng làm sao ? – Nàng tròn mắt
-Hoàng thượng bị trọng thương … Hiện tại hoàng hậu và hoàng thượng đang ở trong đó … - Bảo Bình chỉ tay vào ngôi nhà
-Vậy còn chờ gì nữa, mau cứu người ! – Nàng chạy vụt đi, không để ý ánh mắt Thiên Yết nhìn nàng, có chút buồn bã
Rốt cuộc … nàng vẫn lo cho hắn như vậy !
____ Bro ..o..o..mance ____
Tạm gác lại chuyện xảy ra ở Nhưỡng Tuyền cốc, hãy sang Tiểu Quốc xem Song Tử và Xử Nữ đi sứ thế nào
Khi hai người đến nơi được các vị đại thần đón tiếp rất nhiệt liệt. Họ cấp cho chàng hẳn một ngồi “Phủ thống sứ”. Hàng ngày Xử Nữ theo Song Tử đi giao hảo với các vị hoàng thân quốc thích. Cả hai đều giỏi ăn nói … nên nói chung rất được quí trọng
-A Xử … ngày mai trong cung có bày yến tiệc chào đón chúng ta đó !
-Ta biết rồi … - Nàng mỉm cười, khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán. Việc ở phủ thông sứ cũng vất vả chẳng kém gì việc ở Thượng Cung Phục. Khác chăng, khi trước nàng ở Thượng Cung Phục chỉ một mình, chẳng có ai lo lắng cho, còn bây giờ … đã có chàng.
-Thật là vất vả cho nàng quá ! – Song Tử thở dài – Bao giờ về đến nước nhà… ta sẽ đến thưa chuyện với phu nhân a !
Xử Nữ đỏ mặt không đáp. Nói thì như vậy, nhưng biết bao giờ mới được về nhà cơ chứ ?
-Ta không cần chi hết … Miễn là ta có thể ở bên cạnh hầu hạ vương gia … thế là tốt lắm rồi !
-Như vậy sao được, ta không muốn nàng phải chịu thiệt thòi a !
-Vương gia … Đó là chuyện sau này … Vương gia nên chuẩn bị để mai vào cung… Chắc mai sẽ phải gặp rất nhiều nhân vật quan trọng đó
-Ta biết rồi !
…Trong khi ấy, ở phủ của một vị thân vương tên gọi Xà Phu …
-Vương gia, vương gia có nghe nói đến vị sứ thần Đại Quốc mới sang không ?
Xà Phu đang câu cá trong ao, không thèm để ý xem thuộc hạ nói gì.
-Thì sao ?
-Vị sứ thần ấy rất được quí mến a, Vương gia cũng nên đặt mối quan hệ với hắn ! Biết đâu lại có ích …
-Ta kết giao với hắn làm gì ? – Xà Phu cười nhạt – Lâu rồi ta đã không còn màng thế sự nữa !
-Vương gia …
-Người đi đi
Xà Phu ngồi lại một mình. Cá đớp động dưới ao, nhưng Xà Phu chẳng giật dây…
Lòng ta nguội lạnh với mấy thứ đó từ lâu rồi Giờ ta chỉ muốn yên phận, làm những việc ta được giao phó. Ta ghét nhất mấy kẻ sứ thần lắm mồm.
____ All I wanna do is find a way back into love ____
… Cự Giải chạy vào nhà. Bạch Dương đang quì bên cạnh Ma Kết, hai mắt sưng húp. Trông thấy chị, nàng lặng người đi vì xúc động.
-Dương Dương !!!!! – Cự Giải gần như reo lên. Nàng chạy đến, buông rơi cả giỏ thuốc, đến nắm tay em gái
-Hoàng tỉ !!!!!!! – Bạch Dương khóc òa lên như đứa trẻ - Muội cứ tưởng không còn gặp được hoàng tỉ nữa ?
-Ta rất nhớ muội …
-Muội cũng vậy ! Hoàng tỉ … - Nàng lại hoảng hốt – Hoàng thượng … Người bị thương … Hoàng tỉ hãy cứu Người.
Cự Giải nhanh chóng bắt tay vào việc. Bạch Dương ở bên cạnh phụ giúp cho nàng. Hai tỉ muội vừa cứu Ma Kết, vừa tỉ tê tâm sự những chuyện khi xa cách.
-Tỉ tỉ … về chuyện lập hậu …
-Đừng nói đến chuyện đó nữa … ta rất vui mừng … Muội đã có người chăm sóc tốt như vậy, làm tỉ tỉ như ta không vui sao được ? Ta thật không ngờ Như Phi lại có cái gan đó ! May thay hoàng thượng vẫn được trời phật phù hộ. Mũi dao chỉ cần xéo một chút nữa là làm tổn thương đến tâm phế, không thể chửa khỏi. Có điều hoàng thượng vừa bị đâm, lại không được chữa trị ngay, chịu vất vả chạy đến tận đây, e là … khó mà hồi phục nhanh được.
-Muội chẳng biết làm thế nào… đành cứ tạm cầm máu cho người trước … - Dương Dương chảy nước mắt – Lúc đó nguy cấp quá…
-Bây giờ coi như người đã qua khỏi cơn nguy kịch … chỉ là …để tỉnh lại, chắc phải mẩt vài ngày
-Vài ngày ???? – Bạch Dương thương xót nhìn gương mặt chàng lấm tấm mồ hôi lạnh – Không sao … miễn là chàng sống !
… Bảo Bình và Kim Ngưu lệnh cho số cấm quân đi hộ giá tản ra dựng trại, đóng lại đây, sau đó phải dọn dẹp mấy ngôi nhà hoang gần đó để làm chỗ ở của gia quyến các vị đại thần. Cha của Nhân Mã bị thương nên nàng cuống lên túc trực bên cạnh, lại bắt Thiên Bình cùng chăm sóc cha nàng. Song Ngư thì đi cùng với Sư phu nhân. Ai ai cũng tất tả làm việc, một mình Thiên Yết cảm thấy trơ trọi và thừa thãi. Muốn bước vào nhà, nhưng ngại gặp Bạch Dương … nên đành ngồi lại sân.
-Yết ca ca ! – Cự Giải cầm một ấm thuốc ra – Chàng giúp ta sắc thuốc ! Ta qua xem vết thương cho Mã thống lĩnh một lát.
Thiên Yết nhận lời. Đang ngồi quạt dở thì Bạch Dương bỗng nhiên bước ra sân. Nàng có chút ngờ vực, đến gần chàng quan sát, có vẻ không mấy có thiện cảm.
-Ngươi … là người cứu tỉ tỉ ta sao ? – Nàng hỏi.
Thiên Yết đứng dậy, lạnh lùng nhìn Bạch Dương, không biết phải trả lời thế nào. Sao nàng cứ có cái cảm giác kẻ này trông quen quen … Dáng người cao lớn … ánh mắt sắc lạnh … Không phải … Chẳng lẽ là kẻ đã muốn ám sát nàng ở Dịch Quán hồi nọ ??? Không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn ta là kẻ bắt cóc hoàng tỉ của nàng chứ chẳng ai vào đây. Nhưng sao tỉ tỉ lại nói hắn cứu tỉ ấy ??? Chắc chắn hắn đã lừa tỉ tỉ nàng rồi ! Hắn chính là tên sát thủ mạo danh Thiên Không Vô Ảnh Khách !
Mắt Bạch Dương nảy lửa, nàng hách dịch nói :
-… Ngươi … ngươi chính là tên sát thủ ! To gan thật !
Thế là nàng chằng nói chẳng rằng, cũng chẳng hỏi xem đầu cua tai nheo ra làm sao, lấy kiếm ra chém bừa vào Thiên Yết. Chàng ta không đánh trả, chỉ một mực né người tránh đi. Không thể làm tổn thương Bạch Dương, vì cô ta là muội muội của nàng. Cũng không thể bỏ đi được, vì ta còn đang sắc thuốc !
… Hai người đánh nhau làm náo loạn cả lên. Lát sau mọi người kéo đến, nhưng chẳng ai dám xông vào can vì Bạch Dương cứ cầm kiếm khua loạn xạ. Thiên Bình sợ quá đứng ngoài khóc ầm lên
-Hoàng hậu … Người đừng chém ca ca của ta !!!!!!!!!!!!!!
-Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ ? – Kim Ngưu chép miệng
-Phải gọi Cự Giải công chúa lại đây ! – Bảo Bình nói
-Công chúa đang ở chỗ cha ta, để ta đi gọi ! – Nhân Mã nói rồi chạy đi ngay.
Cự Giải chạy về đến nơi, hoảng quá thét lên :
-Dương Dương !!!! Muội làm gì vậy ???? Dừng lại đi !
Bạch Dương vẫn lăm lăm thanh kiếm trên tay :
-Hoàng tỉ … hắn ta là sát thủ !
Thiên Yết thấy nàng về, bèn đứng lại, không tránh nữa, cơn giận từ đâu bốc lên. Chàng cắn răng quay đi :
-Phải rồi, chính ta là sát thủ đấy ! – Chàng cười nhạt
Mọi người đứng xung quanh kinh ngạc há hốc mồm. Thiên Bình lo sợ nhìn Bảo Bình cầu cứu, nhưng mà Bảo Bảo còn đang bận ngạc nhiên
-Không phải !! – Cự Giải phủ nhận – Không phải đâu !
-Tỉ … Không phải chính hắn đã thừa nhận đó sao ? – Bạch Dương dừng tay lại, quay ra nói với tỉ tỉ.
-Kể cả có như vậy !!!! –Giải Giải kêu lên, chạy ra đứng chắn giữa mũi kiếm của Bạch Dương với Thiên Yết. – Muội không được giết chàng ! – Mắt nàng đã rơm rớm
-Hắn ta thích sát chúng ta, đánh trọng thương hoàng thượng và còn bắt cả tỉ tỉ nữa … Chỉ một tội là đã có thể xử trảm rồi !
-Không ! Dương Dương … ta không cho muội giết …
-TỈ … -Bạch Dương nói với giọng van nài - … Tại sao chứ ??
-Tại vì … - nàng nghẹn lời. Cự Giải nhìn quanh. Tất cả các con mắt sửng sốt đưa về phía nàng, chf[ đợi nàng cho một lí do đích đáng – Tại vì …
Làm sao bây giờ ?? Cự Giải cuống quít nghĩ … Vì cái gì … để muội ấy không chém chàng nữa …
-Tại vì …
-TẠI SAO CHỨ ??????
Tim Cự Giải đập như muốn nổ bay ra khỏi ngực. Nàng thu hết can đảm, nuốt nước bọt đánh ức một cái, run run mở miệng :
-Tại vì … Tại vì ta … - Nàng nhắm mắt nói thật nhanh - Tại vì ta đã là người của chàng rồi!
--------Chap 58.b ----------
Đám đông sững sờ, ai cũng há hốc miệng, không dám tin những gì đang nghe thấy là thật nữa. Song Ngư, Nhân Mã và Kim Ngưu còn chưa ra khỏi bất ngờ này đã bị lôi sang bất ngờ khác, không biết có nên tin vào cái tai mình hay không đây. Thiên Bình và Bảo Bình trố mắt ra nhìn Thiên Yết đầy nghi ngờ. Bạch Dương vừa nghe xong đã buông rơi cả thanh kiếm, lắc đầu nguây nguẩy :
-Tỉ tỉ ?????????????????? Tỉ tỉ nói cái gì chứ ?????????
Nhưng mà nàng cũng chưa phải người ngạc nhiên nhất ( dĩ nhiên rồi ). Kẻ sửng sốt hơn cả đang đứng đằng sau Cự Giải kia kìa. Thiên Yết đực ra như phỗng đá, lúc thì nhìn nàng với thái độ kì quặc, lúc thì nhìn sang ánh mắt tra hỏi của Thiên Bình :
… Đại ca … CÓ THẬT KHÔNG VẬY ?????
Cái gì đang diễn ra cơ chứ ???? Nàng nói cái gì thế ???? Ta … ta không có …. Tiểu muội ah, không phải thế …
Đại ca … huynh … trán Thiên Bình nhăn lại … huynh ăn cơm trước kẻng sao ?????????????
Trời ơi, thật sự ta không có mà !
Chẳng lẽ công chúa người bịa ra ??? ( Thì đúng là bịa ra mà ==”) … trước mặt bao nhiêu người thế này ???
Thiên Yết nghiến răng, nhìn nàng chắm chắm, Cự Giải mặt không còn chỗ nào là không đỏ, cúi đầu im lặng trước bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình. Giá như chỗ này có cái lỗ nẻ nào đó, nàng sẽ chui xuống ngay lập tức … Có lẽ ta nói hơi quá chăng ??? Nhưng thật sự ta chẳng nghĩ ra cái gì nữa …
-Nàng nói cái gì vậy ? – Thiên Yết nắm vai nàng xoay về phía mình, hỏi với một giọng gay gắt
-Ta … - Giọng nàng nghẹn trong họng, người nàng run lẩy bẩy không cả nói được nữa
-KHI NÀO VẬY CHỨ ???? – Chàng kêu lên. ( Lạy chúa, nói bé thôi, người ta nhìn đó !)
Cự Giải ngượng đến mức phát khóc. Nàng ngẩng lên nhìn chàng với vẻ tội lỗi … Vì ta quẫn bách quá … nên nói đại ! Nàng không ngờ ngay lúc ấy, Nhân Mã, Song Ngư và Thiên Bình nhảy xổ vào giữa, rầy la chỉ trích :
-Nè, ngươi có phải là hảo hán không vậy ??? – Nhân Mã la lên
-Dám làm không dám nhận sao ???? – Song Ngư chêm vào
-Đại ca … lần này thì huynh quá đáng ah nha – Thiên Bình trách móc – Công chúa … người tốt với huynh như vậy … huynh nhẫn tâm phủi tay làm ngơ như vậy a ????
Thiên Yết bị ba người con gái bủa vây, mắng cho một trận. Cự Giải hoảng lên, không nghĩ rằng lời nàng lại gây ra rắc rối thế này, nàng cứ ra sức can ngăn, lúc thì cản Nhân Mã, lúc lại kéo Song Ngư. Bạch Dương tức quá,tru tréo lên :
-ĐỦ RỒI ĐẤY !!!!!!!!!!!
Song Ngư, Nhân Mã và Thiên Bình giật mình lui ra. Cự Giải không chịu nổi xấu hổ, quay người bỏ chạy vào rừng. Bạch Dương hầm hầm đến trước mặt Thiên Yết, nổi trận lôi đình :
-Tên lưu manh này … Ngươi bắt cóc tỉ tỉ ta không nói … Nhưng tại sao … lại dám sàm sỡ tỉ ấy nữa ?????? Ngươi hại tỉ tỉ ta rồi muốn chối bỏ trắng trợn như vậy hả ?
Thiên Yết ngẩn ngơ như không biết cái gì xảy ra. Đứng im lặng vài phút, chàng ta bỏ mọi người, phi thân lao vào rừng tìm nàng. Thiên Bình đành đến nói hộ vài câu, rồi xua mọi người đi nghỉ. Kim Ngưu và Bảo Bình nãy giờ đứng hóng chuyện ở bên ngoài, chốc chốc lại đưa mắt nhìn nhau. Bảo Bình cười ngặt nghẽo, Kim Ngưu thì thở dài :
-Bảo huynh … kiểu này ông anh vợ huynh thảm rồi !
-Cũng may ta và Bình Nhi rất phải phép a ! ( Chứ không phải thì làm gì ?) Huynh cũng phải cẩn thận, xem Tiểu Nhân Mã đó … hung dữ lắm đó nha.
-Lần trước không phải huynh đã chạy nạn đến đây sao ? Có chuyện lớn như vậy mà chẳng nói câu nào với ta ?
-Hồi đó họ không thế này … Thảo nào mà công chúa không muốn về - Bảo Bảo ôm bụng cười – Ta cướp dâu nhà Diêu gia mà đã nơm nớp lo sợ, ai dè Thiên huynh đây đã cả gan vào tận hoàng cung bắt cóc người, rồi lại còn …
-Hahha … anh vợ huynh rất có bản lĩnh a ! Ta ủng hộ, ta ủng hộ !
Chàng đang cười thì đột nhiên cốp một cái, sao nảy đầy trời. Tiểu Nhân Mã mặt đỏ phừng, vừa cụng vào đầu Ngưu một cái, vừa nguýt dài:
-Ủng hộ cái đầu nhà huynh ! Đàn ông mấy người thật toàn là những kẻ ăn chuối bỏ vỏ, ham hố ích kỉ a ! Cự Giải công chúa thật đáng thương !
-Ta có làm gì đâu nào ? – Ngưu cãi lại – Nàng đừng vơ đũa cả nắm nha ! ( thế kẻ nào vừa kêu ủng hộ vậy ?? Các chị em cần phải đề phòng chàng Ngưu nha ==”)
---------------------Chap 58.c ----------------------
Hoàng cung Tiểu Quốc...
Lễ nhạc bày linh đình, khắp trong ngoài cung tưng bừng náo nhiệt. Song Tử và Xử Nữ vận triều phục lộng lẫy, sóng đôi bước vào ra mắt Hoàng đế già.
-Người Tiểu Quốc đôn hậu thật thà nha ! – Song Tử nói với nàng
-Giống như hai vị công chúa ... rất thẳng thắn – Nàng đáp
-Giá như Đại Quốc ta cũng bình yên thế này thì tốt ! – Chàng thở dài.
Sau khi hành lễ chào vị hoàng đế đã có tuổi, hai người đi một lượt chào các thân vương.
-Đây là An thân vương, Khánh thân vương, Gia thân vương .... Phùng thân vương ...
-Tham kiến các vị Vương gia ... tại hạ là Song Tử ...
-Tiểu nữ tên Xử Nữ ...
Chàng và nàng chắp tay cúi đầu, biết rằng sau này một trong số những người ngồi đây sẽ là đức vương kế vị ngai vàng của Tiểu Quốc, tốt nhất là không nên đắc tội a ...
-Ủa ... – Hoàng đế già nhìn quanh quẩn một lúc, hỏi thị thần – Xà Phu chưa đến hả ?
-Bẩm bệ hạ, Xà Phu thân vương cáo bệnh
-Thế sao được ? – Ngài cau mày – Hôm nay ta có khách quí, sống chết gì cũng phải đến để tỏ lòng kính trọng đến sứ thần Đại Quốc chứ !
-Vậy nô tài sẽ cho người đi báo ngay.
Song Tử nghe thấy tên Xà Phu, nhớ ngay đến lời Bạch Dương dặn dò, bèn xua tay ngăn lại :
-Ấy ... Lẽ nào lại vậy ? Nếu vương gia ốm thì nên để vương gia tĩnh dưỡng ... ta không dám làm phiền !
-Thông sứ khỏi cần ngại ! – Ông xuề xòa cười – Xà Phu không phải ốm đâu ... thằng bé ấy tính không ưa chỗ đông người, lại có người lạ, nên cố tình tránh đi đó thôi, thật không hiểu phép tắc gì hết !
Khi Xử Nữ và Song Tử đã an tọa thì Xà Phu bước vào. Hắn ta là một nam nhân cao ráo, bảnh bao, điềm đạm trầm tĩnh. Mắt lúc nào cũng đờ đẫn như phảng phất chút gì chán đời, mừng giận không để lộ ra mặt. Xà Phu khấu kiến hoàng đế xong, miễn cưỡng đến trước mặt Xử Nữ vào Song Tử chào cho phải phép :
-Thông sứ! – Vừa nói Xà Phu vừa liếc mắt nhìn hai người. Song và Xử gượng cười đáp lại.
Xà Phu thoáng giật mình. Trong giây lát hắn cứng đơ ra, đồng tử nở rộng, nhìn trân trân vào hai người ...
Nụ cười đó ... thật đẹp a !
Song Tử bỗng thấy khó chịu khôn xiết, trong khi Xử Nữ ngồi cạnh chàng tái mét mặt. Cái gã Xà Phu kia làm gì mà nhìn nàng dữ vậy chứ ? Kể cả có là thân vương ... thì cũng thật vô lễ ! Máu ghen của chàng sộc đến tận óc, nhưng Xà Phu có vẻ chẳng nhận ra, cứ giương mắt nhìn chằm chằm.
-Xà Phu !! – Hoàng đế già lên tiếng phá vỡ thời gian căng thẳng – Làm gì mà đứng đó mãi thế ? Mau về chỗ !
Xà Phu miễn cưỡng về chỗ ngồi. Nhưng cả buổi hôm ấy ánh mắt hắn không ngừng hướng về cái bàn mà Xử Nữ và Song Tử đang ngồi. Không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy có thứ gì tươi mới phả vào cõi lòng cằn cỗi của hắn...
Lẽ ra tiệc phải vui... nhưng bị gã Xà Phu kia phá hỏng bét cả !
-Hoàng tẩu dặn dò thật không sai á ! Xà Phu thân vương đó thật vô lễ ! – Song Tử tức giận
Xử Nữ không đáp, nàng còn đang mải chạy theo suy nghĩ riêng của nàng. Mặc dù Song Tử đúng là đang ghen lộn lên khi thấy Xà Phu có vẻ ” có cảm tình” với nàng... nhưng sao ... nàng cứ cảm giác hình như có cái gì không đúng ...
Không phải ... hắn ta rất lạ !
-A Xử ! – Chàng gọi to – nàng nghĩ cái gì mà say sưa vậy ? – Đừng nói nàng cũng để ý hắn nha !!!!!!!!!! Đồ háo sắc trơ trẽn !!!!!
-Ta không hiểu ... nhưng ta rất sợ hắn ta ah – nàng băn khoăn. – Tại sao hoàng hậu lại dặn vương gia không được gặp hắn ... lại còn bắt ta thay mặt nữa ...
-Không được ! Từ nay ta không cho phép nàng gặp Xà Phu rõ chưa ??? Có lẽ hoàng tẩu trong lúc rối trí nói lộn chăng ?
Chẳng có lẽ ???? Trực giác của một người con gái ... lúc nào cũng rất nhạy ...
Rõ ràng ... ánh mắt của Xà Phu không hề hướng đến nàng !
-----------Chap 59.a------------
... Căn nhà không có cánh cửa, đã khuya lắm rồi đèn vẫn sáng. Bạch Dương, Kim Ngưu và Bảo Bình vẫn còn thức để hội ý. Ma Kết đang mê man chưa tỉnh, là hoàng hậu, Dương Dương là người đứng ra nhận trách nhiệm chỉ đạo mọi người :
-Hạ thần e là chúng ta không ở đây lâu được, địch sẽ sớm phát hiện ra thôi – Kim Ngưu nói
-Từ doanh trại đại quân đến đây cũng ít nhất nửa tháng ... Chúng ta buộc phải chờ Nguyên Soái về, thế nên phải cầm cự được càng lâu càng tốt – Bạch Dương chống tay vào cằm nghĩ ngợi
-Hạ thần nghĩ không lâu nữa chúng phát hiện ra chúng ta rồi. – Bảo Bình phe phẩy quạt lông – Để đề phòng trường hợp xấu nhất, ta nên tổ chức phòng vệ.
-Quốc sư có kế sách gì cứ nói !
-Nhưỡng Tuyền cốc có hai đường vào, nhưng cả hai đều có địa thế hiểm trở, địch muốn vào đã không dễ, ta sẽ chia quân làm hai cánh cố thủ hai cửa cốc, trấn giữ đường vào, cũng có thể đợi được Nguyên soái
-Rất hay ! – Bạch Dương gật – Có điều lính cấm quân không quen đánh trận, hơn nữa ... Mã thống lĩnh còn đang bị thương.
-Việc luyện quân hạ thần có thể đảm nhiệm, xin nương nương đừng lo ! – Bảo Bình nói – Nhưng ... cần hai vị tướng chỉ huy mới được ! Theo ngu ý của hạ thần thì ... Nương nương, hãy để Ngưu thượng thư cầm một cánh quân
-Ta sao ? – Kim Ngưu ngạc nhiên – Ta xưa nay không quen việc võ.
-Ta biết ! Thế nên để cho Nhân Mã tiểu thư giúp huynh ấy !
-Vậy cũng được sao ? – Nàng cau mày
-Mã tiểu thư xưa nay ham võ nghệ, theo cha cầm quân từ nhỏ, rất thạo những thứ này. Cô ấy sẽ là trợ thủ đắc lực của Ngưu Thượng thư a ! ( nói thiếu rồi, còn là vợ nữa chứ !)
-Được, nhưng còn cánh quân thứ hai ????? Chúng ta hết người rồi !
Bảo Bình ra vẻ đăm chiêu, ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại ngại. Cứ xem điệu bộ Bạch Dương lúc nãy cư xử với anh vợ của chàng thì chuyện này hơi khó nha
-Chính là Thiên Yết huynh !
-HẮN TA SAO ??? – Bạch Dương có vẻ vẫn giận
-Lúc này chỉ còn huynh ấy mới có thể cầm quân thôi, chúng ta không còn cách nào nữa. Thiên Yết huynh mặc dù lưu lạc giang hồ từ nhỏ, nhưng cũng là người thông minh cơ trí, thông thạo địa thế trong cốc lại rất nghiêm túc a... thỉnh mong nương nương xem xét
Bạch Dương nín lặng. Nàng khẽ quay mặt sang phía Ma Kết, lúc bấy giờ vẫn sốt li bì. Chàng chưa tỉnh, bảo vệ chàng và mọi người là quan trọng hơn hết. Tương lai của mọi người, và hơn cả là của hoàng tỉ... đều nằm trong tay hắn.
____Tell me what you did to me. Just air underneath feet____
... Rừng vào buổi tối mùa đông, lạnh và đen đặc, Cự Giải chạy mà không biết mình chạy đi đâu, cứ biết là chạy đã. Ở phía sau nàng, tiếng gọi lớn lướt vèo vèo trong không gian :
-Giải Nhi !!!!!! – Thiên Yết kêu to – Giải Nhi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đứng lại !
Lát sau Thiên Yết đậu xuống, chắn ngang trước mặt Cự Giải làm nàng suýt nữa thì đâm sầm vào.
-Nàng chạy đi làm chi ? – Chàng nắm hai vai nàng ôm lại. Cự Giải xấu hổ quá đâm ra bực bội, kêu toáng lên :
-Nam nữ thụ thụ ...
-Không phải nàng là người của ta rồi sao ??? – Thiên Yết ngắt ngay. Nàng cứng họng, không thể phát biểu thêm câu gì. Đồ khốn này lúc nào cũng thích chẹn họng nàng. Sao lại ngốc như vậy ? Nàng nói vậy để cứu hắn kia mà, thế mà hắn làm cho nàng không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa.
-Ta ... chẳng qua ...
-Đừng giải thích ! – Thiên Yết nghiêm giọng ra lệnh – Ta không muốn nghe đâu. Nàng hại ta bị bọn họ hiểu lầm rồi đó !
-Ta ... thật sự không nghĩ lại thành ra như vậy a ... – nàng vùng vằng. – Tại sao chàng phản ứng kịch liệt như vậy ??? Khiến ta chẳng có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa.
-Ta xin lỗi ... – Chàng dịu giọng. Là ta cứ nghĩ linh tinh ... Ta cứ tưởng trong lòng nàng vẫn có tay hoàng đế đó a… ta thật là ghen vớ vẩn. – Nhưng từ giờ nàng có nói gì cũng nên hỏi ý kiến ta nha. Nàng phải nghe lời ta tuyệt đối đó, hiểu không ?
-Sao ta phải nghe vậy ???? Ta cũng là công chúa đó ! – Nàng cãi
-Công chúa … thì vẫn là người của ta. Tính ta không thích đùa đâu, nàng đã nói, thì nàng phải làm thật !
Cự Giải đỏ tím cả mặt, đấm vào chàng mấy cái, tru tréo :
-ĐỒ KHỐN !!!!!
Thiên Yết giữ tay nàng, đoạn vòng tay qua sau gáy Cự Giải, kéo nàng gần mình hơn, và cúi xuống…
SỘT SOẠT ! Từ trong bụi rậm có người bước ra. Bạch Dương trông thấy cảnh không nên trông thấy, bất giác mặt mũi tím bầm, ngượng quá bèn quay đi. Cự Giải và Thiên Yết vội vàng buông nhau ra, lúng túng một hồi. Cự Giải chạy ra trước mặt em gái ngại ngùng hỏi :
-Dương Dương … muội sao lại ra đây ?
-Muội … - Dương Dương liếc mắt qua Thiên Yết – Hoàng tỉ … muội có chuyện cần nói … với hắn !
Cự Giải sắc mặt thoáng chút lo lắng, sợ hãi, nàng lắc đầu nhìn Bạch Dương với vẻ van nài :
-Muội đừng bắt tội chàng nữa mà !
Bạch Dương chỉ thở dài. Xem ra tình cảm của tỉ tỉ nàng với tay sát thủ kia đã khá sâu đậm rồi a.
-Muội chỉ nói với hắn vài câu thôi ! Tỉ cứ yên tâm.
_____ Nothing brings me down, when you’re around ____
… Phủ Xà Phu thân vương …
Giống như mọi ngày, Thiên Cầm vẫn chưa đi ngủ. Hắn thường ngủ rất muộn, rất muộn sau khi đã nấp ở một góc khuất nào đó trong phủ, đơi cho Xà Phu đã đi ngủ yên. Lúc ấy hắn mới trở về phòng hắn, ngồi tư lự rất lâu, và có thể thức đến sáng. Nhưng hôm nay, Xà Phu vẫn chưa ngủ, hắn ta đứng chắp tay sau lưng trước hồ cá sau hậu viên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chẳng có vì sao nào, mỉm cười một mình. Sẽ là hiếm hoi nếu như Xà Phu có mỉm cười, từ sau khi một người đã ra đi vĩnh viễn. Nhưng Thiên Cầm chẳng lấy làm lạ. Hắn biết tại sao bỗng nhiên Xà Phu vui vẻ như vậy, hắn biết tất cả mọi thứ về Xà Phu. Mười năm đi theo vị thân vương này, hắn giống như một người câm bên cạnh Xà Phu, sẵn sàng nghe Xà Phu kể lể tất cả mọi chuyện của mình, và không bao giờ hé rắng nửa lời. Thiên Cầm biết Xà Phu ghét nhất những kẻ lắm mồm…
… Hơn nữa đối với Thiên Cầm, được nghe giọng nói, được trông thấy người ta đi ngủ mỗi ngày … cũng là một niềm hạnh phúc.
Hôm nay Thiên Cầm bất chợt thấy buồn. Hắn tự hỏi sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Xà Phu cố chấp lắm !
---------------Chap 59.b--------------
… Phủ thông sứ …
Song Tử mới thức dậy chưa lâu, đã có người vào trình báo :
-Vương gia … Có ngài Xà Phu thân vương đến tìm vương gia !
-HẢ ??? – Song Tử khó chịu ra mặt. Cái gã Xà Phu đó đến làm gì cơ chứ ??? Thật phiền hà quá đi. Ta đang ở nước người, không muốn gặp hắn cũng không được tránh, lỡ làm mất tình giao bang hai nước … thì nguy to !
-Bảo thân vương đợi ta một lát…
Chàng chưa nói dứt lời, Xử Nữ từ đâu bước lại, ngăn cản chàng :
-Vương gia … Người đừng gặp Xà thân vương !
-Vậy chẳng lẽ đuổi hắn đi ??? – Song Tử cau mày
-Để ta ra tiếp thân vương thay vương gia ! – Nàng quả quyết nói. Cho dù nàng vẫn chưa rõ gã Xà Phu đó có vấn đề gì … nhưng theo linh cảm của nàng, tốt nhất không nên để chàng gặp mặt hắn thường xuyên a ! ( sáng suốt thật !)
-Ta đã nói nàng không được gặp hắn mà ! – Không thể chịu nổi ánh mắt hắn nhìn nàng ( khổ quá, có phải nhìn nàng đâu cơ chứ ?)
-VƯƠNG GIA !!!!!!!!
Hai người giằng co một hồi, sinh chuyện cãi nhau ỏm tỏi. Người hầu trong phủ sợ quá đều phải giạt đi cả, chẳng ai muốn lỗ tai mình bị tổn thương hết. Xử Nữ và Song Tử mà cãi nhau thì … biết thế nào rồi đấy ==’’
-Có phải nàng thích Xà Phu rồi không hả ???? – Song Tử giận đỏ cả mặt
-Sao vương gia có thể nói như vậy được chứ ???? - Xử Nữ bật khóc. Trong lòng nàng có ai mà hắn cũng không hiểu sao ?? Tên ngốc này ! – Ta chỉ nghĩ cho Vương gia thôi mà !
-Đó mà là nghĩ cho ta sao ??? Nàng cứ qua lại với hắn … thì là nghĩ cho ta hả ????
-Hoàng hậu nương nương đã dặn …
-Đừng lấy hoàng tẩu ra làm cái cớ !!!!! Nàng chỉ ngụy biện thôi !
-VƯƠNG GIA !
-Ta không nghe đâu !
Chàng nói rồi phất áo bỏ đi, vùng vằng bước ra tiền sảnh. Lúc đó Xà Phu đang ngồi chờ, trông thấy chàng bước ra, hắn tươi cười bước lại chào :
-Thông sứ !
Song Tử trong bụng đang tức giận, gượng cười đáp lễ :
-Thân vương !
-Ta đến là để tạ lỗi với thông sứ.
Song Tử ngạc nhiên. Hắn ta đến xin lỗi ư ??? Hắn cũng biết hắn vô lễ thế nào sao ??? Cái tay Xà Phu này thật kì lạ…
Liền nhiều ngày sau đó, hôm nào Xà Phu cũng đến mời Song Tử đi du ngoạn (==’’). Việc giao tế làm sao thoái thác, chàng buộc phải đi cùng hắn. Xử Nữ ở nhà một mình vừa lo vừa giận, trong lòng cứ nơm nớp không yên.
Cái gã Xà Phu đó … cứ có điều gì kì quặc a !!!! Ta không thể cứ ngồi trơ mắt ra thế này được. Nghĩ đến đó, Xử Nữ gọi vài thuộc hạ ở Dịch Quán đến sai bảo :
-Các người … điều tra cho ta xem … Xà Phu thân vương là người thế nào !
-Dạ thuộc hạ tuân lệnh !
-Nhớ phải giữ bí mật, đừng để ai phát hiện ra !
_____You would not believe your eyes.If ten million fireflies… ____
… Nhưỡng Tuyền cốc …
Sau khi nói chuyện với Bạch Dương, Thiên Yết đã chịu cầm quân trấn giữ cửa cốc. Cơ hội để hắn tiến gần hơn đến Cự Giải … thì có lí do gì mà hắn bỏ qua chứ ??? Nói chung mọi người đã hết căng thẳng, vui vẻ lại với nhau, ai nấy đều ham làm việc … chờ Ma Kết tỉnh lại, và chờ đến khi Sư Tử về …
… Một ngày giống như mọi ngày khác, Bạch Dương ngủ gục bên cạnh Ma Kết. Bỗng nhiên mí mắt chàng khẽ động đậy. Ta đang ở đâu đây ???? Chàng mở mắt ngạc nhiên nhìn không gian xung quanh… Kí ức của chàng nhòa nhạt … Con dao của Như Phi … Dương Dương băng bó vết thương của chàng … và … chẳng còn gì nữa …
-Dương Dương ! – Chàng khẽ gọi
Nàng giật mình tỉnh dậy, mắt mở to tròn lúc nghe chàng nói… CHÀNG TỈNH LẠI THẬT RỒI !!!!!! Ta có nằm mơ không vậy ??? Chàng đã sống !!!!! Tạ ơn trời đất … cuối cùng chàng đã sống !!!!!! Nước mắt hạnh phúc của nàng trào ra không ngừng lại được. Bạch Dương mừng rỡ ôm lấy chàng khóc thút thít :
-Hoàng thượng !!!!
-Nàng bình tĩnh nào ! – Ma Kết mỉm cười – Đây là đâu ?? Tại sao chúng ta lại ở đây ?? Sao nàng lại khóc ???
-Hoàng thượng … - Nàng nghẹn ngào. Có quá nhiều cảm xúc chi phối nàng lúc này … khiến cho nàng không cả thốt lên được nữa.
Ma Kết đã tỉnh lại. Ngay chiều hôm đó, mọi người kéo đến yết kiến chàng, rồi đem tất cả mọi chuyện thuật lại. Ma Kết lúc đầu có vẻ không hài lòng lắm về Thiên Yết, nhưng nghe nói chàng ta đã lập công chuộc tội … thì đâu còn cách nào khác ngoài chuyện vui vẻ chấp nhận đâu.
… Ba ngày sau, Sư Tử đã về đến nơi !
Không có bút mực nào tả được sự vui mừng của bọn họ ==” – đặc biệt là Song Ngư. Nàng vui đến mức không dám thể hiện niềm vui của mình ra cho mọi người thấy nữa. Khi chàng được Thiên Yết dẫn vào cốc, nàng đang nấu cơm trưa. Thiên Bình và Nhân Mã gọi nàng ra đón Sư Tử … nhưng mà nàng ngại …
-Vậy bọn muội sẽ bắt huynh ấy đến gặp tỉ nha !!! – Nhân Mã nói
Đại quân của Sư Tử đóng ở bên ngoài cốc … vì đường đi trong cốc khó khăn, nên chàng không dẫn quân vào. Chàng về đến nơi trước hết lại gặp Ma Kết:
-Hoàng thượng vạn tuế !
-Nguyên soái đã về đấy sao ??? Tình hình quân ta thế nào ?
-Hạ thần đã cho quân sĩ đóng trại cách cửa cốc không xa, để bảo vệ thánh giá. Quân phản loạn đang kéo cả đến trước sông Trầm Hương đóng trại … Sắp tới quân ta sẽ giao tranh trực diện với chúng !
-Vậy thì … có lẽ chúng ta nên đến Đại bản doanh thì hơn ! Như vậy vừa dễ bề chỉ huy quân sĩ, vừa an toàn !
-Hạ thần vâng lệnh ! Ngày mai hạ thần sẽ cho quân đến hộ tống người đến Đại doanh !
-Tốt lắm
… Chàng ra khỏi căn nhà không cánh cửa, ngoái đầu nhìn quanh quẩn như tìm kiếm cái gì. Thiên Bình hiểu ngay là chàng muốn gặp Song Ngư, bèn dắt Sư Tử ra chỗ nàng…
-Ngư Nhi !!!!! – Giọng chàng mừng rỡ.
Song Ngư bất giác lặng người, không nén nổi cảm xúc, khiến nó trào ra trong mắt.
-Sư ca !!!!!!!!!!
Sư Tử không khỏi cảm động. Chạy nạn đã là quá vất vả cho nàng, lại phải chăm sóc cho mẹ chàng nữa … Nom nàng có vẻ gầy đi … Thật là làm khổ nàng. Ta và nàng còn chưa thành thân, ta còn chưa đem lại cho nàng ngày nào hạnh phúc, đã bắt nàng phải chịu thiệt thòi… Nhất định sau này dẹp yên loạn quân rồi … ta sẽ sắm sửa đám cưới thật linh đình a !!!!! ( Nghĩ xa xôi quá ==”) Nàng phải là người hạnh phúc nhất …
______I'd like to make myself believe. That planet earth turns slowly _____
-Bẩm Phó sứ … chúng thuộc hạ đã đi dò hỏi về Xà Phu thân vương !
-Kết quả thế nào ? – Xử Nữ có vẻ nóng ruột
-Xà Phu … thường ngày rất ít giao du với người lạ, tính tình kì quặc … hơn nữa …
-Mau nói đi
-Hơn nữa … nghe nói … thân vương còn bị mắc bệnh … một căn bệnh lạ … mà người Tiểu Quốc gọi là “bệnh lạ” (==”)
-Căn bệnh đó thê nào ??
-Là một chứng bệnh … làm cho ngài ta ghét ở gần phụ nữ, chỉ thích nam nhân !
Xử Nữ đứng người. Thảo nào … hoàng hậu nói Vương gia không được gặp Xà Phu… Thảo nào … mà Xà Phu lại cứ đến tìm chàng … Thế này thì biết làm thế nào ??? Nàng lo lắng. Thật là rắc rối to rồi !!!
Không được … Không thể để chàng cứ giao du với vị thân vương này mãi được … Ta phải nghĩ cách gì đó …
... Xà Phu, như một thói quen, sáng ra lại chạy đến phủ Thông sứ gặp Song Tử. Hắn chẳng biết làm thế thì có đi đến đâu không, nhưng mà hắn cũng chẳng cần biết. Tốt nhất là cứ như bây giờ, hàng ngày hắn được đàm đạo với Song Tử, cùng Song Tử đi du ngoạn vãn cảnh … thế cũng tốt rồi ah !
-Ta muốn gặp Thông sứ !
-Xin cáo lỗi với Vương gia … Thông sứ của chúng tôi vừa ra ngoài mất rồi
-Ngài đi đâu ?
-Đi mời đại phu ạ !
-HẢ ??? Thông sứ có bệnh ah ??? Sao ta không biết ? ( Sao ngươi lại phải biết ?) Thông sứ có bị nặng lắm không ?
-Không phải Thông sứ có bệnh, mà Phó sứ có bệnh !
Xà Phu nghe nói đến Phó sứ đã thấy không vui, hắn cau mày hỏi :
-Phó sứ bị bệnh … thì phó sứ cứ mời đại phu … Sao lại phiền đến cả ngài chánh sứ
-Thân vương không biết rồi … - Người hầu nói – Quan hệ giữa hai vị sứ thần đâu có đơn giản ! Khi Thông sứ còn làm Vương gia đã có ý với Phó sứ rồi… sau này ắt hẳn sẽ thành thân !
Xà Phu nín lặng, mắt hắn thoáng nét buồn… Thế ra hắn ta đã có ý trung nhân thật ! Xà Phu nhớ lại ánh mắt ghen tức của Song Tử khi thấy hắn nhìn chòng chọc vào Xử Nữ… Không được … Xử Nữ … cô ta chính là trở ngại !
------------Chap 59.c-------------
(Đoạn này ngắn thôi, cho hết chap 59, đến chap 60, tác giả sẽ viết cẩn thận)
-Nàng nói sao ??? Hắn ta bị làm sao ???
-Hắn ta mắc « bệnh lạ » - Xử Nữ quả quyết – Từ giờ chàng không thể tiếp xúc với hắn ta nữa !!!
Mặt Song Tử đỏ bừng lên, vừa vì giận, vừa vì xấu hổ … Té ra Xà Phu chỉ một mực tiếp cận ta, chứ không phải nàng… Ta lại còn ghen nữa chứ … Thẹn quá đi mất !
-Vậy tốt nhất là cả hai ta đều không gặp hắn nữa ! – Song Tử lấy giọng nghiêm chỉnh phán xét. Sau đó, chàng cố ý nói lảng sang chuyện khác để đỡ ngượng.
-Vương gia !!!! – Bỗng nhiên có một kẻ thuộc hạ từ ngoài cửa chạy vào – Có thư của Hoàng thượng !!
Song Tử và Xử Nữ giật mình đón lấy thư, mở ra xem. Trong thư đại ý nói rằng Lão thái sư đã tập hợp quân lính mưu phản, đại quân của Sư Tử và phiến quân đã cầm cự nhau liền mấy tháng, không phân thắng bại. Nếu tình hình này kéo dài, e rằng quân ta sẽ lâm vào thế bất lợi. Cuối thư, Ma Kết nhờ Song Tử mượn tạm Tiểu Quốc vài nghìn binh mã trở về trợ chiến.
-Vậy là đã có binh biến ! – Song Tử thở dài
-Không biết phụ mẫu của ta có mạnh giỏi không nữa ??? – Nàng lo lắng – Vương gia, chúng ta hãy mau vào cung cầu xin Lão Hoàng đế !
Song Tử gật đầu. Hai người mặc triều phục cùng nhau tiến cung.
-Mượn quân sao ??? – Lão hoàng đế cúi đầu nghĩ ngợi. Dương Dương và Giải Giải của ông đang ở bên đó … Dĩ nhiên ông sẽ cho quân lính sang cứu rồi… Có điều – Không phải ta không muốn cho mượn binh … nhưng Tiểu quốc ta thường ngày bình yên, không phải ai cũng có khả năng cầm quân được …
-Hoàng thượng … ý người là sao ???
-Hiện tại quân sĩ Tiểu Quốc ta đều do Xà Phu chỉ huy … cũng chỉ có mỗi mình nó biết chuyện chiến trận … Nhưng mà nó ngang ngạnh lắm … Hơn nữa không thích dây dưa vào chuyện rắc rối … Ta chỉ e … nó không chịu !
-Xà Phu thân vương sao ??? – Xử Nữ và Song Tử lo lắng nhìn nhau. Thật là chuyện đại rắc rối !!!!!!
-Nếu như hai người có thể thuyết phục được nó … thì ta sẽ cấp ngay 1 vạn binh mã …
_____The ages fade away. Till there's no more shades of gray ____
… Mấy ngày sau…
Sau khi đã bàn bạc với nhau kĩ lưỡng, Song Tử và Xử Nữ đã quyết định, tốt nhất là cùng nhau đến gặp Xà Phu
-Cất quân sao ?? – Xà Phu nói với vẻ lạnh nhạt. Hắn đang cố gắng không tức điên lên khi thấy Song Tử và Xử Nữ thân mật như vậy. – Sao ta phải giúp các người ??? Ta ghét chuyện rắc rối lắm !
-Thân vương … hãy nể mặt hai vị công chúa của Tiểu Quốc ta được không ??? – Song Tử nói
-Xuất giá tòng phu, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi … Ta không quan tâm ! – Người đâu mà lạnh lùng dễ sợ
-Thân vương … Nể tình giao hảo giữa hai nước được không ??? - Xử Nữ chen vào. Nhưng Xà Phu thậm chí còn không thèm nhìn mặt nàng. Nàng quá thừa thông minh để hiểu Xà Phu đang muốn gì.
-Các người về đi, ta không đồng ý đâu !
-Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì thân vương mới giúp chúng ta đây ??? – Song Tử kêu lên
“ Chúng ta “ ??? Thân mật quá đi mất !!! Việc riêng của các người thì tự đi mà giải quyết, đừng làm bận đến ta !
-Không ngờ thân vương lại sắt đá như vậy ! – Song Tử nói
-Ta không săt đá ! – Xà Phu đáp. Kẻ đó không phải là ta ! – Ta có thể giúp các người … nhưng giúp rồi thì ta được cái gì nào ???
Song Tử và Xử Nữ nhìn nhau, có chút hi vọng mong manh :
-Nếu như thân vương chịu giúp … Ơn đức ấy suốt đời ta sẽ không quên !!!!
-Được lắm !! – Xà Phu nhếch miệng cười – Vương gia … Huynh phải nhớ câu đó đấy ! Ta có câu chuyện muốn nói riêng với Xử Phó sứ … Vương gia có thể để Phó sứ ở lại đây một lát riêng được không ???
Nói chuyện riêng với nàng ư ??? Hắn có ý gì đây ??? Ta không muốn nàng phải ở lại một mình…
Chàng nhìn Xử Nữ với vẻ lo lắng, nhưng nàng ra hiệu cho chàng tránh đi
… Buối chiều hôm ấy, Xử Nữ trở về phủ Thông sứ với dáng vẻ chán chường, mệt mỏi. Gương mặt xinh đẹp của nàng ánh lên chút sầu thương ảo não. Song Tử trông thấy biết ngay là nàng có chuyện gì rồi, gặng hỏi, nhưng nàng một mực không chịu nói ra, chỉ mỉm cười xa xăm mà trấn an chàng :
-Ta không có chuyện gì đâu, Vương gia đừng lo !