----------- Chap 4 ------------
Bỗng chốc người con gái nổi giận. Nàng cong môi lên và cốc đầu chàng. Chất giọng trẻ con the thé như xé rách cả không gian:
-Đồ Trâu Mộng nhà huynh đến ta mà cũng không nhớ!
Ngưu vừa bịt tai lại vừa xin xỏ :
-Cô nương bớt giận ! Tại hạ quả thực …
-Lên Kinh đô lâu ngày có phải ăn nhiều quá, của ngon vật lạ tọng đầy não luôn rồi không ? Ngày xưa cưỡi ngựa ngã bị phạt không được ăn cơm ai kêu cho huynh ? Lại còn trốn ra bờ ao ngồi khóc thút thít ai mang lén cơm ra cho huynh ? ( KN : cô dám bêu rếu ta aaaaaaaaaaaaaaaaa) Bây h sung sướng rồi, giả bộ quên ta hả ?
Ngưu ngớ người một hồi lâu, cố lục lọi trí nhớ. Lát sau chàng mỉm cười reo lên :
-A ! TIỂU NHÂN MÃ !
-Có thế mà cũng không nhớ nổi sao ?
-Nhưng cô … Sao lại vật nhau với Xử muội muội thế ?
-Đều là tại cô ta ! ( XN – ngươi không trêu ngươi ta thì đâu có thế ) Sáng nay ta theo cha vừa về đến kinh thành, vì phủ đệ vẫn đang xây dở, cha bảo ta đến tìm huynh trước. Ngờ đâu ta đang đi ngắm nghía, cô ta xộc tới đánh ghen.
-Cô có trọc tức muội ấy không mà muội ấy làm dữ vậy ?
-Ta… ta chỉ định đùa cô ta thôi ! Ai dè cô ta nổi cơn tam bành chẳng suy xét phải trái, lao vào đánh ta.
Ngưu chép miệng, thở dài ngao ngán :
-Hèn chi...
-Tiểu Nhân Mã ta dù nhỏ tuổi là phận gái, cũng là anh hùng trong đám nữ nhi, làm sao chịu nhục để yên cho cô ta cào cấu chứ ! – Nhân Mã nói đầy khí phách. ( Đầu tỏa sáng « giống siêu nhân Gao quá đi »)
-Thế là cô đánh lại ?
-Thế là huynh thì huynh có đánh lại không ?
-Ta ... Sao cô không giải thích cho cô ta hiểu ?
-Sao ta phải giải thích với cô ta ? Ai bảo cô ta cả giận mất khôn không thèm nghĩ thử xem.
Mã Mã khoanh tay trước ngực, quay mặt đi ra vẻ dỗi. Đột ngột nàng lại quay ngoắt lại :
-Nè ! Huynh đến đây để chỉ trích ta đó hả ?
-Không có !
-Rõ là vậy mà ! Được lắm ! Đồ vong ơn nhà huynh. Thế mà nói sẽ nhớ ơn cha ta suốt đời ( KN :nhớ cha cô chứ nhớ cô đâu ! ) Từ giờ đừng hòng tới gặp cha ta. ( Gặp cha cô thì liên quan gì tới cô ? )
-Ta ... Nè
-Không thèm nhìn mặt huynh nữa.
-Tiểu Nhân Mã !!!!!! – Ngưu Ngưu gọi với, nhưng nàng đã chạy đi mất. Nhún người một cái, Mã Mã nhảy vọt qua tường
Có cửa sao không đi ? Nhảy qua đó làm hỏng hết giậu hoa ta mới trồng rồi !
Tức thì Ngưu giật mình ... Có mùi gì khét khét ...
Thôi chết rồi ! Quên không dặn nhà bếp, ta chưa ăn thì phải ngừng đốt lửa ...
-Trời ơi Khâu nhục của ta !!!!!!!!!!!!!!!!!
___________________________________________
-Hoàng tỉ !
-Dương Dương ! Hôm nay sao thức khuya vậy ? – Cự Giải quay người chào Bạch Dương
-Muội không ngủ nổi. Ngày mai chúng ta nhập cung rồi. Muội thấy lo.
-Đừng nghĩ ngợi nhiều quá ! – ( « nói câu này thì phải nghĩ đến mình chứ Giải Giải ») – chúng ta vẫn sống trong cung từ bé đó sao ?
-Nhưng ở đó có phụ hoàng và mẫu hậu, không ai dám so đo, không ai dám mạo phạm chúng ta. Nhưng giờ chúng ta là khách tha phương xứ người, không quen nơi này. Tỉ tỉ tâm tính lương thiện, lỡ bị người ta ghen ghét đố kị, giở trò lợi dụng, muội muội quả thực không yên tâm.
-Cảm ơn muội muội nghĩ cho ta chu đáo như vậy ! Nhưng nghĩ nhiều đâu có giải quyết được gì ? (« thế mà vẫn nghĩ nhiều vậy hả ») Ta cứ tốt với người ta, người ta sẽ tốt lại với ta thôi.
-Tỉ tỉ ! – Bạch Dương phản đối – Tỉ tỉ nghĩ đơn giản quá ! Đâu phải ai cũng tốt bụng như tỉ đâu ?
-Muội đừng lo cho tỉ ! Tỉ biết làm thế nào mà ! Bây h hảo muội muội đi nghỉ đi. Mai sẽ là ngày trọng đại đấy !
-Tỉ tỉ cũng nghỉ ngơi đi !
Bạch Dương đi rồi, còn lại mình Cự Giải lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trăng phẳng lặng trái ngược với lòng nàng. Nàng có thể lừa dối Bạch Dương mà nói vậy nhưng làm sao lừa dối chính mình đây ?. Mớ bòng bong trong đầu không biết đâu mà gỡ. Gió nhẹ lướt qua vai nàng, gió từ Tiểu quốc, từ quê hương của nàng
Mẫu thân ! Xa nữ nhi rồi không biết người có khỏe không ?
Bỗng ‘thình’ một tiếng, cánh cửa phòng nàng mở toang ra. Một bóng người cao lớn đổ sập vào phòng nàng, ngã sóng xoài ra đất, máu me đầm đìa…