Nhượng Xuân Quang

Editor: Đào Tiên, June

Nhị công tử tỉnh lại là chuyện tốt.

Có điều, Nhị Thập nhớ tới lúc trước hai người hằng ngày đi trộm gà, ngược lại lại có chút xấu hổ.

"Nhị Thập cô nương." Thốn Bôn đến bên ngoài phòng bếp, "Nhị công tử cho mời."

Nhị Thập xoa xoa hai tay ướt đẫm vào váy, chần chờ hỏi: "Chân và mắt của Nhị công tử..."

"Tâm pháp chỉ có thể chữa tâm mạch, còn những cái khác, chỉ có thể chờ Lâm thần y đến. Nhị thập cô nương, cô không cần quá lo lắng, Nhị công tử biết chân mình không thể đi, mắt cũng không nhìn được." Thốn Bôn nở một nụ cười hiếm thấy, "Lúc ta mười tuổi đi theo Nhị công tử, vẫn còn nhớ Lâm thần y từng nói với ta, trừ phi tự trói mình lại, còn không thì không ai có thể trói được Nhị công tử."

Nhị Thập nhẹ nhàng thở ra, đi đến phòng Mộ Cẩm. Nàng còn chưa gõ cửa, bên trong đã truyền đến tiếng nói: "Vào đi."

Nàng đẩy cửa ra.

Mộ Cẩm vẫn đang ngồi trên xe lăn, đằng trước đặt một ly trà. Hai mắt hắn nhìn về phía nàng.

"Nhị công tử." Nhị Thập cúi đầu.

"Ừ." Mộ Cẩm chỉ đáp lại một tiếng.

Ánh mắt nàng nhìn loạn khắp nơi. Nhớ lại lúc trước khi Mộ Cẩm rời phủ, hai người làm xong một trận bổ củi kịch liệt, sau đó Nhị công tử mới rời đi.

Lúc sau đến nhà gỗ, Nhị công tử cứ kỳ quái, làm nàng cũng kỳ quái theo. Nếu Nhị công tử cứ mất trí nhớ... thì tốt quá.

Mộ Cẩm không bị mất trí nhớ, nhưng hắn giả vờ bị mất trí nhớ, hỏi: "Sao ngươi tới được đây?"

Trên mặt Nhị công tử không hề có chút xấu hổ, có thể thấy, hắn cũng không nhớ rõ bản thân đã trải qua những chuyện ngu ngốc gì, nói ra những lời ngu xuẩn nào. "Hồi bẩm Nhị công tử." Nhị Thập cung kính đáp: " Là Thốn Bôn dẫn nô tỳ tới."

"Ừm." Mộ Cẩm lãnh đạm: "Nghe nói ngươi gầy đi không ít?"

Nhị Thập nói thật: "Đói bụng hơn mười ngày nên thành ra như vậy."

Hắn nói: "Qua đây."

Nàng đi đến phía trước.

Mộ Cẩm nâng tay lên, được giữa chừng không còn sức lại buông xuống.

Nhị Thập duỗi tay nắm lấy tay hắn, ngoan ngoãn nhìn Nhị công tử.

"Lúc ta đi đã nói với ngươi cái gì? Không được chạy lung tung." Mộ Cẩm buông lỏng tay nàng ra, nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn tay nàng.

Sau đó, hai người đều hơi sửng sốt, không hẹn mà cùng nghĩ đến cảnh ăn trộm gà hôm đó, nàng cũng đánh vào lòng bàn tay hắn.

Nhị Thập nghi ngờ... Có phải Nhị công tử nhớ được gì rồi không.

Mộ Cẩm không nói lời nào.

Hai người bỗng trầm mặc.

Nhị Thập nghĩ, Nhị công tử gọi nàng tới, hẳn là hắn có chuyện muốn nói. Nàng chờ hắn mở miệng.

Nhưng Mộ Cẩm không nói gì, chỉ là đã quen có nàng bên cạnh, không có việc gì cũng gọi nàng vào.

Sự trầm mặc quỷ dị qua đi.

Hắn ho một tiếng, hỏi: "Hôm nay ngươi mặc váy gì?"

Nhị Thập trả lời: "Hồi bẩm Nhị công tử, ta không mặc váy."

Mộ Cẩm duỗi tay về phía trước để sờ.

Nàng nắm tay hắn, kéo hắn sờ lên quần.

Mộ Cẩm sờ sờ, chất liệu đúng là hàng thượng hạng. Nhưng, "Quần này ở đâu ra?"

"Lý cô nương cho ạ."

Mộ Cẩm cực kỳ chán ghét Lý Trác Thạch nam không ra nam, nữ không ra nữ, lạnh giọng nói: "Ngày mai mua cho ngươi mấy bộ y phục mới, ném bộ này đi."

"Vâng."

Sau đó, lại trầm mặc.

Mộ Cẩm: "..."

Nhị Thập: "..."

Người phá tan sự trầm mặc vẫn là Mộ Cẩm, hắn lại ho một cái: "Ngươi có gì... muốn hỏi hay không?"

Nàng cân nhắc hỏi: "Về mặt nào ạ?"

"Gì cũng được." Nhị công tử hiếm khi hào phóng như vậy.

Vì vậy, Nhị Thập hỏi: "Nhị công tử, có phải chúng ta gặp nguy hiểm rồi không?"

Mộ Cẩm không ngờ nàng lại để ý đến chuyện này, qua một hồi lâu mới khó khăn trả lời: "Ừ, rất nguy hiểm."

"Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Mộ Cẩm muốn sặc, cẩn thận phân tích một chút, nói hai từ "chúng ta" này, ý là muốn cùng chung hoạn nạn rồi. Vì vậy, hắn che giấu khóe môi nhẹ cong lên, nói: "Tùy cơ ứng biến."

"Nếu Thái Tử lên làm Hoàng đế, thiên hạ Đại Tễ đều là của hắn." Nàng đảo mắt, hỏi: "Chúng ta có cần rời khỏi Đại Tễ hay không?"

Mộ Cẩm buông tay xuống, nói: "Đây cũng là một cách." Nói xong, lại không muốn nàng quá lo lắng, bổ sung thêm: "Sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm lần nữa." Sẽ không để Tiêu Triển lại bắt được nhược điểm của hắn.

Nói đến chuyện này, Nhị Thập hổ thẹn cúi đầu nói, "Nhị công tử, chuyện này ta cũng có trách nhiệm."

Đương nhiên có. Nếu Mộ Cẩm không bị tẩu hỏa nhập ma, hắn sẽ mắng nàng một trận, hung ác đánh nàng một bữa.

Tại sao hắn phải ám sát Thái Tử? Còn không phải vì Thái Tử nói nàng chết rồi.

Nhưng nàng vẫn còn sống, đấy là may mắn lớn nhất, Mộ Cẩm cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt kia nữa. Từ lúc đi bãi săn đến khi ám sát Thái Tử, hắn không còn là Nhị công tử mưu kế đầy mình như trước, ngược lại lại giống như trong hát kịch, một tên quân chủ ngu ngốc yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.

Nhưng mà nữ nhân này tựa như không đặt hắn ở trong lòng.

Mấy ngày trước nàng rất quan tâm hắn, nhưng nếu đổi lại là Thập Ngũ hay là bất kỳ một ai khác thì nàng cũng sẽ hết lòng chăm sóc người đó như vậy, bởi vì nàng lương thiện.

Mộ Cẩm hồi lâu vẫn không nói gì.

Nhị công tử chưa nói sẽ không truy cứu sai lầm của nàng. Lỡ như hắn thật sự mất trí nhớ, không nhớ được nàng từng quan tâm, chăm sóc hắn... Nhị Thập chủ động nhận lỗi: "Nhị công tử, ta sai rồi."

Mạch suy nghĩ của Mộ Cẩm bị cắt đứt, nói: "Đúng vậy." Nhưng mà đáng giận hơn. Đáng ra phải là nàng đặt hắn ở trong lòng trước, chứ không phải hắn.

Nhưng mà, nàng đã là nha hoàn của hắn, dù nàng không có ý với hắn, thì nàng vẫn là người của hắn.

Trốn không thoát nổi, cả đời bị vây hãm ở chỗ này.

Mộ Cẩm nói: "Về sau ngươi sẽ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của ta."

Nhị Thập gật đầu, "Vâng."

Hắn trịnh trọng nói, "Trên giường của ta cũng là chỗ của ngươi."

Nàng lại gật đầu, "Vâng."

"Ngươi có ý kiến hay tâm nguyện gì, có thể nói." Mộ Cẩm ngẩng đầu, "Bây giờ quan hệ của chúng ta không giống như trước, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi."

Nhị Thập cọ cọ bên cạnh Mộ Cẩm, vừa đấm vai hắn vừa làm nũng nói: "Nguyện vọng của ta chính là Nhị công tử luôn thuận lợi, an khang." Có quỷ mới biết bây giờ tính nết Nhị công tử thế nào, vuốt mông ngựa trước mới là thượng sách.

Lời nói như chó săn, rõ ràng là đang nịnh nọt hắn. Nữ nhân này có cái gì tốt? Không cầm kỳ thi họa, cũng không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, Mộ Cẩm thật không hiểu, tại sao có thể rơi vào bẫy của nàng.

Nói đến bẫy, Tây Vực có một loại cổ thuật tên là phệ tình cổ. Những nam nữ vì không chiếm được người mình yêu sẽ thi triển phệ tình cổ, không chế tâm trí của họ. Trong tâm người trúng cổ sẽ chỉ có người hạ cổ, không thể chứa được người khác.

Tình cảnh như vậy, thật là giống với hắn.

Mộ Cẩm hỏi: "Ngươi đã nghe đến cổ thuật của Tây Vực bao giờ chưa?"

"Nghe rồi ạ."

"Ngươi biết sao?"

"Không ạ."

Mặc dù Tây Phụ Quan và Tây Vực đều có một chữ "Tây" nhưng Tây Phụ Quan ở phía tây bắc, còn Tây Vực lại là kinh đô nằm ở hướng mặt trời lặn, cùng tiếp giáp với một đất nước nhỏ. Nữ nhân Tây Vực rất biết cách đùa bỡn nam nhân, thuần phục nam nhân đều thành thục.

Nhị Thập nói: "Nhị công tử, quê nhà của ta cách Tây Vực rất xa." Nếu nàng có bản lĩnh thuần phục nam nhân thì đã lừa gạt hắn xoay vòng vòng từ lâu rồi, nắm gọn Mộ phủ trong tay chứ cần gì làm một nha hoà nhỏ bé để mặc hắn sai bảo.

Mộ Cẩm ngoại trừ việc tự làm mình bị thương, cũng không bị đau đớn nào khác, có lẽ nữ nhân này không có cơ hội hạ cổ hắn.

Hiểu rõ là vậy, Mộ Cẩm vẫn không tìm được lý do giải thích việc hắn lại giận dữ vì hồng nhan. Lý do hợp lí nhất chính là có lẽ mắt hắn bị mù, giống như bây giờ vậy.

Mộ Cẩm thở dài một tiếng, nói: "Thì ra đôi mắt này của ta đã có dấu hiệu từ lâu. Nhưng mà, ta lại không biết đó là báo hiệu của việc mù mắt."

Thấy hắn thở dài, Nhị Thập cũng căng thẳng: "Báo hiệu gì vậy ạ?"

"Chính là cảm thấy ngươi —— " Mộ Cẩm ngừng lại, chính là cảm thấy nàng càng ngày càng xinh đẹp, càng nhìn càng mê mẩn. Hắn lại không đọc hiểu được ám hiệu trời cao ban cho hắn, xem đi, mắt mù rồi.

Mộ Cẩm lặng im một lát rồi nắm tay Nhị Thập, "Chuyện đã đến nước này, ta cũng không thể tránh được." Giọng điệu của hắn đúng kiểu hết cách, "Ta chỉ có thể giam cầm ngươi bên cạnh ta."

Nhị Thập: "..." Từ trước đến nay chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?

"Nếu ngươi thật sự thành tâm thành ý, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn một chút. Còn nếu không muốn cam tâm tình nguyện, thì ngươi liền đáng thương rồi." Mộ Cẩm thương hại nói: "Thứ mà ta muốn, ta nhất định phải đạt được. Nếu như ta không chiếm được..."

Hắn ra hiệu cho nàng ngồi xổm xuống.

Nhị Thập ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn.

Mộ Cẩm xoa đầu nàng, nói: "Ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dù phải cướp đoạt hay chiếm lấy." Ngón tay hắn chải tóc cho nàng, đầu ngón tay dừng lại bên tai nàng, nhẹ nói: "Người của ta, cuối cùng vẫn là của ta. Không chiếm được cũng chỉ có thể hủy hoại trong tay ta."

Lại nữa rồi... Nhị công tử lại nhập ma chướng rồi. Nhị công tử khi bị bệnh tuy thích trộm gà, thích oán giận, nhưng thật thà, chất phác.

Còn nam nhân nổi lên kèn trống khiêu chiến trước mắt này, mới thật sự là Nhị công tử.

Mộ Cẩm bẹo má Nhị Thập: "Mọi chuyện phải xem vận mệnh của ngươi rồi." Nếu nàng để ý hắn, thì hắn là lưỡng tình tương duyệt. Còn nếu không, thì hắn chỉ có thể trộm đoạt bắt người. "Ngươi có lẽ rất may mắn, vì ta không độc ác hơn —— "

Nhị Thập nhìn đôi mắt của Nhị công tử gần ngay trước mặt, hai mắt hắn không chớp nhìn nàng, tận sâu trong con ngươi như chôn vùi vực sâu quỷ dị.

Nếu ác độc hơn, hắn sẽ hạ thuốc, hạ cổ với nàng. Đáng tiếc. Mộ Cẩm thở dài: "Ta ấy à, thiện tâm."

"Vâng vâng vâng." Nhị Thập đáp. Chỉ cần không phải đòi đánh đòi giết, nàng cứ tùy ý cho hắn nói hươu nói vượn.

Tay Mộ Cẩm trượt từ tai xuống cằm nàng. Trong khoảng thời gian này, nàng lại ăn ngon ngủ ngon nên cái cằm nhọn đã thêm được chút thịt. Hắn nở nụ cười: "Chỗ này tròn thêm chút nữa, nhìn sẽ càng xinh đẹp hơn."

"Vâng, Nhị công tử, ta nhất định sẽ cố gắng ăn."

"Phải rồi, ngươi tên gì ấy nhỉ?"

Nhị Thập: "..." Đây là lần thứ ba Nhị công tử hỏi câu này rồi.

"À, A Man, nhớ rồi." Mộ Cẩm lại hỏi: "Họ gì?"

"..." Nhị Thập vẫn không trả lời.

"À, họ Từ." Nhị công lần nữa tử tự hỏi tự trả lời: "Từ A Man, Ngốc Tiểu Man, Tiểu Ngốc Man. Tên này của ngươi có nói thế nào cũng êm tai."

"Đa tạ Nhị công tử." Nhị Thập không thích tự gọi mình là "Ngốc Ngốc" trước mặt Nhị công tử tỉnh táo.

"Ở trong phủ của ta, ngươi xếp thứ mấy?"

Thốn Bôn suốt ngày gọi "Nhị Thập cô nương", nàng không tin Nhị công tử không nhớ được.

"À, Nhị Thập." Mộ Cẩm nói: "Sau này đừng gọi là Nhị Thập nữa. Ngươi đã là nha hoàn thiếp thân của ta, ném thẻ bài ở Yểm Nhật Lâu đi."

"Cảm tạ Nhị công tử."

Cứ như thế, Nhị Thập trở về làm Từ A Man.

"Sau khi yên ổn, còn lại mấy ngươi Tiểu Lục mặc ngươi xử trí, nếu ngươi thích, có thể giữ các nàng lại. Nếu ngươi không muốn, thì ta sẽ đưa cho mỗi người một xe vàng bạc."

"Vâng." Thốn Bôn là hộ vệ bên người, quyền lực ở Mộ phủ rất lớn. Nàng là nha hoàn thiếp thân, quyền lực cũng không nhỏ.

Từ A Man cười. Thứ Tiểu Lục nhớ nhất chính là một xe vàng bạc châu báu. Bây giờ đã có lời của Nhị công tử, các cô nương có thể không lo cơm ăn áo mặc nửa đời rồi.

Nàng chợt nghĩ, nha hoàn thiếp thân? Chắc là không về nhà được rồi... Từ năm lên mười, Thốn Bôn đã đi theo Nhị công tử chạy đông chạy tây, vô cùng mệt mỏi, đến năm mới cũng không được nghỉ ngơi.

"Nhị công tử." Từ A Man cẩn thận hỏi: "Nha hoàn thiếp thân, đến Tết có thể về thăm người thân không ạ?"

Mộ Cẩm gật đầu: "Có."

Nàng cười cong mắt, "Thật sự ạ?"

"Ta đi cùng thì có. Hai chữ "thiếp thân", có hiểu không?"

"Nhị công tử, đợi sau này tình hình yên ổn, người cũng đến Tây phụ Quan một chuyến nhé."

"Ừ." Tháng trước Mộ Cẩm mới từ Tây Phụ Quan trở về. Nếu không phải nàng xảy ra chuyện, hắn còn có thể xuất ngoại đến Bách Tùy. "Đỡ ta đi nghỉ ngơi."

Từ A Man vội vàng qua dìu hắn.

"Sau này ngươi ngủ bên cạnh ta." Ngừng một chút, hắn nói: "Qua một thời gian ngắn nữa, thân thể ta tốt lên, lại có thể cùng ngươi hưởng thụ mây mưa."

"Nhị công tử, thân thể này của công tử cũng phải tĩnh dưỡng rất lâu thì phải?" Từ A Man hỏi vô tâm.

"..." Mộ Cẩm nghe mà lòng nghẹn lại: "Ta bị tẩu hỏa nhập ma... Tổn thương nguyên khí nặng nề..."

"À, vậy ta nấu canh cho công tử bồi bổ nhé." Từ A Man không để ý đến chuyện chẻ củi hay không chẻ củi, chỉ cần có chăn ấm là được rồi.

Hắn ra lệnh: "Ta không ôm được ngươi, ngươi tự đến ôm ta."

"Vâng." Nhị Thập ôm Mộ Cẩm, rúc người vào vòng tay của hắn, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Mộ Cẩm khều nhẹ mái tóc đen của nàng.

Tương lai còn dài, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi. Trước kia người hắn đối phó chỉ có nam nhân rồi nam nhân. Sau này, hắn muốn chinh phục chính là nữ nhân này.

- ---

Tỉnh dậy, Mộ Cẩm đều quen tay sờ miếng vải mỏng dưới gối.

Bên trong tấm vải mỏng là bùa bình an ở Nam Hỉ miếu.

Buổi sáng, hắn đem miếng bùa bình an ra, lần mò đặt vào tay A Man.

"Nhị công tử." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Thốn Bôn.

"Ừ." Mộ Cẩm lên tiếng.

Từ A Man lẩm bẩm: "Nhị công tử?" Nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm.

Thốn Bôn ngoài cửa nói tiếp: "Đến giờ vận công chữa thương rồi."

Từ A Man quay về căn nhà gỗ trước kia.

Lúc còn hầu hạ bên người Mộ Đông Ninh, Từ A Man cũng là nha hoàn thiếp thân. Chẳng biết tại sao, khi làm nha hoàn thiếp thân của Nhị công tử, nàng lại bắt đầu có cảm giác như được thăng quan tiến chức. Chắc do từ trước đến nay bên người Nhị công tử không có nha hoàn nào, toàn bộ mọi chuyện của hắn đều do Thốn Bôn truyền đạt. Thân thế của Nhị công tử cần che dấu, người có thể đi theo bên cạnh hắn, nhất định đã biết được thân thế của hắn.

Một lát sau, một hộ vệ đến gõ cửa: "Từ cô nương." Hắn đã thay đổi cách xưng hô.

Từ A Man lập tức đến mở cửa.

Hộ vệ cầm một túi vải lớn: "Đây là chỉ thêu và tơ lụa hôm qua Nhị công tử đã dặn dò phải chuẩn bị cho cô nương. Từ cô nương nếu thấy nhàm chán thì có thể giết thời gian."

"Cảm ơn." Nàng cười nhận lấy túi vải.

Hộ vệ cung kính rời đi.

Nàng nghĩ, lúc Nhị công tử mở đôi mắt trống rỗng ra, rất là mù mịt, hay là nàng làm cho hắn một miếng vải che mắt, như vậy lúc đẩy hắn xuống núi tản bộ, làm cho những cô nương thèm nhỏ dãi Nhị công tử biết đây là một công tử có bệnh về mắt, sẽ không thèm muốn nữa.

Từ A Man chọn một mảnh tơ lụa màu trắng tuyết, trắng như sắc mặt lúc bị bệnh của Nhị công tử. Nhị công tử không thích hoa cỏ cây cối, vậy thì thêu hình cái bùa bình an đi.

Sáng nay, lúc Nhị công tử đưa cho nàng miếng vải bọc tấm bùa bình an, nói bên tai nàng: "Tiểu Man cũng thuận lợi, an khang."

Nàng thêu một ấn phù đỏ nho nhỏ ở một góc trên miếng tơ lụa trắng.

Từ A Man vô thức cong môi cười tươi như hoa.

Nói Nhị công tử khiến người thấy chán ghét là sự thật. Nhưng nàng cũng không đành lòng thấy cảnh hắn chán nản, suy sụp. Nhị công tử ấy à, chỉ có dáng vẻ của Diêm Vương mới thích hợp với hắn.

- ---

Sáng nay Thốn Bôn xuống núi.

Đến giữa trưa dẫn theo một người đến.

Nam nhân kia đội một cái mão tím đậm, mặc một xiêm y thêu hình sen xanh, râu quai nón che gần nửa khuôn mặt, đôi mắt dường như không nâng lên nổi nhìn thoáng qua Từ A Man.

Thốn Bôn giới thiệu đây là Lâm thần y.

Từ A Man liền bước lên trước hành lễ.

"Đây là..." Lâm Ý Trí nhìn nàng.

Thốn Bôn nói: "Lâm thần y, vị này là Từ A Man. Từ cô nương là nha hoàn thiếp thân của Nhị công tử."

Lâm Ý Trí nhướng mày: "Nó thế mà cũng có nha hoàn thiếp thân? Năm nay việc lạ liên tiếp xuất hiện, ta lại phải ngựa không dừng vó mà nhìn hết cái này đến cái khác."

Nếu thần y đã đến thì Từ A Man ở phòng bếp làm thêm một món nữa.

Thốn Bôn đi tới: "Giữa trưa Lâm thần y sẽ trị liệu cho Nhị công tử, không nên no bụng quá, ngài ấy ăn chút rau xanh là được rồi."

"Dạ vâng." Nàng hỏi: "Nhị công tử đâu? Ta có hầm canh sâm cho công tử."

"Hôm nay Nhị công tử không thể ăn."

Vừa dứt lời, Từ A Man đã nhìn thấy bên ngoài có hai hộ vệ khiêng một cái thùng gỗ vào phòng Mộ Cẩm.

Thốn Bôn giải thích, "Đây là thuốc tắm cho Nhị công tử. Từ cô nương, ta đến chỗ Nhị công tử trước."

Nhị Thập từ lâu đã quen, xưng hô đổi từ "Nhị Thập cô nương" thành "Từ cô nương" giờ ngược lại lại làm nàng có chút không quen.

Nhị công tử không hỏi nàng có phản bội hay không, chỉ để nàng lại làm nha hoàn thiếp thân, trong lòng Nhị công tử, nàng cũng trung thành giống Thốn Bôn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui