Nhượng Xuân Quang

Editor: Lười, June

Thuốc tắm làm dịu đi sự mệt mỏi của Mộ Cẩm, ngủ được một giấc, sức lực cũng khôi phục lại chút ít.

Mộ Cẩm nắm chặt bàn tay, cảm giác bàn tay dần có lực hơn.

Lâm Ý Trí nói: "Thái Tử gặp may, một kiếm kia không tổn thương đến khoang bụng nên mới bảo vệ được tính mạng. Cả ngươi nữa nhỉ? Cũng may mắn, kinh mạch không bị đứt. Sau này bình phục rồi là sẽ không sao nữa."

"Vâng." Mộ Cẩm nắm tay, sức lực vẫn chưa hoàn toàn trở về, hắn lại buông ra.

Lâm Ý Trí nói tiếp: "Lần này ta xuất cung, Thái Tử đã đồng ý. Nhưng để tránh khỏi theo dõi của Thái Tử, ta cũng tốn một phen công phu. Thái Tử điện hạ trong cung giờ chắc đang giận ta lắm." Cứ nói đến mấy chuyện khuấy động trong hoàng tộc, Lâm Ý Trí liền cười không ngừng.

Hoàng cung hủy hoại tất cả của Chân Nguyệt Sơn, Lâm Ý Trí chán ghét những tòa cung điện kia. Nếu không phải là vì để chuộc tội thay cho Mộ Cẩm, Lâm Ý Trí sẽ không đồng ý chữa trị cho Thái Tử.

Mấy tên nam nhân nham hiểm xảo trá đó, chết cũng đáng.

Lâm Ý Trí cười một lúc rồi nói tiếp: "Ta chữa trị cho Thái Tử để nhặt về cái mạng già này của ta, đồng thời cũng có lý do để Hoàng Thượng đặc xá Mộ gia. Chỉ là Thái Tử hận ngươi thấu xương, chỉ sợ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Ta hạ cho hắn một loại độc, nhưng hắn đã trúng một kiếm đe dọa đến tính mạng nên không thể hạ độc quá mạnh. Chỗ độc kia không phải không thể giải, Thái Tử đã bắt đầu tìm kiếm danh y khắp cả nước. Hắn không giết ta ngay được nhưng sau này thì không chắc. Bước tiếp theo ngươi có tính toán gì chưa?"

Mộ Cẩm ngẩng đầu: "Tạm thời con sẽ ở đây tĩnh dưỡng vài ngày. Người Mộ phủ đã được sắp xếp thỏa đáng cả rồi, con cũng yên tâm."

Lâm Ý Trí thở dài: "Không nghĩ tới, trốn nhiều năm như vậy rồi, vẫn không thể thoát khỏi ân oán với Thái Tử."

Mộ Cẩm lạnh nhạt: "Vận mệnh hoàng tộc."

Lâm Ý Trí hỏi: "Mắt ngươi đã chuyển biến tốt hơn chưa?"

Mộ Cẩm lắc đầu, "Vẫn chưa."

"Ở đây không phải dược cốc nên rất nhiều thảo dược đều không tìm thấy. Ta chỉ có thể chọn mấy loại có dược liệu gần giống, hiệu quả sẽ chậm hơn."

"Vâng."

"Đừng nản chí, nếu vi sư tìm được dược liệu thích hợp sẽ chế đan dược cho ngươi."

"Vâng." Mộ Cẩm không để ý lắm.


Thấy dáng vẻ này cũng không phải dáng vẻ lo lắng, Lâm Ý Trí không nói thêm gì nữa.

Sau đó, Thốn Bôn đẩy xe lăn, đưa Mộ Cẩm vào phòng Từ A Man.

Từ A Man vội vàng đứng lên chào đón, "Nhị công tử, đáng nhẽ phải để ta hầu hạ người."

Mộ Cẩm xua xua tay, "Ngươi thích thế nào thì cứ như vậy." Hắn ngừng lại rồi hỏi: "Phải rồi, không phải ngươi nói là đã thêu một dải khăn che mắt cho ta sao?"

"Vâng." Nàng hỏi: "Nhưng mà... Nhị công tử, người ngâm thuốc xong không phải sẽ chuyển biến tốt hơn à?"

"Ngươi cho rằng gọi ông ấy là thần y, thì ông ấy thành thần tiên luôn hả. Không nhanh thế đâu, tóm lại đồ ngươi thêu cho ta vẫn cần dùng tới."

Từ A Man lấy khăn thêu, "Nhị công tử, người ngồi đi."

Mộ Cẩm ngồi xuống.

Nàng nhẹ nhàng phủ dải khăn che lên hai mắt hắn, hình thêu bùa bình an vừa vặn nằm trên tai trái hắn. Từ A Man cười, nói: "Nhị công tử, người sẽ luôn bình an."

"Lời thật lòng?"

"Vâng. Công tử bình an, nha hoàn đi theo cũng bình an."

Nói có lý lắm. Nhưng có điều, thân phận hai người trong ngữ cảnh kia quá xa cách. Mộ Cẩm cười: "Hôm nay ngâm thuốc nhàm chán, ta trái lại đã suy nghĩ rất nhiều. Thật ra, quý công tử như ta mới là rể hiền."

"..." Hai chữ "rể hiền", nàng có hiểu nhầm thế nào, cũng không dám áp lên người Nhị công tử. Chỉ là đi theo công tử, thật sự không phải lo lắng việc áo cơm.

Thế gian không chuyện gì có thể vẹn cả đôi đường. Vừa muốn chân tình, lại vừa muốn phú quý, quá tham lam thì đến bản thân mình cũng không còn.

"Những vở kịch ngươi nghe ở Hướng Dương Thành, toàn nói về chuyện thư sinh tiểu thư. Khi đi thi, các trạng nguyên vẫn nhiệt tình chân thành, nhưng khi đỗ trạng nguyên, hầu hết đều thành những kẻ bội bạc. Chung hoạn nạn thì dễ, chung phú quý thì khó. Ta thì không vậy, từ nhỏ đến lớn ta đều thân tại phú quý, danh lợi có dụ hoặc cũng không thu hút được ta. Công tử văn nhã như ta đây, chẳng lẽ không phải là một vị phu quân tốt?"

Chính bởi vì Nhị công tử không hề để ý, cho nên khi gả cho hắn sẽ có kết quả là: "Vâng, có khi sẽ bị lạnh nhạt, có khi còn bị hưu thê."

Mặt Mộ Cẩm kéo căng, "Sao ngươi lại khiến người ta chán ghét như vậy?" Hắn còn đang bị bệnh. Nàng cũng không biết nói mấy lời dễ nghe để người bệnh như hắn vui vẻ. Nghĩ đến việc chính mình đặt nữ nhân này vào trong lòng, càng tức chết đi được.


Tóm lại, Nhị công tử không vui.

"Vâng vâng vâng, Nhị công tử là vị phu quân tốt nhất trên đời."

"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Càng đáng ghét.

Từ A Man không biết phải nói thế nào, bắt đầu trầm mặc.

Mộ Cẩm lại cảm thấy phiền. Hắn nói: "Nếu ta lại tâm tình không yên, phun ra một ngụm máu đen, ngươi tự mình xách đầu đến gặp ta."

Từ A Man vội vàng che miệng lại, nói: "Xin lỗi Nhị công tử, ta quên mất người đang là bị bệnh."

"Ta không dùng khăn che mắt thì ngươi liền không nhớ hả? Bây giờ ta đang bị thương nặng, đứng cũng không vững, không biết nửa đời sau còn có thể nhìn thấy gương mặt đáng ghét này của ngươi nữa hay không."

"Nhị công tử người đừng tức giận. Công tử là một vị phu quân rất tốt. Thật đó, gả cho người thật sự rất tốt." Nàng lại nhấn mạnh: "Thật sự rất tốt."

"Ừ." Mộ Cẩm nghiêng người, "Nói ta nghe thử xem, tốt như nào?"

"Người nghĩ xem, hậu viện của người hòa thuận, hậu viện hòa thuận thì không có tranh đấu. Cuộc sống trôi qua tại phủ của người cực kỳ thoải mái."

"Ừ."

"Ăn món ngon nhất, mặc lụa tốt nhất. Có biết bao nhiêu nữ tử đều mong được như vậy. Nhị công tử thiện tâm, mới xây một tòa hậu viện như vậy, để mọi người có thể nói cười nô đùa, vui vẻ hoà thuận."

Hắn giật giật mắt sau khăn bình an. Sao càng nghe nàng nói, lại càng thấy tức giận? Hắn tựa vào xe lăn, "Ngươi câm miệng, để ta yên tĩnh."

Từ A Man lập tức ngậm miệng, chủ động bước đến đấm vai cho hắn.

Một lúc lâu, Mộ Cẩm bỗng nhiên thốt ra một câu: "Sau này ta sẽ không cưới được thê tử nữa hả?"

"Sao thế được? Nhị công tử lớn lên tuấn tú, lại có gia thất. Bị bệnh chỉ là chuyện nhất thời, hết rồi, các bà mối sẽ đến đạp vỡ cả cửa luôn."


"Nói lâu như vậy, chưa từng nghe thấy ngươi nói về chuyện chung thân của ngươi?"

Bởi vì nàng không hề có hôn sự. Tuy Nhị công tử đối với nàng ân sủng có thừa, nhưng nàng lại không phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không có gia thế môn đăng hộ đối với Nhị công tử. Giai nhân trong miệng Nhị công tử, nhất định phải là đại tiểu thư như thiên kim Tô gia, một đại tiểu thư môn đăng hộ đối.

Còn tương lai của nàng, nếu Nhị công tử có lòng nhân từ, đợi đến khi nàng lớn tuổi đổi nha hoàn thiếp thân, tới lúc đó nàng mới có thể tự do tìm kiếm rể hiền được. Nhưng nếu Nhị công tử ngang ngược, có thể sẽ phân nàng đến phòng bếp làm trù nương. Nàng chỉ có thể sống cô độc đến hết quãng đời còn lại.

Nói tóm lại, tương lai của nàng vẫn đang nằm trong tay của Nhị công tử.

Nhị công tử tuy cưng chiều nàng, nhưng hai người vẫn có thân phận chủ tớ ngăn cách. Nhị công tử là rể hiền cũng được, là người phụ lòng cũng được, nàng chỉ là một hạ nhân hèn mọn, hoàn toàn không xứng với hắn.

Từ A Man cảm thấy hơi mất mát, nhưng lại nghĩ đến chuyện Nhị công tử vì cứu nàng mà dám giằng co với Thái Tử, nàng rất nhanh mà nở nụ cười, "Không nghĩ xa được như vậy ạ."

"Không xa." Vẻ mặt Mộ Cẩm lạnh lùng, "Ngươi cũng đã đến tuổi rồi, tuy nói đời người tình yêu không phải duy nhất, nhưng đã là chung thân đại sự thì vẫn nên cân nhắc."

Từ A Man đoán, hay là Nhị công tử lo lắng hắn bị tàn tật, về sau không lấy được cô nương nào nữa. Nàng tốt bụng an ủi: "Nhị công tử, người đừng lo, hiện tại không đi được. Nhưng lúc sau này, đầu tiên đi được mười bước, rồi là mười một bước, sau đó là trăm bước, ngàn bước, chắc chắn có thể hồi phục được. Còn về mắt... Nghe ý của Lâm thần y thì cũng không phải không chữa được. Về sau Nhị công tử vẫn có thể cưới được giai nhân."

"Câm miệng, ngươi phiền chết đi được." Một Cẩm xoay nửa vòng bánh xe lăn, muốn đi ra ngoài, lăn được vài vòng lại nói: "Đẩy ta ra ngoài đi dạo chút, ở trong này nghe ngươi nói chuyện, ta lại muốn hộc máu."

"Vâng..." Từ A Man không dám nhiều lời, vội nghe lệnh hành sự.

- ---

Vào nửa đêm, tiếng xe lăn nhấp nhô tuy nhẹ mà nhỏ, nhưng cũng không thể che giấu hoàn toàn trong khu rừng yên tĩnh nơi đây.

Thốn Bôn ngủ không sâu, đôi tai thính khẽ nhúc nhích rồi lập tức rời giường, hắn khoác áo ngoài rồi bước ra.

Dưới ánh trăng, Mộ Cẩm đặt tay phải lên thành xe lăn, tay trái chống trán, nghe thấy tiếng động thì hắn chuyển hướng sang Thốn Bôn.

Thốn Bôn bước đi gần như không phát ra tiếng động, hắn bước đến, nhỏ giọng hỏi: "Nhị công tử không ngủ được sao?"

"Chắc do mấy ngày trước ngủ nhiều quá." Mộ Cẩm nói: "Đẩy ta ra ngoài một lúc."

Cạnh hàng trúc xanh biếc, ánh trăng bạc không thể xuyên qua từng tán lá trúc, chỉ có ánh đèn leo lắt chiếu lên bóng của hai người.

"Ngày mai là Trung thu, ngươi xuống núi mua vài thứ. Không thể thiếu không khí gia đình đoàn viên được." Tay trái Mộ Cẩm móc một cái, buộc dải khăn bình an lại.

Ban ngày Từ A Man buộc cho hắn một cái nút khá là lịch sự tao nhã. Nhưng tay hắn không khéo bằng nàng nên thắt hơi xấu. Gió đêm thổi tung bay một đầu khăn trắng.

"Vâng."


Mộ Cẩm hỏi: "Có tin tức gì của cha ta không?" Mộ lão gia nói với người ngoài là ông về quê, nhưng thật ra là đang trốn ở chỗ khác.

Thốn Bôn đáp: "Mộ lão gia đã hồi âm, toàn bộ đều bình an."

"Ừ." Mộ Cẩm buông bàn tay đang nghịch nút thắt khăn ra, "Thốn Bôn."

"Có."

"Ta hành động như một mãng phu, vì sự xúc động nhất thời mà liên lụy mọi người. Các ngươi có oán giận ta không?"

Thốn Bôn nghiêm mặt nói: "Trận chiến kia của Nhị công tử và Thái Tử, ngoại trừ việc công tử phải chịu phản phệ, thì những người khác đều an toàn. Sao thuộc hạ lại oán giận được?"

Khóe miệng Mộ Cẩm giật giật, "Ta tẩu hỏa nhập ma là tự làm tự chịu, không oán trách ai, nhưng lại liên lụy đến Mộ phủ, không thể nói là một chủ tử tốt."

Thốn Bôn mặt không đổi sắc: "Thuộc hạ đi theo Nhị công tử, từ lâu đã không để ý chuyện sống chết."

"Ta sáng suốt một đời, lại vì một nữ nhân..." Mộ Cẩm khẽ cười, không nói tiếp nữa.

"Nhị công tử, thuộc hạ cho rằng, tình cảm thề nguyện sống chết cực kỳ khó có được, nên cảm thấy may mắn."

"Ừ, nên cảm thấy may mắn." Mộ Cẩm ngẩng đầu, trong khăn là một vùng tăm tối. "Mẫu thân ta không tìm được một lang quân có tình có nghĩa như ta. Nữ nhân bây giờ đang ngủ ngon lành ở trong kia đã có được tiện nghi lớn như thế mà lại ngốc nghếch chả biết gì. Ngươi nói xem có phiền hay không."

"Có lẽ... Có thể nói bóng gió ạ?"

"Ta là Tứ hoàng tử cao quý, dù thế nào cũng phải là nàng ấy yêu mến ta trước. Bây giờ chúng ta đang là tội phạm truy nã, việc thành hôn tạm thời không thành, còn rất nhiều thời gian khiến nàng phải cúi đầu trước." Tóm lại, không thể để một quý công tử như hắn bày tỏ với nàng trước được, "Có điều, chuyện này Tiêu Triển ngược lại lại giúp ta một tay. Nếu không phải nhờ hắn, ta vẫn chưa biết nữ nhân bé nhỏ không đáng kể kia đã chiếm vị trí quan trọng như thế trong lòng ta."

"Chúc mừng Nhị công tử tìm được lương duyên."

"Lương hay không lương thì không rõ, nhưng sớm cũng bị chọc cho tức chết." Mộ Cẩm kiềm chế nóng nảy, bỗng nhiên hỏi: "Thốn Bôn, ngươi nói xem nữ nhân này có gì hơn người?"

"Thuộc hạ không biết."

Mộ Cẩm cười: "Cũng đúng, ngươi mà biết tức là trong lòng ngươi ngưỡng mộ nàng ấy từ lâu."

Nếu không phải Nhị Thập bị bắt, khiến cho Mộ Cẩm mất bình tĩnh, hắn cũng không biết nàng chiếm bao nhiêu phần trong tim hắn. Hắn đột nhiên bị ép nhận kết quả, lại chưa kịp tìm hiểu xem nguyên nhân xem hắn quan tâm nàng thế nào.

Nhưng nếu nói Từ A Man có chỗ nào không hợp ý hắn, chắc là nàng quá trì độn trong chuyện tình cảm. Nhớ đến chuyện nàng nói về bà mối và giai nhân... Mộ Cẩm nói: "Yến tiệc trung thu ngày mai, để nàng bận rộn một mình đi."

"Vâng." Giọng điệu của Nhị công tử bây giờ, phải nói là giống hệt khi Thái Tử hờn dỗi nói Nhị Thập "Chết rồi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận