Nhượng Xuân Quang





Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

(Chương này đủ 25 sao trên wattpad tính đến trưa ngày mai thì tối mai mình sẽ up luôn chương mới >< Xin chị em cho mình thêm 500 đ động lực)

Lưu lão quản gia là một người cố chấp, lão chỉ nghe lệnh của một mình Mộ lão gia. Dù đối mặt với Mộ nhị công tử, Lưu lão quản gia cũng chẳng để lối thoát.

Lưu lão quản gia nói xong lời của mình, lẳng lặng nhìn Mộ Cẩm.

Trong phòng ba người, một già một trẻ giống như cao thủ luận bàn, nhìn bên ngoài thì có vẻ sóng êm biển lặng, kì thực bên trong lại sóng cuộn dâng trào. Thốn Bôn thấy việc không liên quan đến mình, bình yên đứng ngoài sóng gió.

Hồi lâu, rồi hồi lâu. Mộ Cẩm như tỉnh dậy từ trong mộng, nói: "Ta không cần trợ hứng."

Lưu lão quản gia nói: "Ngài đối với Nhị phu nhân không có hứng thú. Lão gia nói, có thuốc trợ hứng sẽ ổn hơn."

Trong lòng Mộ Cẩm đem Mộ Chiêu mắng mấy lần, nói cái gì đến tai Mộ lão gia không biết. Hắn hỏi: "Thuốc này, cần bao lâu mới phát tác?"

"Khoảng chừng từ một đến hai canh giờ." Lưu lão quản gia không hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, ngữ khí nói chuyện bình thản như bàn chuyện làm ăn. "Dược tính cương liệt, Nhị công tử nên căn trước thời gian, sớm tiến về Trạch Lâu."

Nghe được lời này, cái này thật sự là một loại thuốc cực mạnh.

"Ừ." Mộ Cẩm đáp lại một chữ.

Thốn Bôn liếc mắt nhìn nước thuốc trong bát.

Cái bát thuốc bổ lớn này mà uống hết, Nhị công tử chỉ sợ phải làm việc luôn tay luôn chân suốt cả đêm mới có thể thoải mái.

Nhị công tử dù có coi trời bằng vung nhưng đối với người Mộ gia lại khá tốt. Dù là không vui, cũng chỉ biểu hiện ra vài câu, vụng trộm đùa nghịch mấy trò vặt vãnh.

Có đôi khi, Mộ lão gia đối với cách làm bằng mặt không bằng lòng này, mở một mắt nhắm một mắt, coi như không biết.

Ai ngờ, Lưu lão quản gia còn nói: "Nhị công tử, nhân lúc thuốc bổ còn nóng, lão gia phân phó, bây giờ nên uống ngay."

Mộ Cẩm lại một lần nữa trầm mặc.

Thốn Bôn hôm nay thật may mắn, có thể trong thời gian ngắn mà gặp được khuôn mặt kia của chủ tử, bên ngoài thì mỉm cười tươi rói, bên trong lại biểu tình tuyệt diệu.

Qua hồi lâu, Mộ Cẩm cười rộ lên, hỏi: "Lão gia có phân phó, cho ngài đưa ta đến Trạch Lâu, rồi nhìn chằm chằm ta cùng Nhị phu nhân viên phòng hay không?"

"Việc này thật không có." Lưu lão quản gia ngừng một chút, nói: "Nhị công tử, thứ cho lão nô nói thẳng, lão gia làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho ngài. Biểu tỷ của Nhị phu nhân là Chiêu Nghi, đúng lúc được sủng ái. Ngắn ngủi một tháng, nàng ta có thể từ Tài Tử thăng lên làm Chiêu Nghi, từ Chiêu Nghi thăng đến Quý Phi, có lẽ không còn xa nữa."

Mộ Cẩm cười trào phúng, "Chỉ là một Chiêu Nghi thôi mà."

"Tai vách mạch rừng. Lời này của Nhị công tử, hàng vạn lần không thể nói ở bên ngoài. Dân không đấu nổi quan, huống chi đây còn là hoàng thất. Lão gia lo lắng Mộ gia bị người khác theo dõi, mong Nhị công tử thông cảm cho nỗi khổ tâm của lão gia. Nhị phu nhân trước kia tiểu gian tiểu ác, nhưng đến Mộ gia đã an phận thủ thường."

"Nàng không phải là an phận phủ thường, mà là không thổi nổi yêu phong."

"Nhưng lão gia đã nhận nàng làm con dâu." Lưu lão quản gia nói: "Tướng mạo của Nhị phu nhân, không sánh bằng thị thiếp của ngài, nhưng sắc đẹp có thể chấp nhận được. Ngày đó, lão gia nhìn thấy những mỹ nhân kia của ngài, nói, Nhị công tử đối với dung mạo nữ tử hà khắc quá rồi. Có đôi khi, không hoàn mỹ mới chính là hoàn mỹ. Viên phòng không phải việc gì khó, nhắm mắt một cái liền xong."

"Ta đã biết." Mộ Cẩm chẳng muốn nghe tiếp, nhận lấy bát thuốc.

Bát thuốc không chỉ đen sì, mà còn đắng chát, trong đắng chát còn có thêm cả vị chua chua.

Hắn một ngụm uống hết, lật ngược bát nói: "Không còn một giọt. Lưu lão quản gia, ngài có thể trở về phục mệnh được rồi."

"Vâng." Lưu lão quản gia hoàn thành nhiệm vụ, cáo lui rời đi.

Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.

Mộ Cẩm nói: "Thốn Bôn, ngươi đi đi."

"Thuộc hạ bất lực." Thốn Bôn khó có lúc lại cự tuyệt.

"Đây là mệnh lệnh."

"Thứ cho thuộc hạ khó lòng tòng mệnh." Thân là hộ vệ, chuyện thay chủ tử viên phòng này, xác thực là quá khó rồi.

Mộ nhị công tử tứ thế vô thân, một mình đi ra ngoài.

- ---

Tô Yến Tinh tắm rửa xong, chải đầu rồi thay một bộ váy áo đỏ rực.

Ngân Hạnh cài trâm trân châu lên, nói: "Đêm nay tiểu thư thật là xinh đẹp, nhất định có thể khiến đầu óc Cô gia mê mệt, choáng váng."

Tô Yến Tinh cũng không ngốc, biết rõ Mộ Cẩm mời nàng trở về, là nể tình mặt mũi của Chiêu Nghi biểu tỷ. Thì có sao, quyển thế cũng được, nhan sắc cũng được. Chinh phục được Mộ Cẩm, nàng liền cảm thấy phấn khích.

Tiếu ma ma nói khẽ: "Tiểu thư, Cô gia mạnh mẽ, buổi tối có đau thì người hãy cố gắng nhịn một chút."

Tô Yến Tinh ngượng ngùng, nhẹ nhàng đi đi lại lại. Mới ra đến bên ngoài cửa, trượt chân ngã một cái, trẹo chân.

Mộ nhị công tử đến Trạch Lâu, Tô Yến Tinh đang nằm trên giường.

Đại phu nói, gân chân bị trật, cần phải tĩnh dưỡng, không nên thường xuyên đi lại.

Mộ Cẩm hỏi: "Có thể thường xuyên đi lại trên giường hay không?"

Mặt đại phu già đỏ ửng, khụ khụ nói: "Không nên."

Từ khi Nhị phu nhân gả đến, Nhị công tử buộc hắn phải làm khổ Nhị phu nhân bằng một chút bệnh vặt vãnh.

Nhị phu nhân giường bệnh triền miên, phần lớn là cho Nhị công tử cố ý. Đêm nay ngã một cái, đại phu hoài nghi, liệu có phải lại là trò của Nhị công tử.

Đại phu nhìn Nhị phu nhân mà thương cảm kỳ lạ.

Nhị công tử nói: "Nếu như nàng khỏe mạnh, bệnh có khi chính là thị thiếp của ta."

Mộ Cẩm vuốt nhẹ mặt Tô Yến Tinh, trìu mến nói: "An tâm nghỉ ngơi, qua mấy ngày ta lại đến thăm nàng."

Tô Yến Tinh ôm ấp mong muốn được gần gũi với hắn, "Tướng công..."

Hắn ôm vai nàng, "Thân thể quan trọng hơn."

Mộ Cẩm từ trước đến này đều xoi mói nàng, lúc nhìn thấy Tô Yến Tinh, nàng đúng là một mỹ nhân. Nhưng nàng rời tầm mắt hắn một cái, hắn thường xuyên quên mất tướng mạo của nàng.

Nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, không phải ai cũng vô cùng đặc sắc. Ngay cả bình thường như Nhị Thập, Mộ Cẩm cũng nhớ rõ ngũ quan nhỏ bé của nàng.

Hắn nói Mộ Chiêu, đối với Tô Yến Tinh không có hứng thú, lời ấy không phải là giả.

Mộ Cẩm sớm đã qua thời thiếu niên ngây ngô, nhu cầu thỏa mãn ngày càng lớn. Ví dụ như, nhìn thấy Nhị Thập, nhìn nàng quật cường, nhìn nàng không tình nguyện, nhìn nàng thấy chết không sợ, lại nhìn nàng ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.

Còn nữa, Tô Yến Tinh cũng không phải loại lương thiện gì. Đến Mộ phụ, gặp phải Nhị công tử nàng so ra thủ đoạn không bằng, nàng không thể nào xuống tay, chẳng phải người tốt.

Tô Yến Tinh mảnh mai cùng với Nhị Thập khiếp đảm, ở trong mắt Mộ nhị công tử đều là giả dối.

Người phía trước giả tạo mà thành, người thứ hai lại thật sự sinh động.

- ---

Yểm Nhật Lâu đêm nay một bữa thịt cá lớn.

Thập Nhất nói, đợt này, Nhị công tử tìm Nhị Thập thị tẩm nhiều, cần phải cho Nhị Thập bồi bổ thân thể.

Thập Ngũ gắp một miếng thịt lợn Ngũ Hoa, đặt trong bát Nhị Thập, "Hôm nay Nhị phu nhân trở về, ngươi hãy coi chừng. Nhị phu nhân có hoàng thất làm chỗ dựa, lão gia cũng không dám đắc tội nàng. Nàng ta lại là người nhỏ nhen, nhất định sẽ hãm hại ngươi."

"Lão gia dù có giàu có, nhưng cũng chỉ là một thương nhân, không quyền không thế." Tiểu Thập nói: "Từ khi biểu tỷ Tô gia lên làm Chiêu Nghi, việc làm ăn của Tô gia phất lên rất nhiều. Trên đời không thiếu những kẻ vuốt mông ngựa."

Tiểu Lục dựng thẳng đũa, chống cằm. "Hi vọng Nhị công tử có thể đem Nhị phu nhân trấn an thỏa đáng, nếu không thì chúng ta sẽ thảm mất."

Thập Ngũ nói: "Nguy hiểm nhất vẫn là Nhị Thập."

Cái này vừa nói xong, có người tới truyền lời: "Nhị Thập cô nương, Nhị công tử cho mời."

Mấy người quay mặt nhìn nhau.

Nhị công tử đêm nay không phải ở bên cạnh chăm sóc Nhị phu nhân sao?

- ---

Nhị Thập đi đến Băng Sơn Cư.

Thốn Bôn vừa lúc ở trên cầu ngắm cá, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Nhị Thập gật đầu.

Hắn lại hỏi, "Buổi chiều nghỉ ngơi có tốt không?"

Nàng cũng gật đầu. Nàng không làm việc ở phòng bếp nữa, thời gian nghỉ ngơi cũng dư dả.

"Nhị công tử đang dùng cơm, cô lại ăn nhiều một chút, ăn no thì thôi." Lời khuyên của Thốn Bôn chỉ dừng ở đây.

Nhị Thập rất không hiểu.

Càng cổ quái hơn chính là vị Nhị công tử kia. Hắn không biết nổi hứng cái gì, nói vừa ăn cơm, vừa ngắm trăng.

Sắc mặt tự nhiên cực kỳ tốt. Nếu thật sự chỉ là ngắm trăng thì tốt quá. Ngồi đối diện với nam nhân đem con mắt dò xét nàng từ trên xuống dưới. Hắn ngắm không phải trăng, mà là nàng.

Nhị Thập ăn không thấy mùi vị gì. Có điều ngẫm lại, Nhị công tử có ngày nào không quái lạ đâu, chỉ là quái lạ ít hay nhiều mà thôi.

Ăn cơm xong, Mộ Cẩm cầm lấy một thoải bản phong nguyệt, đưa cho Nhị Thập. "Ngươi xem qua một chút."

Nhị Thập nhận lấy, mặt không biểu tình giở ra.

Mộ Cẩm nói: "Hôm nay, ta sẽ kiên nhẫn mà đả thông hai mạch Nhâm - Đốc cho ngươi. Về sau không cần đi hái hoa tìm thú vui nữa."

(*Đả thông hai mạch Nhâm - Đốc: "Đả thông hai mạch Nhâm - Đốc thì khí huyết tự lưu thông" là câu nói thuộc lý luận về Kinh Lạc trong Đông y, đây là hai dòng mạch thuộc Kỳ kinh bát mạch.)

Nàng hái hoa không phải vì tìm thú vui, lại gần vì cảm thấy bông hoa xinh đẹp mà thôi.

"Cho ngươi một khắc, xem hết toàn bộ."

Nhị Thập tiếp tục đọc qua thoại bản.

Lật vài tờ, phát hiện cái thoải bản này không giống với lần trước. Lần trước, nữ nhân lên lên xuống xuống, tựa như khổ sở cực lực, nam tử thoải mái vô cùng. Lúc này, đổi thành nam tử trái trái phải phải, nữ nhân có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhị Thập nghĩ, có phải đêm nay, nàng cũng sẽ nhẹ nhõm hơn chút ít?

(Editor: T_T không không chị ơi. chạy ngay đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn...)

Nào có thể đoán được, Mộ Cẩm nói: "Đêm nay ngươi có thể tương đối vất vả." Hắn hơn mười ngày chưa có làm đến, đúng là huyết khí dâng trào. Bát thuốc kia của Mộ lão gia, như đổ thêm dầu vào lửa.

Trong lòng nàng lộp bộp, so với trước kia càng vất vả hơn?

Sợ hãi rồi sợ hãi, Nhị Thập vẫn phải ngoan ngoãn đi theo Mộ Cẩm trở về phòng. Nhìn thấy cái giường kia, hai chân nàng như nhũn ra.

Đợi một hồi hắn chưa có làm, nàng mừng thầm, có phải hay không Nhị công tử thân cốt yếu kém, về sau cũng không được?

Hóa ra không phải.

Nhị Thập chán nản, thất vọng bò lên giường.

Mộ Cẩm lại nằm xuống, "Ta nghỉ ngơi trước."

Nàng leo lên giường mới được một nửa, ngẩn ngơ quay đầu lại, đây là làm hay không làm?

Con mắt trong veo của hẳn chuyển đến chỗ nàng, "Ngươi muốn làm?"

Nàng lập tức lắc đầu.

Lúc này đáp lại như thế lại khiến cho Nhị công tử không vui, uy hiếp hỏi: "Ngươi không muốn làm?"

Nhị Thập mếu máo. Làm hay không làm, có bao giờ hẳn hỏi ý kiến của nàng đâu? Còn không phải hắn định đoạt.

Mộ Cẩm đưa tay nhéo khóe miệng nàng, nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút, lát sau làm tiếp." Dược hiệu còn chưa bắt đầu, nếu như làm sớm, đến lúc đó cộng thêm tác dụng của thuốc, hắn thật sự lo lắng đêm nay có thể giết chết nàng.

Nhị Thập ăn uống no đủ, nhắm mắt lại liền ngủ.

Mộ Cẩm nói nghỉ ngơi trái lại vẫn luôn tỉnh táo. Một lát sau, hắn ngồi dậy, thò tay vẽ bên trên nơi khóe miệng của Nhị Thập một đường cong.

Bình thường không thấy nàng biểu hiện vui cười, mặt lúc nào cũng như khúc gỗ. Ngoại trừ lần hái hoa kia.

Kỳ thật, trên giường có thể tìm kiếm được vui thú.

Trước kia Mộ Cẩm làm vậy để thư giải, hắn vui sướng là được.

Nhị Thập không thể so với nữ tử kinh nghiệm phong phú, thân thể cứng ngắc. Nhưng cái sự uyển chuyển kia thì cũng có. Về sau, hắn năm lần bảy lượt tìm nàng, càng thêm nhiều lần, càng thưởng thức vẻ ngụy trang bằng mặt không bằng lòng của nàng, sau đó ngược lại bản thân mình lại hưởng thụ.

Hôm nay hắn rảnh rỗi, không ngại dạy bảo nàng. Như vậy, nàng không cần phải hái hoa mới có thể mỉm cười nữa.

- ---

Nhị Thập ngủ không được lâu, chớp mắt đã tỉnh lại.

Nhị công tử đang uống trà.

Nàng xoay ngươi, muốn tiếp tục ngủ.

Mộ Cẩm nói: "Thời gian không sai biệt lắm." Lúc nói lời này, cổ họng hắn có chút khàn khàn.

Nhị Thập không có ngượng ngùng, nhắm mắt lại, nằm thẳng tắp.

Thập Ngũ từng nói, hầu hạ những nam nhân không yêu thích, là vì sinh tồn. Mạng, so với thân thể còn quan trọng hơn.

Ở Đại Tễ quốc, có vài nam tử không ngại nữ tử thất trinh, cơ mà, chung quy so ra lại thua kém Bách Tùy. Người dân Bách Tùy cởi mở. Nếu như về sau có thể trốn tới đó, vẫn có thể tìm được vị lang quân như ý.

Tưởng tượng như vậy, Nhị Thập càng bình thản.

Có điều, ánh mắt Nhị công tử lúc cúi xuống nhìn nàng, thâm trầm đen kịt không thấy ánh sáng. Hắn nói: "Đêm nay ta sẽ kiên nhẫn một chút, ngươi chịu đựng cho tốt."

Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt Nhị Thập xám xịt, nhanh nhẹn cầm khăn phủ trên mắt. Nếu như nàng trở thành đệ nhất thị tẩm vì bị chẻ củi mà chết của hắn, không biết là hủy đi uy phong của hắn, hay là tăng thêm cho hắn chí khí.

Mộ cẩm xoa bóp mặt nàng, cười khẽ nói: "Hôm nay ta sẽ dạy ngươi hưởng thụ khoái lạc nhân gian."

Hắn nói lời này, Nhị Thập bấy giờ lại không tin.

- ---

Thời khắc đó, Nhị Thập cầm lấy rèm che.

Bỗng nhiên, Mộ Cẩm kéo hai tay nàng, để trên vai hắn, ôm nàng ngồi dậy.

Khăn rơi xuống.

Tay phải Nhị Thập vội vàng bắt lấy, nhưng đã muộn. Nàng lộ mặt trước mặt Mộ Cẩm.

Biết rõ hắn yêu thích mỹ nhân, không yêu thích khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn này của nàng, nàng vội vàng vùi đầu trên vai hắn.

Hai người lúc này, chặt chẽ ôm lấy nhau.

Mộ Cẩm hơi hối hận, có lẽ lúc trước nghĩ rằng lời nói và việc làm của nàng đều mẫu mực. Khi đó ngu ngốc, miễn cưỡng gọi là uyển chuyển. Hôm nay, lại cực kỳ câu người.

Hồi đầu tiên, hắn còn có thể khống chế.

Đến hồi thứ hai. Hắn nói: "Ta ra ở bên trong, ngươi ngày mai nhớ uống canh tránh thai."

Nhị Thập bắt đầu không biết chuyện gì xảy ra. Về sau, nàng run rẩy một cái, đã hiểu.

Đã bắt nàng uống thuốc, Mộ Cẩm liền không khách khí. Vài lần sau, đều ra ở bên trong.

Nhị Thập đâu chỉ vất vả một chút, cơ hồ khung xương đều bị chẻ ra. Nhưng một đêm này, nàng mới biết được, chẻ củi cũng tốt như vậy, lại có thể nhẹ nhàng hư ảo.

Đồng thời cũng may mắn, may mắn là Nhị công tử cho nàng thuốc giải độc, để nàng phát ra tiếng. Nếu không củi khô bốc lửa, nàng sợ chỉ cắn khăn tay cũng không kiềm chế được âm thanh.

- ---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

P/S: Thái Tử Tiêu Triển hôm qua không phải lần đầu tiên xuất hiện, hắn đã có màn ra mắt ở chương 11 rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui