Nhượng Xuân Quang

Editor: Lam Minh, June

Tiêu Triển được một đoàn thị vệ hộ tống, cưỡi ngựa đến.

Từ xa nhìn thấy người ở cửa bãi săn, Tiêu Triển ghìm cương, giơ tay lên.

"Dừng lại." Chu Văn Đống quay đầu nói.

Thị vệ đồng loạt ghìm cương ngựa.

Thị vệ trước kia của bãi săn đã sớm không thấy tung tích.

Mộ Cẩm chặn trước cửa bãi săn. Áo trắng ngựa trắng, mắt đen tóc đen, ngũ quan không giống Hoàng Thượng. Nhưng Tiêu Triển vẫn luôn nhìn thấy thần thái của Hoàng Thượng từ hắn.

Người ngựa hai bên lặng lẽ nhìn nhau.

Vẫn là Tiêu Triển giữ phép tắc, hắn hơi mỉm cười, nói: "Mộ công tử, trùng hợp vậy, lại gặp nhau rồi."

Mộ Cẩm không cợt nhả giống trước kia, ánh mắt lạnh băng nhìn y bào vàng sáng rực của Tiêu Triển, "Người của ta đâu?"

Tiêu Triển kinh ngạc, giả ngu hỏi: "Mộ công tử lời này là có ý gì?"

Mộ Cẩm vẫn một mực lạnh lùng hỏi: "Người của ta đâu?"

Một cái mắc câu này, cực kỳ giống Hoàng Thượng. Tiêu Triển giật giật khóe miệng, ẩn hiện vẻ ghét bỏ, "Ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là người đó." Người đó, không cần nói rõ. Trong lòng hai bên đều biết rõ ràng.

Đúng lúc, tuấn mã dưới thân Mộ Cẩm tung vó lên.

Tiếng ngựa hí như kèn lệnh.

Chu Văn Đống tiến lên, nửa người chắn trước Tiêu Triển.

Thốn Bôn ngồi thẳng tắp trên ngựa, mặt không biểu cảm, nhưng tay nắm chắc chuôi kiếm.

Tiêu Triển thể hiện uy nghiêm Thái tử: "Dám xâm phạm bãi săn hoàng thất, ngươi thật sự là to gan lớn mật."

"Người của ta đâu?" Mộ Cẩm hỏi.

Tô Yến Tinh thật sự đã nói đúng, nữ nhân câm kia chính là tiểu thiếp trong lòng Mộ Cẩm. Càng biết rõ chân tướng, sắc mặt Tiêu Triển càng trầm xuống, nhớ tới Lý Trác Thạch, vì nữ nhân câm kia mà chiến tranh lạnh với mình mấy ngày nay.

Chỉ là một nữ nhân, lại khiến Mộ Cẩm thất thủ, làm gì còn tí quyết đoán nào của nam nhân Tiêu gia. Đối thủ yếu ớt như vậy, trước giờ Tiêu Triển đều rất khinh thường. Lúc trước, Tiêu Triển còn muốn nói chuyện với Mộ Cẩm, lúc này hắn không có hứng nữa. Hắn nhẹ giọng nói với Chu Văn Đống: "Giết."

Chu Văn Đống rút kiếm, một đám thị vệ tháp tùng cũng bày ra tư thế nghênh chiến.

Trong nhất thời, tiếng vó ngựa nổi lên, hí dài không ngớt.


Bên kia hơn mười hộ vệ của Mộ Cẩm, mỗi người mặt không biến sắc, mắt mở to đôi mắt vô cảm bình tĩnh nhìn quân thị vệ.

Chu Văn Đống động thủ trước, cùng với tiếng kêu thanh thúy của gươm kiếm, rừng lá hai bên rơi xuống vài chiếc lá xanh. Hắn lập tức bay lên, hướng thẳng đến trước mặt Mộ Cẩm.

Thốn Bôn xoay người phi tới, dùng vỏ kiếm ngăn cản trường kiếm của Chu Văn Đống.

Chu Văn Đống hiếm khi biểu lộ cảm xúc, lúc này nhìn chằm chằm hoa văn sói trên vỏ kiếm Thốn Bôn, gò má bỗng cử động, cười nói: "Thật không dám giấu diếm, ta đã chờ thời khắc này từ lâu rồi."

Thốn Bôn không muốn suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói Chu Văn Đống, tung thanh kiếm lên. Kiếm sắc như hiểu ý chủ, nhẹ nhàng rời khỏi vỏ.

Chu Văn Đống như ý nguyện, cuối cùng có thể cùng Thốn Bôn phân tranh cao thấp.

Mộ Cẩm quất roi ngựa, tuấn mã phóng nhanh về phía trước.

Vài tên thị vệ xuống ngựa, bước lên ngay ngắn, rút kiếm ra chặn.

Tuấn mã hí vang, nhảy qua đỉnh đầu đám cấm vệ quân.

Đúng lúc cấm vệ quân muốn quay lại bảo vệ Thái Tử, nhóm hộ vệ vẫn án binh bất động kia cuối cũng cũng nhúc nhích, tiến lên tự chọn đối thủ của mình.

Mộ Cẩm cưỡi ngựa đến trước mặt Tiêu Triển.

Áo giáp săn của Tiêu Triển dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng chói lòa. Hắn không còn ngụy trang vẻ nhã nhặn nữa mà lạnh lùng nhìn Mộ Cẩm: "Hôm nay ngươi chán sống rồi."

"Người của ta đâu?" Mộ Cẩm tiếp tục hỏi.

Tiêu Triển cười lạnh: "Ngươi thua rồi."

"Người của ta đâu?" Mộ Cẩm đi đến, chỉ hỏi đúng một câu này.

"Lòng dạ nữ nhân là điều tối kỵ." Tiêu Triển thương hại nói: "Tiêu Đạm, ngươi thua rồi."

Từ lúc nhận được tin tức truyền đến, tinh thần Mộ Cẩm vẫn luôn bất ổn, hỏi Tiêu Triển mấy câu liền, vẫn không có được tin tức của Nhị Thập. Mộ Cẩm mất hết kiên nhẫn, trường phiến trong tay xoay thành vòng tròn, phi người về phía Tiêu Triển.

Sau khi Tứ hoàng tử đi, Tiêu Triển bắt đầu luyện võ cùng thủ lĩnh cấm vệ quân. Hoàng Hậu lúc bấy giờ chỉ muốn nếu Hoàng Thượng vẫn một mực không chịu thoái vị, nếu có chút công phu, Thái tử sẽ càng có lợi lúc bức ngôi soán vị. Ngày thường ngoài cấm vệ quân, Tiêu Triển hiếm có cơ hội đấu cùng người khác, động tác so với Mộ Cẩm có chút chậm. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Triển lập tức phản kích.

Mộ Cẩm lại hỏi: "Người của ta đâu?"

Tiêu Triển đáy lòng bỗng dâng lên một cơn tức giận. Điều Tô Yến Tinh nói đã trở thành sự thật, bao gồm cả những nghi vấn của Tiêu Triển. Năm đó quần thần khen ngợi Tứ hoàng tử đa mưu, hiện giờ chỉ vì một nữ nhân mà mất đi sự phán đoán.

Huynh đệ hai người, trong lòng đều tràn ngập lửa giận, quanh quẩn trong lòng không tan.

Tiêu Triển dùng kiếm cắt ngang quạt ngọc của Mộ Cẩm, quát lớn nói: "Ngươi nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi xem, không có chí lớn. Không khác gì đám hôn quân háo sắc ngu muội."

Mộ Cẩm hờ hững, xoay tròn ám khí giữa quạt. Gai nhọn sắc bén suýt nữa xoẹt qua má Tiêu Triển.


Tiêu Triển ngửa đầu né tránh. Trong mắt lại càng thêm u ám. Đường đường là Tứ hoàng tử, thế mà lại sử dụng võ công như thích khách, nham hiểm xảo trá. Lửa giận của Tiêu Triển càng lớn: "Ngươi trầm luân đến như vậy, càng không xứng với thân phận Tứ hoàng tử."

Nói ra thì buồn cười, nhưng lời này lại giống như hận rèn sắt không thành thép.

(*Hận rèn sắt không thành thép: việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Thấy Thái Tử vẻ mặt phẫn nộ, liên tiếp lùi về phía sau, Chu Văn Đống đang tranh đấu kịch liệt với Thốn Bôn cho rằng Thái Tử không địch lại thế tấn công của Mộ Cẩm, đang muốn thoát thân, lại bị lưỡi kiếm Thốn Bôn ngăn lại.

Kiếm trong tay Thốn Bôn như nước chảy mây trôi, như gió bão điên cuồng gào thét.

Chu Văn Đống trong lòng hoảng hốt, Thốn Bôn tuổi tác không bằng hắn, võ công lại đạt tới trình độ đỉnh cao như vậy. Chu Văn Đống lạnh lùng hỏi: "Sư phụ ngươi là ai?"

Thốn Bôn không nói. Đây là chuyện của hắn, không cần trả lời.

Hai người giao đấu, Thốn Bôn hơi chiếm thế thượng phong.

Mộ Cẩm đấu cùng Tiêu Triển hướng đó, giống như Mộ Cẩm tiến, Tiêu Triển thủ. "Người của ta đâu?" Mộ Cẩm chỉ lặp lại bốn chữ này.

Tiêu Triển thối lui đến bìa rừng, không thể nhịn được sự chán ghét với Nhị Thập, lạnh lùng hai chữ: "Chết rồi."

Sống chết của Nhị Thập, vẫn luôn là một dấu hỏi lớn. Lục soát biệt viện Thái tử không tìm thấy Nhị Thập, Mộ Cẩm may mắn nghĩ rằng, có lẽ Tiêu Triển đem nàng giấu vào cung... Có lẽ, Tiêu Triển... có biệt viện khác mà không muốn ai biết.

Một câu của Tiêu Triển, đã chính thức vạch trần cục diện Mộ Cẩm không dám nghĩ tới.

Bắt người mười ngày, Tiêu Triển không khiêu chiến gì với Mộ phủ. Hoặc là nàng không có tác dụng, hoặc là... nàng đã chết. Tuy nàng có chút khôn vặt, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ làm chủ mạng sống của mình. Thế nhưng, Tiêu Triển sẽ không dễ dàng mà bị nàng lừa gạt cho qua.

Nhị Thập đã chết, là một kết cục hợp lý có thể tồn tại.

Tay cầm quạt của Mộ Cẩm vô lực buông xuống.

Khuôn mặt thẫn thờ của Mộ Cẩm như nứt ra kẽ hở, Tiêu Triển dựa vào thân cây, bình tĩnh nói tiếp: "Tô Yến Tinh nói với ta, tiểu thiếp câm đó có thể kiềm chế ngươi, ta liền bắt nàng đi. Nhưng mà ngươi chẳng có động tĩnh gì. Nàng ta là một người câm, lại ăn rõ nhiều, ta không rảnh mà nuôi một nữ nhân vô dụng, cũng lười đưa về trả, nên giết nàng ta thôi." Trừ câu cuối, mấy câu trước Tiêu Triển đều nói thật. Nếu không phải Lý Trác Thạch nhúng tay, hắn thật sự đã giết chết Nhị Thập.

Liên tiếp bôn ba, ban đêm không ngủ, Mộ Cẩm đều chống đỡ được. Một câu "Chết rồi", lại chặt đứt dây cung đã kéo căng trong hắn nhiều ngày qua. Trong kinh mạch một vài luồng khí mãnh liệt chuyển động, như muốn thoát ra, muốn phá tan sự trói buộc, chui ra khỏi cơ thể. Mộ Cẩm võ công cao cường, lúc này ngược lại lại thành phản phệ nghiêm trọng, bởi vì hắn không cách nào bình tâm dịu khí nữa.

Mộ Cẩm ngước mắt lên.

Lòng Tiêu Triển như trầm xuống. Sát khí của Mộ Cẩm không khác gì sát thủ máu lạnh. Tiêu Triển còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy Mộ Cẩm biến mất.

Trong chớp mắt, Mộ Cẩm hiện ra trước mặt Tiêu Triển, nắm trong tay chuôi kiếm của Tiêu Triển, đẩy ngược tay.

Mũi kiếm đâm vào bụng Tiêu Triển, như chọc xuyên qua.

Tiêu Triển thật đáng đời, hắn cho rằng Mộ Cẩm mất tinh thần, liền có phần buông lỏng.


"Thái Tử!" Chu Văn Đống không dám ham chiến, đã trúng một đao của Thốn Bôn, vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu Triển.

Mộ Cẩm đảo mắt, tay kia hướng về phía bả vai Chu Văn Đống.

Thừa dịp có khoảng trống, Tiêu Triển liền lùi lại mấy bước, dùng tay che lại vết thương trên eo, không dám rút kiếm. Hắn hổn hển thở dốc, phát hiện Mộ Cẩm trước mặt có chút không đúng, khóe mắt, khóe miệng không chịu khống chế mà cong lên, trên mặt gân xanh giật giật. Ngũ quan vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt, nổi bật lên tròng mắt đen kịt không chút ánh sáng.

Chu Văn Đống không ngăn được sát khí của Mộ Cẩm, chỉ phòng thủ là chính.

Thốn Bôn cảm thấy không ổn: "Nhị công tử." Nhưng Thốn Bôn không gọi được lý trí Mộ Cẩm trở về.

Tà công phản phệ, tẩu hỏa nhập ma. Ngón tay Mộ Cẩm bất giác run lên, lúc đầu hắn đau như nứt ra, hắn nhớ tới chính mình muốn tìm một người.

Nàng đi đâu vậy?

Lập tức, hắn bay vào bãi săn.

Thốn Bôn theo sát phía sau.

Hai bóng người một đen một trắng lao vun vút như diều hâu, cành cây trùng trùng điệp điệp bị đạp mạnh một cái, trong rừng một mảng lớn lá cây mỏng lao xao rụng xuống.

Phía trước rừng cây rậm rạp. Nếu Nhị công tử đi vào, chỉ sợ càng khó tìm tung tích. Thốn Bôn phải chặn đường trước.

"Nhị công tử." Thốn Bôn hô lên.

Mộ Cẩm mắt điếc tai ngơ. Chân khí nghịch lưu, nếu không xả được cái sát khí này ra, hắn lửa giận khó nguôi.

Thốn Bôn bỗng nhiên thay đổi cách gọi: "Nhị Thập cô nương."

Quả nhiên, Mộ Cẩm thoáng dừng bước, đá mạnh vào thân cây vừa to vừa thô bên cạnh, quay người trở lại.

Thốn Bôn bắt kịp được, tăng tốc vọt lên phía trên.

Mộ Cẩm không nhìn thấy bóng hình nữ nhân nào đó trong rừng cây xanh um toàn lá, hắn biết mình bị lừa, hai mắt lạnh lùng nhìn Thốn Bôn đầy thù hận. Trong đầu lại thoáng qua một tiếng của Tiêu Triển: "Chết rồi."

"Nhị công tử, đắc tội." Nói thì chậm, làm thì nhanh. Thốn Bôn rút kiếm ra khỏi bao, lập tức xuất kiếm.

Mộ Cẩm không nhận ra Thốn Bôn, chỉ biết Thốn Bôn nói dối hắn. Nơi này căn bản không có Nhị Thập cô nương gì cả.

Mộ Cẩm như sát nhân kiên cường, Thốn Bôn muốn lấy lui làm tiến, tránh không được mấy đòn trí mạng, trên tay, trên vai đều trúng mấy chiêu, trong lúc nguy cấp, Thốn Bôn lại hô: "Nhị Thập cô nương."

Mộ Cẩm thu tay, dựng thẳng tai lắng nghe, nhìn quanh bốn phía. Nữ nhân kia đi đâu rồi? Chưa kịp suy nghĩ, Mộ Cẩm đã bị đánh trúng.

Hành thích Thái Tử là tội chu di cửu tộc. Kéo dài thời gian ở đây càng nhiều, mọi người bên trong Mộ phủ càng gặp nguy hiểm.

Thốn Bôn cõng Mộ Cẩm đã hôn mê, thi triển khinh công quay về căn nhà cũ của Mộ lão gia.

- ---

Đinh Vinh Chí nhận được tin từ tai mắt trong cung truyền đến, việc đầu tiên là đến Mộ phủ. Không thấy cả Mộ Cẩm lẫn Thốn Bôn.

Mộ Cẩm ám sát Thái Tử, trở lại Mộ phủ càng làm liên lụy.


Tiếp theo, Đinh Vinh Chí đến căn nhà cũ của Mộ lão gia.

Thốn Bôn truyền chân khí cho Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm mặt không chút huyết sắc, da trắng như trong suốt, gân xanh tím trên mặt nổi lên rõ ràng.

"Làm sao lại xúc động đến như vậy?" Đinh Vinh Chí hỏi.

"Đây không phải chủ ý của Nhị công tử." Thốn Bôn trả lời: " Nhị công tử mấy chục ngày không được nghỉ ngơi tốt, đã tiêu hao hết chân khí. Lại thêm lo lắng cho an nguy của Nhị Thập cô nương, nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn."

"Không cần nói nhiều nữa, mau mau chạy trốn thoát thân đã."

"Đinh công tử, trong cung thế nào rồi?"

"Hoàng Thượng long nhan giận dữ."

Đâu chỉ là giận dữ, vua của một nước quả thực thất thố rồi. Bị bệnh gần một tháng, Hoàng Thượng trung khí chưa khôi phục, lại giận dữ mắng mỏ một câu: "Đại nghịch bất đạo."

Ngồi trên vị trí thiên tử, Hoàng Thượng cũng trải qua song long tranh đoạt. Ông mấy ngày gần đây rời xa triều chính, lại nhớ tới những người từng là huynh đệ, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử chết non, cùng với bốn vị hoàng tử còn lại. Hoàng Thượng nhiều năm bề bộn chuyện triều chính, không có lòng dạ thanh thản để nhớ đến huynh đệ nhi nữ. Tình thân trong hoàng tộc vốn lạnh nhạt, giờ sinh bệnh bỗng trở nên sâu đậm.

Hoàng Thượng hôm qua mới nói với Lam công công: "Tiêu Đạm điềm tĩnh an ổn, Tiêu Triển lại tranh cường háo thắng. Năm đó, nếu như Nguyệt Sơn không sắp đặt để Tứ hoàng tử giả chết, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng trưởng thành ở trong cung, nói không chừng còn có thể nuôi dưỡng huynh đệ thân tình."

Vừa mới nghĩ tới chuyện năm đó, đột nhiên truyền đến tin Tứ hoàng tử khiến Thái Tử bị thương, Hoàng Thượng làm sao không khiếp sợ? Làm sao không tức giận được?

Thốn Bôn lại hỏi: "Thương thế Thái Tử ra sao rồi?"

"Vô cùng nghiêm trọng, một kiếm kia của Nhị công tử đâm xuyên thủng bụng Thái Tử." Đinh Vịnh Chí ngừng lại, "Hoàng Thượng hạ lệnh phong tỏa tin tức, thâm tâm Hoàng Thượng vẫn là thiên vị Nhị công tử."

Tranh đấu chết chóc là điều các triều đại xưa nay không thể tránh khỏi. Hoàng Thượng còn tại vị, Thái tử cũng đã kéo bè kết phái, bồi dưỡng môn đồ, có thể thấy hắn cũng đã đề phòng Hoàng thượng.

Nên Hoàng thượng đối với sự tập quyền của Thái Tử có chút bất mãn. Mộ Cẩm không màng quyền thế, ngược lại lại khiến cho Hoàng Thượng hổ thẹn với tiên Hoàng Hậu, một lần nữa muốn trả lại ngôi vị cho Tiêu Đạm.

Đinh Vịnh Chí còn nói: "Có điều trong cung lắm người nhiều miệng, không giấu được. Huống hồ cấm vệ quân nhìn thấy, Chu Văn Đống nhìn thấy, toàn là vây cánh của Thái Tử."

"Đinh công tử, làm phiền ngài thu xếp cho những người khác trong Mộ phủ rời đi."

"Ta vừa tới Mộ phủ, thông báo cho Quan lão rồi." Đinh Vinh Chí nhìn Mộ Cẩm một cái, "Nhị công tử thế nào?"

"Lúc đó, Nhị công tử nóng lòng thành tài, nhảy vọt qua ba bước nội công tâm pháp. Người không tu nội lực, chỉ luyện chiêu thức. Trước kia cũng từng tẩu hỏa nhập ma."

"Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?"

"Cái này phải hỏi Lâm thần y rồi."

"Lâm thần y có lẽ đã tới kinh thành." Đinh Vịnh Chí nói: "Lâm thần y từng viết sách chữa bệnh trên giang hồ, trong sách có thuật mổ bụng. Năm đó Hoàng Thượng xuất chinh trên chiến trường, người bị trúng mấy mũi tên, trong đó cũng có một mũi tên xuyên qua người, thật sự là do bàn tay thần sầu của Lâm thần y cải tử hoàn sinh. Thương thế của Thái Tử, ngự y cũng đành bó tay, nhưng Hoàng Thượng vẫn không muốn mời thần y rời núi. Chu Văn Đống liều lĩnh không màng đến ý chỉ, đã tự ý xuất cung mời người đến."

Đinh Vịnh Chí còn nói: "Cha ta cảm thấy, đây cũng là một cơ hội tốt. Có điều, hành trình từ Thượng Đỉnh Thành đến kinh thành cũng mất mấy ngày. Trước lúc Lâm thần y tiến cung cứu chữa Thái Tử, chỉ sợ người của Hoàng Hậu đã động thủ với Mộ phủ."

"Nhị công tử đã có ta." Thốn Bôn trầm ổn như núi. "Những hộ vệ khác đã về phủ, Đinh đại nhân nếu có việc gì có thể tùy ý phân phó."

"Dưỡng bệnh ngàn ngày, dùng binh nhất thời. Binh mã ta chuẩn bị vì Nhị công tử cũng nên sử dụng rồi." Đinh Vinh Chí nói: "Thốn Bôn, bảo trọng."

"Đinh công tử cũng bảo trọng." Thốn Bôn nói: "Sau này gặp lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận