Nhượng Xuân Quang

Editor: Lười, June

Một bóng đen bay vút đến hoàng thành, giống như bầu trời tăm tối phủ xuống nhân gian một cái bóng nặng nề.

Cái bóng dừng ở ngự thư phòng.

"Hoàng Thượng." Thanh Lưu muốn nói lại thôi: "Vừa nãy Hoàng thái hậu phái người đến hỏi, hỏi..." Hỏi chuyện mà chắc chắn khiến Hoàng Thượng không vui.

Tiêu Triển ngước mắt lên từ đống tấu chương: "Hỏi cái gì?"

Thanh Lưu khẽ cắn môi, kiểu gì cũng phải nói ra, "Hỏi chuyện nạp phi của Hoàng Thượng."

Vì binh mã của phụ thân Lý Trác Thạch nên Tiêu Triển mới cưới Lý Trác Thạch. Bây giờ, quân La Sát không phục trở thành mối lo của Hoàng thái hậu. Trong đám quần thần có tâm phúc của Tiên Hoàng, bây giờ là lúc Tiêu Triển nên lôi kéo thế lực khắp nơi.

Nạp phi cũng là một cách kết đồng minh.

Hoàng thái hậu đã tìm kiếm vài nữ nhi của đại thần cho Tiêu Triển. Lúc bà còn là phi tử đã từng oán hận hậu cung, nhưng đến phiên con mình bước lên đế vị, bà ta lại chỉ muốn giành lợi ích về cho con trai mình.

Nghe được hai chữ "nạp phi", sắc mặt Tiêu Triển trầm xuống: "Trẫm ngồi lên ngôi vị mới được mấy ngày đã phải sa vào nữ sắc hay sao?"

"Thần biết tội." Biết tội thì sao đây, Thanh Lưu chẳng qua chỉ là một thái giám nhỏ, Hoàng thái hậu truyền lời, hắn nào dám không truyền.

Hoàng thái hậu đã quan tâm đến chuyện này, đương nhiên bà ta sẽ không chỉ sai một tên thái giám truyền lời.

Ngày hôm sau, Tiêu Triển đến tẩm cung của Hoàng thái hậu thỉnh an.

Hoàng thái hậu trực tiếp hỏi: "Hoàng thượng, vị trí Hoàng hậu, con có tính toán gì không?"

Tiêu Triển cười nhẹ: "Trẫm chỉ có một phi tử. Đợi sau khi hoàn thành nghi thức đăng cơ, Trẫm sẽ cho chuẩn bị đại điển phong hậu, lập Trác Thạch làm Hậu."

Hoàng thái hậu mím môi, nhíu mày: "Con đã là Hoàng Thượng, không giống với lúc làm Thái Tử, hậu cũng không thể chỉ nhìn vào chữ sắc, bên trong còn có quan hệ của các quần thần. Hoàng Thượng là vua một nước, chẳng nhẽ đã quên những lời ai gia dạy dỗ từ nhỏ?"

"Nếu Trẫm quên thì đã không ngồi được lên đế vị này." Đuôi mắt Tiêu Triển hơi nhíu lại, giống như cánh chim đang tung bay bỗng thu lại. "Trác Thạch đã ở bên Trẫm nhiều năm như vậy, chịu không ít cực khổ. Trẫm há có thể vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ chính thê."

"Ta biết con có nghĩa, chẳng phải còn vị trí quý phi, phi tần sao. Từ nhỏ Lý Trác Thạch đã được nuôi dưỡng như nam nhi, không biết lễ nghi cung đình, nào có tư thái của một quốc mẫu." Hoàng thái hậu dừng một chút, không chờ con trai trả lời mà đã nói lên nghi ngờ của mình: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng... quan tâm đến nữ nhân kia?"

Tiêu Triển bật cười, "Thái hậu quá lo lắng rồi."

"Thế thì tại sao?"


"Năm đó, La Sát tướng quân giao binh phù, dứt khoát từ quan, từ đó không phục vụ cho triều đình nữa mà lén lút huấn luyện binh mã của mình. Tiên Hoàng niệm tình cũ nên mới không truy cứu."

La Sát tướng quân chiến công hiển hách. Tuy Tiên hoàng thu hồi binh phù nhưng thật ra ông chia binh phù thành hai, mình và La Sát tướng quân mỗi người giữ một nửa, vừa duy trì được tình hữu nghị của hai người, lại vừa có thể đề phòng được việc La Sát tướng quân sẽ mưu quyền soán vị.

Nhưng La Sát tướng quân tính tình cố chấp, không đợi Tiên hoàng giải thích đã đi mất. Tiên hoàng đành phải lập một tướng quân khác, giao một nửa binh phù kia cho vị tướng quân đó.

Tiên Hoàng đã rời đi, nửa phần binh phù của Hoàng tộc đã rơi vào tay tân đế. Tiêu Triển cười: "Thái hậu, Trẫm muốn hợp quân La Sát lại vì Đại Tễ."

"Thì ra Hoàng thượng đã phòng ngừa chu đáo." Hoàng thái hậu cũng cười, "Cũng đúng, tính tình La Sát tướng quân cố chấp, nếu không phải vì Tiên Hoàng nhân từ thì đã đuổi cùng giết tận hắn từ lâu rồi. Đợi đến khi Hoàng Thượng thu được quân La Sát vào tay, dù Lý Trác Thạch có bất mãn chuyện Hoàng Thượng nạp phi thì nàng ta cũng đã trở thành người không quyền không thế, Hoàng Thượng không cần để ý đến mấy câu oán hận của nàng ta nữa."

Tiêu Triển nhíu mày, lời Hoàng thái hậu nói cũng là những gì hắn nghĩ. Nhưng khi nói thẳng thừng ra như thế, hắn lại mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Hắn ít khi cảm thấy phiền muộn như bây giờ.

- ---

Trong cung đang chuẩn bị nghi lễ đăng cơ.

Lý Trác Thạch cảm thấy bức tường ngăn cách giữa mình và hoàng cung càng ngày càng dày. Những lúc thỉnh an Thái hậu, mắt thường cũng có thể thấy đầu mày cuối mắt của Hoàng thái hậu hiện lên sự không kiên nhẫn.

Ở Đông cung, Tiêu Triển miễn toàn bộ lễ nghi cho nàng, nhưng khi lên làm Hoàng phi lại không được tự tại như trước. Khi còn là Thái tử phi, dù môn khách của Tiêu Triển nhìn nàng không vừa mắt nhưng nể tình La Sát tướng quân, sau lưng nàng vẫn còn cho nàng mấy phần mặt mũi. Còn giờ đây, Tiêu Triển đã nắm cả chính quyền lẫn binh quyền, nàng lại thành phi tử giữa rừng núi.

Tiêu Triển có mấy lần mỉm cười nói với nàng, nghi thức đăng cơ tiến hành xong, thì chính là đại điển phong hậu. Thế nhưng nàng đã bao giờ mong muốn cái danh xưng "Hoàng hậu" kia đâu. Quản lý Tây cung? Nàng có tài đức gì.

Tiêu Triển vừa đăng cơ, trong ngự thư phòng đã đặt mấy bức tranh của vài vị mỹ nhân, nào có ai không phải là mỹ nhân có gia thế hiển hách. Là vua của một nước, cần phải ban đều ân sủng, như Tiên Hoàng dù có thích Chân Hoàng Hậu thì vẫn phải giữ vững giang sơn trước đấy thôi.

Ham muốn chân tình của đế vương chính là gông xiềng mà Lý Trác Thạch tự đeo vào người.

Bầu trời xanh vạn dặm, mây cuộn mây tan. Từng mái cung của Hoàng thành đan xen nhau, cực kỳ giống một tòa tháp đang trấn áp.

Váy Lý Trác Thạch tung bay theo gió. Nàng nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng phượng gáy ngọc nát từ hướng tây bắc.

Phượng gáy? Ở đâu nhỉ? Nàng muốn lắng nghe thì bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Trác Thạch."

Tiêu Triển bước tới, càng tới càng gần, nụ cười cũng càng lúc càng ảm đạm.

Lý Trác Thạch đã dỡ xuống cung trang, tùy tiện thắt tóc, dây thắt tóc đen đón gió, tung bay ngay cạnh gương mặt nàng. "Hoàng Thượng." Thật ra, nàng thích gọi "Thái Tử điện hạ" hơn.


Tiêu Triển nhẹ mắng: "Thân là Hoàng phi, dáng vẻ thế này còn ra thể thống gì nữa?" Đến cung nữ cũng chăm chuốt hơn nàng.

"Thần thiếp biết tội." Nàng rũ mi.

Nghe một câu "thần thiếp" này, hắn buông tiếng thở dài, vẫy lui thái giám và cung nữ, bước lên trước vuốt mái tóc dài của nàng, nói: "Trẫm không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ tản mạn thế này của nàng."

"Hoàng Thượng." Lý Trác Thạch chợt nói: "Thái hậu bảo ta khuyên người, lưu ý đến những bức hoa kia một chút."

Ngón tay Tiêu Triển dừng lại, lọn tóc nàng lướt qua đầu ngón tay hắn. "Trác Thạch, lời nói của Trẫm đáng giá ngàn vàng. Nàng chính là Hoàng Hậu tương lai của Đại Tễ."

"Thần thiếp hiểu rõ." Nàng cười.

Hắn càng ngày càng không thích nụ cười xa cách này của Lý Trác Thạch, ấn một bên khóe miệng của nàng lại.

Nàng nghi hoặc: "Hoàng Thượng?"

Tiêu Triển nắm tay nàng,: "Đừng suy nghĩ lung tung. Địa vị của nàng trong lòng Trẫm chưa từng thay đổi."

Nàng vẫn cười, nhẹ hỏi: "Là duy nhất sao?"

Nếu là trước kia, Tiêu Triển có thể mặt không biến sắc mà trả lời một chữ: Phải. Nhưng khi chạm phải đôi tay lạnh buốt của nàng, trong nháy mắt, hắn lại không thể nói ra được một đáp án khẳng định.

Lời răn dạy của Hoàng thái hậu vẫn còn nhớ như in. Từ trước đến nay những quân chủ độc sủng hậu cung, không một ai có kết cục tốt.

Lý Trác Thạch đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời, cũng không hỏi nữa, quay đầu lại nhìn về hướng tây bắc.

Tiếng phượng hoàng nơi xa càng rõ ràng hơn.

Là tiếng gió tây gào thét.

- ---

Thốn Bôn đi một chuyến đến phủ Thượng Thư, rồi quay về hồi báo: "Giấy niêm phong trước cửa Mộ phủ đã được xé đi."

"Ừ." Mộ Cẩm dựa vào xe lăn, phủ một tấm khăn màu đỏ son, gương mặt tái nhợt thêm mấy phần tươi tỉnh.


Đây là cái khăn mà Từ A Man thêu cho nàng lúc rảnh rỗi. Hôm qua, khăn của Nhị công tử bị nước thuốc làm ướt, hắn liền đoạt khăn của nàng, cũng không quan tâm đấy là tấm khăn thêu mấy đóa hoa mà mấy tiểu cô nương thích.

Lâm Ý Trí nửa dựa vào tảng đá phơi nắng, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Tân đế vừa đăng cơ đã thể hiện lòng nhân từ rồi?"

Thốn Bôn đáp: "Thượng Thư đại nhân nói rằng, đặc xá Mộ phủ là làm theo di chiếu của Tiên Hoàng. Chỉ là nếu Thượng Thư đại nhân không mặc tân đế sở dụng thì sợ rằng chức thượng thư này của ông ấy cũng không ngồi được lâu."

Mộ Cẩm: "Ừ."

"Tân đế hứa với Thượng Thư đại nhân rằng người sẽ không giận cá chém thớt lên phủ Thượng Thư." Thốn Bôn chần chừ một chút, "Thượng Thư đại nhân còn nói rằng, nếu bàn về tài chấp chính thì tân đế không thua Tiên Hoàng."

"Ừ." Mộ Cẩm thỉnh thoảng đáp lời, tỏ vẻ mình đã biết.

Thốn Bôn nói: "Nhị công tử, tân đế chỉ không đặc xá cho mình người."

Mộ Cẩm cười: "Tiêu Triển mang thù, ta một đao đâm thủng một lỗ lên người hắn, đương nhiên hắn sẽ không vì di chiếu của Tiên Hoàng mà bỏ qua chuyện cũ."

"Tân đế đã hạ lệnh lùng bắt thích khách. Thích khách đó tên là Tiêu Tứ." Tầng mây bay đi, chỗ Thốn Bốn đứng được mặt trời chiếu vào rực sáng, "Nhị công tử, chúng ta đã trở thành khâm phạm triều đình."

"Không, chỉ mình ta thôi. Người đâm Tiêu Triển là ta, trách nhiệm cũng chỉ đổ xuống người ta nên vẫn có thể xem như là một tin tức tốt." Mộ Cẩm nhìn sang Lâm Ý Trí: "Sư phụ."

Lâm Ý Trí lười biếng mở mắt ra, "Có một đồ đệ suốt ngày gặp rắc rối như ngươi, vi sư đã tiều tụy đi rất nhiều."

Mộ Cẩm đáp: "Xung quanh con nguy cơ tứ phía, sư phụ lớn tuổi, vẫn là chia ra hành động thì tốt hơn."

"Được rồi, ta về Thượng Đỉnh thành trước." Lâm Ý Trí ngồi dậy, đặt một tay lên đầu gối trái: "Tâm mạch của ngươi đã ổn định, quá trình điều trị về sau cần thảo dược chỉ có ở dược cốc. Ở lại nơi này, thật ra cũng không có ý nghĩa."

Mộ Cẩm hỏi lại: "Thốn Bôn thì sao? Đi cùng sư phụ hay đi theo ta?"

Thốn Bôn kiên định trả lời: "Thuộc hạ thề chết đi theo Nhị công tử."

Mộ Cẩm chợt quay đầu lại.

Từ A Man đang nấu cơm trong bếp hốt hoảng.

Những nam nhân này chính là như vậy. Có đôi khi đóng cửa thì thầm bàn luận, có lúc lại tự nhiên lớn giọng, nàng không muốn nghe cũng khó. Trong bốn người họ, Nhị công tử đã sắp xếp hướng đi cho Lâm thần y và Thốn Bôn, chỉ còn lại mình nàng. Nàng phải đi đâu đây?

Vừa nghĩ như vậy thì Nhị công tử đã gọi nàng, "Ngươi thì sao?"

Từ A Man giả vờ không biết Nhị công tử đang gọi mình.

Thốn Bôn đi tới: "Từ cô nương."

Không tránh được, Từ A Man đành phải bước ra ngoài. Nàng giả vờ như mình không biết họ đang bàn về chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt.

Thốn Bôn giải thích nói: "Từ cô nương, tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, nhưng không đại xá Nhị công tử. Nhị công tử trở thành khâm phạm triều đình, đi theo bên cạnh công tử có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ý định Từ cô nương thế nào?"


Từ A Man mím môi. Thị vệ thiếp thân đã nói thề chết cũng theo, nếu nàng còn tham sống sợ chết, lỡ như Nhị công tử tức giận đến mức tử hình nàng ngay tại chỗ thì sao. Từ A Man suy nghĩ rồi ấp úng mở miệng: "Ta mặc cho Nhị công tử định đoạt."

"Qua đây." Mộ Cẩm vẫy tay về phía nàng.

Từ A Man lập tức đi đến. Biết rõ hắn không nhìn thấy nhưng vẫn bày ra khuôn mặt chó săn vui vẻ nịnh nọt.

Hắn hỏi: "Mấy năm nay, trừ việc làm nha hoàn thì ngươi có gặp phải chuyện lớn gì không?"

"Không có." Quãng thời gian chật vật nhấp nhô nhất của đời nàng chính là khi gặp Nhị công tử.

"Cuộc sống của ngươi muốn khen cũng không có gì đáng khen, không có trải qua chuyện gì kinh thiên động địa?"

"Vâng..." Vậy nên đừng cho nàng đi theo chịu chết. Từ A Man nháy mắt, lòng tràn đầy chờ mong nhìn hắn. Nếu Nhị công tử có lương tâm, có lẽ sẽ thả nàng rời đi. Nàng không có võ như Thốn Bôn, đi theo chỉ thêm vướng tay vướng chân.

Nhưng mà, Nhị công tử chưa từng có lương tâm nói. "Cho ngươi cơ hội làm khâm phạm triều đình một lần, cũng không uổng công một đời của ngươi."

Nhưng mà nàng thà cả đời làm nha hoàn thấp cổ bé họng cũng không muốn làm khâm phạm triều đình. Nàng cố giãy dụa: "Nhưng Nhị công tử, ta không biết võ công, chạy trốn thì chậm, cũng dễ chết. Ngộ nhỡ..."

"Không có ngộ nhỡ." Mộ Cẩm ngắt lời nàng: "Có ta ở đây, không ai có thể gây thương tổn cho ngươi được."

Từ A Man: "..." Nhị công tử đang bị mù mà còn nói câu này, có đáng tin không?

"Quyết định vậy đi." Mộ Cẩm lại bắt đầu chơi đùa với nút thắt hồ điệp của nàng, cười: "Thốn Bôn, chuẩn bị đi, chúng ta bắt đầu chạy trốn."

Cái mạng nhỏ này của mình còn giữ được bao lâu nữa đây? Từ A Man cảm thấy không được lâu cho lắm. Nàng lo lắng sốt ruột nên ban tối nằm trên giường cứ lăn qua lộn lại.

Mộ Cẩm bị phiền đến không ngủ được, "Nghĩ gì vậy?"

"Nhị công tử, lỡ như chúng ta bị bắt..." Nàng rất sợ chết.

"Không dễ bị bắt thế đâu. Khâm phạm triều đình chạy trốn rất nhiều, mấy trăm người lận, thậm chí còn có vài người trốn đến mười mấy năm." Mộ Cẩm cười, ôm eo nàng: "Ngươi muốn đi đâu chơi?"

"Không có..." Người khác không bị bắt không có nghĩa là hắn cũng thế. Có phải Nhị công tử không hiểu rõ khâm phạm triều đình là gì không vậy? Bây giờ còn có tâm trạng đi chơi nữa chứ.

"Lộ trình đường đi cứ giao cho ta." Mộ Cẩm vuốt ve vòng eo mềm mại không xương, bắt đầu nổi lên hứng thú, "Cũng lâu rồi chúng ta không làm..."

Từ A Man vỗ tay hắn ra. Giờ thì nàng đã hiểu rồi, khó trách hắn không chịu thả nàng đi, thì ra trong lúc chạy trốn còn nhớ nhung chuyện đó.

Mộ Cẩm quấn lấy nàng, "Ngươi có thể chính mình ngồi lên trên không?" Lời này không những thấp mà còn trở nên khàn khàn.

"Nhị công tử, người còn phải tĩnh dưỡng cho tốt đấy." Một câu của nàng chặn lại họng hắn: "Đại thẩm dưới chân núi còn đang bàn tán người bị tàn phế nữa cơ."

Mộ Cẩm: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận